Phong Ngự

Chương 20: Thu hoạch




Phong Nhược cũng không quay về tiểu cốc vốn là nơi che giấu Mộc Linh Thạch, mà hắn lên đường đi thẳng một mạch về hướng bắc, hơn nữa hắn còn cố ý lưu lại đủ loại dấu vết, bởi hắn phán đoán được với sự ngang ngược càn rỡ của đám người Sở Thiên kia, chỉ cần ba người Mã Viễn đem việc này nói ra thì chắc chắn bọn hắn sẽ kéo theo rất nhiều trợ thủ mà truy lùng tìm bắt mình. Nếu như bây giờ lại trốn trong tiểu cốc kia thế nào cũng có khả năng bị bọn chúng tóm được, tuy toàn bộ Đông Phong cũng rất lớn, nhưng chỉ cần kiên quyết để ý tìm kiếm thì việc tìm thấy hắn sẽ không quá khó khăn.
Tuy nhiên hiện tại hắn chạy qua Bắc Phong, chính là vì muốn thu hút ánh mắt của bọn người Sở Phong rời khỏi Đông Phong, dù sao viên Mộc Linh Thạch kia thật sự rất quan trọng với hắn, nói gì đi nữa vẫn không thể để cho bọn kia phát hiện ra được.
Dĩ nhiên, Phong Nhược cũng không quá lo lắng cho số phận của mình, bởi vì khu vực Bắc Phong và Đông Phong vốn là địa bàn của Thiên Cơ Viện, vì vậy nếu bọn người Sở Phong lại gióng trống khua chiêng ngay tại nơi này, nhất định sẽ khiến cho đám đệ tử đời thứ ba Thiên Cơ Viện phản ứng ngay.
Nếu như lúc bình thường thì cũng không nói gì, đằng này Phong Nhược vẫn còn nhớ rất rõ trước đây không bao lâu, Sở Thiên lại tuyên bố thung lũng Tây Phong là địa bàn của Thiên Xu Viện, thế nên hắn không tin đám đệ tử đời thứ ba Thiên Cơ Viện sẽ nhẫn nhịn mối hận này ! Chỉ cần đệ tử của Thiên Cơ Viện và Thiên Xu Viện khai chiến với nhau, đến lúc đó hắn sẽ được an toàn hơn nhiều.
Tất nhiên, còn một khả năng nữa đó là Thiên Cơ Viện yếu thế, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thiên Xu Viện hoành hành, thế nhưng khả năng này có vẻ rất nhỏ, bởi vì Thiên Cơ Viện và Thiên Xu Viện vốn đã bất hòa từ xưa đến nay, nếu chỉ vì một Sở Thiên mà đàn áp Thiên Cơ Viện, vậy thì thật có chút ngoài dự tính. Dù sao trong mắt hắn, rất nhiều động thái của tầng lớp bên trên của Thanh Vân Tông cũng có đôi lúc âm thầm thừa nhận sự phân tranh của đệ tử đời thứ ba, tuy hắn không biết rõ nguyên nhân trong đó, nhưng hắn có thể khẳng định quá trình tranh đấu này chắc chắn có liên quan đến giao tranh ngầm ở một tầng lớp cao hơn.
Khi Phong Nhược đi thằng một mạch đến Bắc Phong, lúc này hắn mới dừng lại ở một sườn núi rộng lớn, đúng là hắn muốn dừng ở đây để chờ đám người Sở Thiên kia, hẳn nhiên không phải muốn đánh nhau với bọn họ, mà quan trọng hơn là hắn muốn chơi trốn tìm ngay tại Bắc Phong này.
Bởi vì địa hình của Bắc Phong so với Đông Phong còn hiểm ác và đa dạng hơn rất nhiều, mức độ rậm rạp của rừng cây cũng dày đặc hơn nữa, Phong Nhược tuyệt đối tin tưởng rằng dù cho Sở Thiên mang theo cả năm mươi tên đến đây đuổi bắt hắn, thì cũng không có cách nào tóm được hắn ở nơi có địa thế như thế này, riêng hắn có thể tiếp tục dây dưa, nhưng bọn người Sở Thiên kia sẽ không thể duy trì dài lâu được.
Đây là phương pháp giải quyết tốt nhất mà hắn có thể nghĩ ra, chỉ cần một chữ “ĐÀ*” là đủ ! (* Dịch giả : dẫn dắt, kéo dài thời gian)
Nghĩ đến đợt thu hoạch bất ngờ lần này, Phong Nhược nhịn không được mà cười to lên, lại nói tiếp tiểu tử Mã Viễn kia đúng là cực kỳ đáng yêu, mình bảo gã giao tất cả Ngũ Hành Thạch ra thì gã lập tức đưa ra hết sáu mươi ba viên, ngược lại tên Hề Ngọc Kiều kia tâm cơ cũng không tệ, chỉ lấy ra có mười lăm viên thôi, tuy nhiên lại thêm vào đến bốn mươi mốt viên của Lương Thực nữa, bây giờ cộng thêm năm viên lúc đầu mình có, cuối cùng toàn bộ gia sản hắn hiện tại rõ ràng đã lớn hơn rất nhiều, tổng cộng có đến một trăm hai mươi bốn viên, dù có trừ đi tám mươi viên nhờ mua con Bạch Vũ Hạc kia đi nữa, hắn vẫn còn thừa lại bốn mươi bốn viên.
