Phong Ngự

Chương 49: Tiểu ngốc tử




Viên Mộc Linh Thạch đó vẫn giữ nguyên hình dạng trái tim như lúc trước, kích cỡ cũng không chênh lệch quá nhiều, nhưng điều khiến cho Phong Nhược cảm thấy kỳ lạ chính là màu vàng nhạt lúc trước của viên Mộc Linh Thạch này đã biến thành màu xanh biếc trong suốt, nhìn tựa như một viên ngọc rực rỡ hoàn mỹ vậy.
Ngoại trừ chuyện đó ra, Phong Nhược còn phát hiện rễ cây chung quanh viên Mộc Linh Thạch ấy dường như đã bị mục nát, hoàn toàn mất đi sức sống, hắn chỉ cần chạm nhẹ một chút thôi cũng đã làm cho nó hóa thành vô số tro bụi ...
“Chuyện này ...” Hiển nhiên Phong Nhược không hiểu nguyên nhân nào khiến cho biến hóa này phát sinh, nhưng lúc này hắn có thể khẳng định một điều là rễ cây ban đầu mà viên Mộc Linh Thạch đó sống ký sinh vào thì nay đã hoàn toàn biến mất !
Hơn nữa càng làm cho Phong Nhược thấy chán nản chính là nguồn linh khí dồi dào ban đầu ở nơi này bỗng nhiên lại biến mất không còn, dường như chúng vừa bị thứ gì đó hấp thu mất vậy.
Phong Nhược ngẩn ngơ hơn nữa ngày trời mà trên mặt vẫn còn đượm vẻ phức tạp, hắn nhìn vào viên Mộc Linh Thạch đang tỏa ra quầng sáng màu xanh kia, nói thật ra hắn cũng chẳng rõ sau khi trải qua biến đổi như thế, thì rốt cuộc đó là chuyện xấu hay chuyện tốt nữa.
“Ồ ?” Phong Nhược bước tới trước một chút, chợt phát hiện bên trong viên Mộc Linh Thạch dường như có một mầm cây nhỏ, nếu chẳng phải viên Mộc Linh Thạch này chuyển sang trong suốt hơn lúc trước và hắn không đến sát bên thì thật sự không dễ phát hiện ra.
Nhờ vào ánh hào quang yếu ớt kia mà Phong Nhược bắt đầu quan sát cẩn thận, hắn phát hiện ra nhánh mầm nhỏ bé này cùng lắm chỉ có thể ví như một ngọn cỏ non mà thôi, phía trên nhú ra một chiếc lá nhỏ bé đến đáng thương.
“Ách, thứ này là gì vậy nhỉ ?” Phong Nhược hơi trợn mắt há mồm mà nghĩ thầm, sau đó hắn lại lắc đầu một cách bất đắc dĩ rồi cất viên Mộc Linh Thạch vào trong thắt lưng trữ vật. Bây giờ đã qua mười mấy canh giờ rồi, cuộc tỷ thí quan trọng kia không chừng cũng sắp bắt đầu, hắn phải tranh thủ nhanh chóng về xem mới được.
Quay người ngó sang con Kên kên và Ngân Giáp Tri Thù kia, Phong Nhược vẫn còn cảm thấy tức giận trong lòng, bởi vì mới vừa rồi bọn chúng đã chiếm được quá nhiều chỗ tốt, nên lúc này cùng dắt tay nhau tiến lên linh thú cấp ba cả rồi. Bây giờ hắn nhìn lại bản thân mình ... chỉ cảm thấy ngoại trừ pháp lực được ngưng luyện thêm một chút thì đoạn đường tiến vào Luyện Khí trung kỳ dường như vẫn còn kém một chút !
“Hừ ! Xem như các ngươi may mắn đi !” Phong Nhược không can tâm mà lầm bầm một câu, thật ra bản thân hắn cũng biết rõ một điều, tuy hiện giờ thân thể hắn có cường đại hơn trước rất nhiều, nhưng xem ra vẫn không cách nào so sánh được với Kên kên và Ngân Giáp Tri Thù kia, cổ linh khí cường đại nọ cũng chỉ bao trùm cơ thể hắn ở mức độ vừa phải mà thôi, nếu không thì có lẽ thân thể hắn đã bị nổ banh xác từ lâu rồi.
