Phong Ngự

Chương 17: Phi hành tọa kỵ




Nói thật ra đối với vấn đề Tuyết Linh Tằm có thể thành công tiến cấp lên Tuyết Linh Điệp hay không Phong Nhược thật sự cũng không nắm chắc chút nào, thế nên sự thật ngay lúc này lại sờ sờ trước mắt khiến cho hắn cảm thấy hết sức hưng phấn, đồng thời cũng cảm giác nhận ra viên Mộc Linh Thạch kia vô cùng thần kỳ. Phải biết rằng, trong khoảng thời gian vừa qua, hắn và Tuyết Linh Điệp chắc chắn đã hấp thu không ít linh khí, nhưng giờ đây thấy rõ linh khí được phát tán ra từ Mộc Linh Thạch kia vẫn liên tục dồi dào như trước.
Thế nên, mặc dù hôm nay sự hiểu biết về linh thạch của Phong Nhược cũng chưa tỏ tường lắm, nhưng hắn hoàn toàn có thể đoán được viên Mộc Linh Thạch này tuyệt đối không đơn giản, ít nhất chẳng giống như viên Mộc Linh Thạch cấp thấp thông thường mà Phong Nhược đã từng nghĩ tới.
“Đã như thế, cớ gì ta lại không bồi dưỡng thêm vài con Tuyết Linh Điệp nữa ?” Phong Nhược hơi mừng rỡ nhìn sang Tuyết Linh Điệp đang nhẹ nhàng bay múa trên tay mình, tuy hắn không thể tiến hành câu thông cùng Tuyết Linh Điệp này, nhưng vẫn có thể cảm giác được tia thiện cảm của Tuyết Linh Điệp đối với hắn, nếu như có thể huấn luyện thêm một thời gian ngắn thì nói không chừng có thể dùng để chiến đấu !
Phải biết rằng Tuyết Linh Điệp thuộc loại linh thú cấp hai, dù cho kích thước chỉ cỡ con chim nhỏ nhưng cũng không hề yếu nhược như vẻ bề ngoài, ít nhất là nó căn bản không hề e ngại luồng hỏa diễm trên thanh đoản đao Ánh Nguyệt, đặc biệt là đôi cánh nhìn như mỏng manh kia lại càng thêm cứng cỏi vô cùng.
Đối với con Tuyết Linh Điệp này thật sự Phong Nhược càng nhìn càng cảm thấy yêu thích, thứ tốt như vậy hắn thật sự không nỡ đưa cho lão bà bà kia làm vật trả nợ chút nào, thôi đành phải bồi dưỡng thêm một con nữa vậy !
Nghĩ đến đây Phong Nhược không chút do dự, nhanh chóng chạy dọc theo thông đạo rời khỏi nơi đây, còn Tuyết Linh Điệp kia dường như cũng hiểu được ý đồ của hắn, trước sau chỉ bay quanh quẩn gần bả vai hắn.
Vừa chui ra từ khe núi nọ, Phong Nhược bất ngờ nhận ra con Ngân Sắc Tri Thù kia lại không hề chủ động công kích hắn, mà ngược lại tránh lua về phía xa, tuy nhiên do hiện tại Phong Nhược đang vội vã chạy về khu rừng Linh Tang trên ngọn chủ phong nên cũng không có thời gian chú ý tới nó, hắn liền mang theo Tuyết Linh Điệp nhanh chóng rời khỏi.
Rất nhanh Phong Nhược đã trở về tới ngọn chủ phong Thanh Vân Sơn, nhưng sau khi hắn tiến vào rừng Linh Tang lại kinh ngạc phát hiện ra toàn bộ tám con Tuyết Linh Tằm còn lại đã chết hết !
Mặc dù đối với tình huống này hắn không cảm thấy bất ngờ, nhưng Phong Nhược vẫn có chút tiếc nuối, giá như không gian nơi Mộc Linh Thạch lớn hơn chút nữa thì nói không chừng lúc này hắn đã có hai con Tuyết Linh Điệp rồi !
“Này ! Phong Nhược, nửa tháng nay đệ chạy đi đâu vậy, ta còn tưởng rằng đệ bị linh thú nuốt mất rồi chứ !” Ngay thời điểm Phong Nhược đang cảm khái, giọng nói của Khổng Phi từ trên không truyền tới.