Đây là số tài sản mà trước kia Phong Nhược chưa từng dám nghĩ đến.
Ngoại trừ những thứ đó còn có thanh nhất phẩm kiếm khí kia nữa, tuy không đạt tới phẩm chất nổi tiếng như Long Tuyền, nhưng so với Ánh Nguyệt đoản đao của hắn vẫn mạnh hơn vài lần, nhất là chỉ cần hắn đủ tài lực thì có thể dùng Ngũ Hành Thạch mà tiếp tục tinh luyện, điều này cực kỳ hữu hiệu đối với việc nâng cao lực sát thương của kiếm khí.
Tất nhiên, thứ khiến cho Phong Nhược thỏa mãn nhất chính là đã bất ngờ tìm được tâm pháp Thanh Vân Quyết tầng hai, vậy thì ít ra trong thời gian tới hắn cũng không cần lo lắng trên phương diện công pháp tu luyện nữa.
Lúc mặt trời đã ngả bóng về phía tây, hoàng hôn dần dần buông xuống, Phong Nhược cũng chưa thấy đám người Sở Thiên tới đuổi bắt mình như trước dự tính trước đây, ngược lại chuyện này khiến hắn cảm thấy rất kỳ quái, bởi đó kết quả này hoàn toàn không phù hợp với tính cách ngang ngược càn rỡ của bọn người Sở Thiên.
Nghĩ tới nghĩ lui một chập, Phong Nhược vẫn quyết định quay về ngọn chủ phong Thanh Vân Sơn tìm hiểu một phen, dù sao hắn cũng phải đề phòng bọn Sở Thiên kia đánh lén sau lưng.
Sau khi giải phong ấn Bạch Vũ Hạc, Phong Nhược nhân lúc trời còn tỏ mà lập tức nhắm hướng bay về phía ngọn chủ phong trong Thanh Vân Sơn, vì nếu đợi thêm một lát nữa trời hoàn toàn tối thì sẽ trễ mất. Lại nói tiếp, đây cũng có thể xem như khuyết điểm lớn nhất của tọa kỵ Bạch Vũ Hạc, đó chính là không thể phi hành trong bóng đêm, chỉ có những con tọa kỵ chiến đấu mới không bị ảnh hưởng bởi điều này.
Sau khi màn đêm hoàn toàn bao phủ, rốt cuộc Phong Nhược cũng bay về tới ngọn chủ phong Thanh Vân Sơn, tuy nhiên chuyện khiến hắn cảm thấy cổ quái lại là hắn không gặp bất cứ kẻ nào cản đường mình, mãi đến lúc về tới chỗ ở của mình, hắn mới bị tình hình trước mắt dọa đến hoảng hốt !
Chỉ thấy căn lều trúc lúc trước hắn đã vất vả dựng lên đã không còn nữa, mà ở cách đó không xa, mười mấy tên đệ tử đời thứ ba của Thanh Vân Tông đang cười toe toét, bọn họ tập trung xung quanh đống lửa rồi lớn tiếng bàn chuyện gì đó, dáng vẻ tựa hồ như rất hưng phấn.
Lúc đầu Phong Nhược vẫn cho rằng những người này là thủ hạ của Sở Thiên, tuy nhiên rất nhanh nhờ ánh lửa hắn đã phát hiện ra trong số bọn họ có cả Khúc Vân, Khổng Phi và Đường Thanh nữa, còn những người khác cũng đều là đệ tử đời thứ ba của Thiên Cơ Viện, rốt cuộc cũng không có người nào của Thiên Xu Viện ở đây.
“Kỳ lạ ? Chẳng lẽ Sở Thiên có bản lĩnh cao cường như vậy, lại có thể phái được người của Thiên Cơ Viện đến đuổi giết ta sao ?” Phong Nhược âm thầm buồn bực, nhưng lập tức lại cảm thấy chuyện này hết sức phi lý, chưa kể đến mâu thuẫn trước giờ của Thiên Cơ Viện và Thiên Xu Viện, rồi đến việc bọn Khúc Vân bị Sở Thiên đoạt mất linh tuyền cấp thấp gần đây, thế nên không có khả năng bọn hắn lại chung sống hòa bình với nhau được !
Nghĩ đến đây, Phong Nhược hơi do dự một chút, sau đó trực tiếp hiện thân và đi thẳng về phía trước. Ngay lúc hắn vừa mới xuất hiện, tuy trời tối om nên nhất thời bọn Khúc Vân không phân biệt rõ mặt, nhưng bọn họ đều lần lượt phát hiện ra.
“Người đến từ phương nào ?” có vài kẻ quát lên, đồng thời cũng rất nhanh rút kiếm ra.