Dù sao đi nữa thì chỗ tốt mà mình đạt được cũng không tệ lắm, chưa kể đến chuyện pháp lực gia tăng gấp bội, chỉ tính riêng việc tu vi của mình tăng gần sát đến ngưỡng Luyện Khí trung kỳ thôi cũng đã là chuyện rất may mắn rồi, nhờ thế nên sau này hắn chỉ cần tĩnh tâm tu luyện thêm một năm hay nửa năm gì đó cũng có thể dễ dàng đột phá Luyện Khí trung kỳ.
Sau khi thông suốt những điểm mấu chốt bên trong, Phong Nhược cẩn thận nhìn lướt qua Kên kên và Ngân Giáp Tri Thù một lần nữa, chỉ thấy hình thể của Kên kên đã to hơn gấp đôi so với lúc trước, nếu không phải nó đang ngồi xổm trên mặt đất thì chắc chắn không gian chật hẹp này khó mà chứa nổi được nó rồi.
Còn lớp lông vũ trên người nó lại chuyển sang màu đen nhánh, Phong Nhược dùng tay gõ thử thì nghe phát ra âm thanh giống như sắt thép vậy, vì vậy có thể biết được khả năng phòng ngự của nó đã trở nên mạnh hơn không biết bao nhiêu lần rồi !
“Chậc chậc ! Linh thú cấp ba đúng là không tệ ! Từ nay ngươi là tọa kỵ chuyên dụng của ta rồi, hừm... thôi thì gọi ngươi là … Tiểu ngốc tử (*) được rồi !” Phong Nhược hơi đắc ý mà vỗ vỗ lên đầu Kên kên, hắn cũng không cần biết nó có chịu hay không mà tức khắc đặt luôn cho nó một cái tên.
So với hình thể khổng lồ của Tiểu Ngốc Tử thì Ngân Giáp Tri Thù ở bên cạnh lại nhỏ đi gần một nửa, điều này lại càng khiến cho Phong Nhược cảm thấy hết sức nghi ngờ, nếu nó cứ tiếp tục thăng cấp thì liệu về sau có biến thành một con nhền nhện bình thường hay không đây ?
Tuy nhiên nhìn sơ qua bề ngoài thì có cảm giác như thực lực của con nhện này đã mạnh hơn xưa mấy lần, trước hết là tám cái chân được lại bao phủ một tầng hộ giáp bàng bạc, ở đoạn gần mặt đất còn mọc thêm ba cái răng cưa sắc bén nữa, có thể tưởng tượng ra nếu bị những răng cưa đó xẹt qua thân thể thì kết quả kinh khủng cỡ nào !
Hơn nữa phía trên bụng của Ngân Giáp Tri Thù cũng bao trùm một tầng ngân giáp dày đặc, bây giờ mới thấy nó rất xứng với cái tên Ngân Giáp Tri Thù, Phong Nhược thầm nghĩ cho dù mình thi triển Băng Sương kiếm khí cũng chưa chắc có thể phá vỡ được phòng ngự của tên này, hay nói cách khác giờ đây hắn không còn là đối thủ của Ngân Giáp Tri Thù nữa !
Cũng còn may là hiện tại Ngân Giáp Tri Thù cảm nhận được nhiều ích lợi như thế nên cũng không có hành động vong ân phụ nghĩa gì, thậm chí còn để yên cho Phong Nhược vỗ vỗ lên đầu của nó nữa, có thể nghĩ đến lúc tận dùng nó làm tọa kỵ chạy trên mặt đất thì mình có vẻ phong phạm lắm đây !
“Được rồi, cần phải đi thôi !” Phong Nhược lập tức phong ấn Tiểu Ngốc Tử lại, rồi ra hiệu cho Ngân Giáp Tri Thù mở đường, lại nói qua đánh giá sơ lược quả thật con Ngân Giáp Tri Thù này rất có tiềm năng làm thủ hạ, vì vậy hắn cũng không có ý định vứt bỏ nó lại, những thứ khác chưa vội nhắc đến, chỉ cần bày ra hai mươi bốn cái răng cưa kia thôi chắc chắn sẽ là một loại vũ khí giết người nhanh gọn.