“Nửa tháng ?” Vừa nghe qua lập tức Phong Nhược ngây ngẩn cả người, vốn dĩ hắn cho rằng thời gian mình nhập định cao nhất cũng chỉ hai ba ngày là cùng, không ngờ lại lâu như vậy, chả trách sao toàn bộ tám con Tuyết Linh Tằm đều chết hết, nếu lâu thế mà không chết mới là chuyện lạ !
“Hắc ! Còn chờ gì nữa ?” Lúc nói chuyện, Khổng Phi đã thu hồi Bạch Vũ Hạc đáp xuống mặt đất, bất quá thứ đầu tiên đập vào mắt hắn là con Tuyết Linh Điệp đang không ngừng lượn quanh bả vai Phong Nhược, nhịn không được hét to lên: “Oa ! Tuyết Linh Điệp ! Đệ lấy ở đâu ra vậy Phong Nhược ? Tặng cho ta được không ? … mà không ... Ta dùng Ngũ Hành Thạch mua nhé ! Mười viên ! À không … hai mươi viên luôn ! Thế nào hả ?”
“Ngươi năm mờ à !” Phong Nhược thốt ra mà không hề tức giận, hắn duỗi tay ra chộp lấy Tuyết Linh Điệp kia rồi dấu đi, tên sư huynh bủn xỉn này thật không nghĩ tới càng ngày càng keo kiệt, hai mươi viên Ngũ Hành Thạch đã muốn mua một con linh thú cấp hai thuần hóa à !
Mắt thấy Phong Nhược thô lỗ bắt lấy Tuyết Linh Điệp, Khổng Phi gấp gáp đến độ nhảy dựng lên, “Này ! Cái tên kia, ngươi có biết thương hoa tiếc ngọc không hả ! Mau buông ra nhanh ! Đôi cánh xinh đẹp như thế nếu bị nắm hư thì làm sao bây giờ ?”
“Nắm đến bị hư luôn sao ?” Phong Nhược nghe qua nhịn không được mà trợn mắt, hắn thầm nghĩ đây chính là linh thú cấp hai đấy, cho dù ngươi có dùng thanh kiếm khí nhất phẩm chém xuống thì nó cũng chẳng có vấn đề gì, vậy làm sao dùng tay cầm mà làm nát nó được !?!?
“Khổng … tiểu sư huynh, tìm ta có việc gì à ?” Phong Nhược trực tiếp dấu tay sau lưng, lúc này mới vừa cười tủm tỉm vừa hỏi, mặc kệ thế nào đi nữa, cho dù gã trả bao nhiêu Ngũ Hành Thạch hắn cũng sẽ không bán con Tuyết Linh Điệp này, bởi đây là linh thú đã được thuần hóa từ nhỏ, không thể so sánh với những con linh thú hoang dại ngoài kia được.
Khổng Phi rất buồn bực nhìn Phong Nhược trong chốc lát, lúc này mới không tình nguyện nói ra : “Do mấy hôm trước Khúc sư huynh có đi chợ trên Thiên Đãng Sơn một lần, nên mua cho đệ một con thú cưỡi Bạch Vũ Hạc, chỉ có điều tìm hoài không gặp đệ, vì thế ta mỗi ngày ta phải chạy vòng vòng đây. Nói đi ! vì mấy ngày nay ta không tìm thấy đệ nên việc tu luyện cũng bị ảnh hưởng, ngươi bồi thường cho ta thế nào đây ?”
“Thật vậy à !” Nghe qua lời nói của Khổng Phi, trong lòng Phong Nhược lập tức kích động một lúc, là Bạch Vũ Hạc đó ! Chỉ cần có nó thì cuối cùng hắn cũng có thể ngao du trên bầu trời rồi ! Đồng thời cũng có một chút cảm động, Khúc Vân kia thật sự tin tưởng mình a ! Phải biết rằng một con thú cưỡi Bạch Vũ Hạc, cộng thêm một cái vòng phong ấn nữa, cỡ nào cũng phải bỏ ra tám mươi viên Ngũ Hành Thạch mới có thể mua được, dù là đối với tên gian thương Khúc Vân kia thì tám mươi viên Ngũ Hành Thạch cũng chẳng phải là một con số nhỏ !