“Hắc hắc ! Là Phong Nhược à ?” lúc này Khúc Vân lại cười hô hố, liền ngăn những người đang muốn động thủ lại, “Người có thể chạy đến nơi đây ngay lúc này ... cũng chỉ có mỗi mình ngươi thôi !”
“Quả nhiên là không thể qua mắt được Khúc sư huynh !” Nghe qua lời nói của Khúc Vân, Phong Nhược cũng đã hoàn toàn yên tâm, hắn vội bước nhanh tới trước, sau đó đứng cách mọi người hơn mười bước rồi khom người chắp tay nói : “Phong Nhược bái kiến các vị sư huynh, hiếm khi thấy các vị sư huynh vui vẻ đến vậy, chẳng lẽ là nhân lúc trăng sáng mà ở nơi này nướng thịt sao ?”
Lời nói của Phong Nhược lập tức khiến mọi người phát ra một trận cười to, chút xấu hổ lúc trước cũng theo đó mà biến mất không thấy bóng dáng.
“Ha ha ! Phong Nhược, quả nhiên chỉ có ngươi mới làm cho tên Lương Thực kia bị đánh tựa như đầu heo vậy, quả thật có thể giải phóng một tia bực tức trong lòng ta rồi !” Khúc Vân cười to rồi đi tới, liên tiếp vỗ vai Phong Nhược hai cái, sau đó mới lôi hắn đến giới thiệu với những người ở trước đống lửa kia.
“Các vị ! Phong Nhược đây chính là thành viên mới trong tiểu đội săn bắt của chúng ta, tuy hắn không được xem như đệ tử Thanh Vân Tông ta, nhưng là một kẻ đáng tin tưởng, mong rằng sau này mọi người chiếu cố nhiều hơn một chút, đừng để cho đám tiểu tử Thiên Xu Viện kia tiếp tục khoe mẽ thêm nữa !”
“Không tệ ! Nếu bọn Sở Phong ở Thiên Xu Viện còn dám hung hăng càn quấy, thì cần phải tàn nhẫn mà đánh cho bọn họ trở về như hôm nay, để coi bọn hắn còn dám hung hăn càn quấy nữa không !” mọi người lần lượt la to lên, có thể nhìn ra bọn họ đều đang vô cùng hưng phấn.
Nhìn thấy cảnh này, Phong Nhược nhịn không được mà mỉm cười, sự việc quả nhiên không sai so với phỏng đoán của hắn, xem chừng chiều hôm nay bọn Sở Phong kia không đuổi bắt mình được mình, lý do hơn phân nữa là đã đụng độ với đám người Thiên Cơ Viện rồi.
Lúc này Khúc Vân lại lần lượt giới thiệu Phong Nhược với những người còn lại, bọn hắn đều có đội săn bắt riêng cả, nhưng đôi khi vẫn sẽ hợp tác cùng đội của Khúc Vân.
Sau khi bắt chuyện với mọi người, lúc này Khúc Vân mới thuật lại vụ việc xảy ra hồi xế chiều, ban đầu hắn đã đánh giá thấp sự ngang ngược và dứt khoát của bọn Sở Thiên, không lâu sau khi ba người Mã Viễn vô cùng phẫn nộ mà rời khỏi Thiên Xu Viện, Sở Thiên đã tự mình mang theo vài chục tên đệ tử Thiên Xu Viện ùn ùn kéo tới Thiên Cơ Viện.
Sở Thiên lên tiếng hỏi rõ chỗ ở hàng ngày của Phong Nhược xong, bọn họ lập tức thiêu rụi căn lều trúc kia của hắn, rồi sau đó mới phá hủy hơn mười mảnh ruộng Hương Linh Đạo ở gần đó, thậm chí còn giết chết hơn mười con Tuyết Linh Tằm nữa.
Loại hành vi khiêu khích này lập tức chọc giận bọn đệ tử Thiên Cơ Viện, vì thế rất nhanh hai bên bộc phát cơn lửa giận, lúc đầu chửi mắng nhau sau đó lại xảy ra hỗn chiến, nhưng ngay thời điểm mấu chốt nhất, viện chủ Thiên Cơ Viện đột nhiên ra mặt quát lớn ngăn mọi người dừng lại, rồi cuối cùng mọi chuyện mới chấm dứt.
Không thể nghi ngờ gì nữa, trong chuyện này bên phe Thiên Cơ Viện đã chiếm thế ưu thế tuyệt đối, còn bọn người Khúc Phong tập trung ở đây, chủ yếu là đề phòng bọn Sở Thiên không cam lòng ăn chút thiệt thòi kia mà âm thầm quay lại đánh lén, khiến cho Phong Nhược gặp thêm bất lợi.
Nghe đến đây, trong lòng Phong Nhược rất cảm kích, vội vàng hướng về phía bọn Khúc Vân nói lời cảm tạ, mặc kệ như thế nào, lần này đúng là hắn đã nhờ vào những kẻ chủ lực trong Thiên Cơ Viện này để tránh khỏi rất nhiều phiền phức.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.