Đối với hiệu lệnh của Phong Nhược rõ ràng con Ngân Giáp Tri Thù này tỏ ra rất thông minh, nó hiểu ra rất nhanh mà lập tức vung tám cái chân nhện như thép tiến về phía trước, quả thật tốc độ nó còn nhanh hơn cả Phong Nhược nữa, điều này khiến cho hắn không khỏi cảm thán không ngờ linh thú này rất thông minh !
Vừa ra khỏi khu vực đó, Phong Nhược nhanh chóng gọi Minh Khê ra luôn, hắn tạo điều kiện cho nàng và Ngân Giáp Tri Thù làm quen một lát, do đến tận lúc này hắn vẫn còn chưa xác định rõ rốt cuộc có nên rời khỏi Thanh Vân Tông hay không, thôi thì trước hết đành phải giấu cả hai ở lại đây, chờ xem tình hình thế nào rồi tiếp tục an bài.
Sau khi phân phó xong, Phong Nhược lập tức thả Thương Ngọc Điêu ra, rồi bay về hướng ngọn chủ phong ở Thanh Vân Sơn, về phần Tiểu Ngốc Tử thì hắn vẫn chưa muốn tiết lộ ra, nên biết rằng khoảng cách giữa linh thú cấp hai và linh thú cấp ba cách nhau một trời một vực, nếu như với tu vi Luyện Khí sơ kỳ của hắn mà cưỡi một con tọa kỵ chiến đấu cấp ba thì dù muốn cho người ta không chú ý cũng chẳng được !
Bởi vì hiện tại không còn Mộc Linh Thạch trong khu vực kia, nên Phong Nhược cũng không cần tìm cách che dấu thân hình làm gì nữa, mà trực tiếp bay thẳng đến lối vào sơn môn của Thanh Vân Tông rồi sau đó mới từ từ đáp xuống. Lúc này trên quảng trường rộng lớn ở bên trong sơn môn đã sớm có mặt đệ tử Thiên Xu Viện và Thiên Cơ Viện đang chờ đợi, xem ra cuộc tỷ thí vẫn chưa bắt đầu.
Phong Nhược vừa đi về hướng những đệ tử của Thiên Cơ Viện vừa cẩn thận đánh giá tình hình trên quảng trường.
Phía bên Thiên Xu Viện, ước chừng có khoảng hơn một trăm ba mươi tên đệ tử đời thứ hai và thứ ba, ai nấy đều vô cùng vui vẻ, mặt mày hớn hở... hiển nhiên họ cho rằng thắng lợi đã nắm chắc trong tầm tay rồi.
Tuy nhiều điều khiến cho Phong Nhược chú ý hơn cả chính là một nhóm tu sĩ đang đứng ở phía trên, bọn họ có khoảng chừng hơn hai mươi người, toàn bộ tu vi đều đạt Trúc Cơ kỳ, thoáng nhìn qua ký hiệu trên người bọn họ rõ ràng phát hiện tất cả đều là đệ tử của Ngự Thú Điện.
Hơn hai mươi tu sĩ này cứ như thế mà nhìn xuống đám đệ tử của Thiên Cơ Viện với Thiên Xu Viện, vẻ mặt bọn họ trông hết sức vênh váo tự đắc, tựa như đang giám thị tù nhân vậy.
“Không ổn rồi ! Dựa theo tình hình này thì cho dù viện chủ Diệp Hoằng của Thiên Cơ Viện có thắng đi nữa, ắt hẳn cũng chẳng còn quả ngọt để ăn đâu !” Phong Nhược thầm nghĩ, môn phái nhỏ bé như Thanh Vân Tông này thì làm sao có thể chống lại được môn phái xếp thứ ba trong liên minh tu tiên Nhạn Bắc như Ngự Thú Điện chứ ?
(*) Tiểu ngốc tử : tên nhóc đầu trọc lốc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.