“Hắc! Khổng … tiểu sư huynh đừng vội, chắc chắn ta sẽ bồi thường mà !” Phong Nhược cười nói, Khổng Phi này cũng không tệ, nếu như lần này hắn có thể bồi dưỡng thêm một con Tuyết Linh Điệp thì nói không chừng sẽ tặng cho hắn một con, nhưng hiện giờ, dẫu sao thì con Tuyết Linh Điệp này mình cũng phải giữ lại chứ.
“Được! Đây là đệ nói đó, ta muốn con Tuyết Linh Điệp kia thôi !” gương mặt Khổng Phi tràn đầy vẻ nóng lòng muốn hỏi thử, thậm chí còn định lập tức chạy đến gần để đoạt lấy nữa kìa!
“Này này! Dù gì huynh cũng là sư huynh ta đó ! Hãy ra chút dáng vẻ sư huynh có được không ?” nhìn bộ dạng hưng phấn của Khổng Phi, Phong Nhược nhịn không được mà lắc đầu, cái tên này vẫn còn tính trẻ con thật, thấy thứ gì thú vị cũng muốn ngay cho bằng được, “Tuyết Linh Điệp này đã nhận ta là chủ rồi, dù ngươi có muốn đi nữa cũng vô dụng thôi ! Tuy nhiên sau này có thời gian ta có thể tìm cho huynh một con !”
“Ồ ? Thật sao ? Đệ nhớ giữ lời đó” Khổng Phi nghiêng đầu nhìn Phong Nhược, lúc này gã mới không cam lòng mà nói : “Được rồi ! tuy nhiên con Tuyết Linh Điệp đó có thể cho ta mượn chơi một chút không ?”
“Không được ! Chỉ một con linh thú cấp hai mà thôi, chẳng lẽ huynh nhìn còn chưa đã sao?” Phong Nhược nói ra mà có chút đau đầu, ngay cả linh thú cấp ba tiểu tử này cũng đã săn rồi, tại sao lại có hứng thú với một con Tuyết Linh Điệp bé nhỏ như vậy chứ.
“Nhưng mấy thứ đệ nói chẳng lẽ ta dám chơi sao ?” Khổng Phi nhếch miệng, “Ngược lại về phần Tuyết Linh Điệp thì bổn tông có rất nhiều, nhưng tất cả đều ở trong tay của lão yêu bà kia hết rồi, ta lại càng không dám đùa với chúng, nói thật thì trong đám đệ tử đời thứ ba bọn ta thì ngươi là kẻ đầu tiên có được Tuyết Linh Điệp đấy. Thế nào ? Để cho ta chơi một ngày, ... không, … ba ngày nhé !”
“Không được ! Một chút cũng không !” Phong Nhược vô cùng kiên quyết mà lắc đầu nói, đây là linh thú cấp hai, cũng chẳng phải cún con hay mèo con, có thể nào đem ra chơi đùa như vậy được ? Nói đùa à ! Một khi tiểu tử này làm Tuyết Linh Điệp nổi máu, cắn một phát thì làm sao đây ?
“Còn nữa, chuyện này huynh không được nói với người khác, ít nhất là không được nói vào lúc này, bằng không huynh cũng đừng mong đệ giúp đỡ !”
“Được rồi!” Khổng Phi bất đắc dĩ đáp ứng, sau đó lập tức lấy từ trong thắt lưng trữ vật ra một chiếc vòng màu trắng tựa như vòng tay đưa cho Phong Nhược.
“Đây là Phong Ấn Hoàn, Bạch Vũ Hạc đang ở bên trong, chỉ cần đưa vào một chút pháp lực là có thể bỏ đi niêm phong hoặc phong ấn lại Bạch Vũ Hạc, Khúc sư huynh có nói qua, trong khoảng thời gian này đệ nhất định phải nắm giữ xảo thuật điều khiển Bạch Vũ Hạc, sau hai tháng nữa chúng ta sẽ đi khắp bảy mươi hai ngọn núi mà săn bắt ! Đúng rồi, mặt khác đệ phải thật cẩn thận, do Bạch Vũ Hạc này chỉ là thú cưỡi phi hành, nên không thể dùng để chiến đấu được, một khi gặp phải địch nhân thì nhất định phải nhớ phong ấn nó lại, bằng không lỡ như nó bị kinh hãi, rất có thể nó sẽ bỏ trốn đi mất, đến lúc đó đệ lỗ nặng đấy !”
“Hắc ! Đa tạ Khổng … tiểu sư huynh !” Phong Nhược cười cười rồi tiếp nhận chiếc vòng phong ấn, hắn liền trực tiếp đeo lên cổ tay, lập tức cảm thấy một luồng mát lạnh được truyền từ chiếc vòng xuyên đến cổ tay rồi chiếc vòng đó cũng biến mất không còn thấy bóng dáng nữa, cùng lúc này ở trên cổ tay chỉ lưu lại một dấu vết nhàn nhạt mà thôi.
Sau khi Phong Nhược đưa một chút pháp lực vào trong Phong Ấn Hoàn, chiếc vòng kia lại hiện ra trở lại, cùng lúc đó hắn cũng có thể nhận biết rõ tình hình của Bạch Vũ Hạc ở bên trong.
Khổng Phi trông thấy Phong Nhược nghịch ngợm Phong Ấn Hoàn một cách thích thú không rời tay, gã liền ngáp dài một phát, đối với Phong Ấn Hoàn này gã đã có được từ lúc lên năm tuổi rồi, sớm đã không còn cảm thấy mới lạ nữa, “Tốt rồi ! Đệ từ từ nghiên cứu đi, ta còn phải đi nghe sư thúc truyền thụ trận pháp nữa, đến trễ là bị phạt đấy, tuy nhiên đệ phải nhớ kỹ chuyện đã đáp ứng với ta đó !”
“Hắc hắc ! Biết rồi, làm sao đệ quên được !” Phong Nhược hướng về phía Khổng Phi ở đằng xa mà vẫy vẫy tay, rồi hắn tiếp tục tìm tòi cách nào có thể dung nạp linh thú to lớn hơn nữa ! Phong Ấn Hoàn vốn là nơi linh thú thuần hóa nghĩ ngơi, có lẽ căn cứ vào phẩm chất khác nhau nên không gian bên trong cũng không giống nhau, chẳng hạn như Phong Ấn Hoàn này, chỉ là chiếc vòng có đẳng cấp thấp nhất, miễn cưỡng có thể chứa được một con Bạch Vũ Hạc mà thôi, còn nếu loại Phong Ấn Hoàn cao cấp thì có thể dung nạp linh thú to hơn nữa.
Phong Nhược hít sâu một hơi liền hướng đến Phong Ấn Hoàn vận chuyển qua một chút pháp lực, chỉ nghe vang lên một tiếng nổ “răng rắc” rất nhỏ, sau đó bỗng hiện ra trước mặt hắn ra một quầng ánh sáng trắng bao phủ một con Bạch Vũ Hạc không cao hơn Phong Nhược bao nhiêu.
Tuy nhiên con Bạch Vũ Hạc đó chỉ nghiêng đầu nhìn qua Phong Nhược một cái, rồi lập tức tự chảy vuốt lông vũ của mình, căn bản không quan tâm đến hắn, lại càng không có chút cảm giác thân mật nào.
Đối với chuyện này ngược lại Phong Nhược biết rất rõ nguyên nhân, loại Bạch Vũ Hạc này chỉ là phi hành tọa kỵ cấp thấp nên không cần nhận chủ, nói cách khác là ai nắm giữ Phong Ấn Hoàn trong tay là có thể điều khiển nó, nhưng dù như thế cũng đừng mong nó luôn trung thành với mình, một khi bị kinh hãi nhất định nó sẽ bỏ rơi chủ nhân mà chạy trốn ngay tức khắc, cho nên biện pháp tốt nhất là đừng để cho Bạch Vũ Hạc rời Phong Ấn Hoàn quá xa.
"Hắc ! Tất nhiên phải trông nom mi cẩn thận rồi ! Đi thôi !" Phong Nhược bị kích động khi ngồi trên mình Bạch Vũ Hạc, hắn liền ra lệnh nó lập tức bay lên.
Nghe được mệnh lệnh của Phong Nhược, Bạch Vũ Hạc không chút hoang mang liền vỗ vỗ cánh bay lên, không thể không nói loại phi hành tọa kỵ này tuy có đẳng cấp thấp nhất nhưng cũng không đến nỗi tệ lắm, ít ra cũng bay vững vàng cực kỳ.
Mắt nhìn cây cối xung quanh đang dần dần hạ thấp xuống, mà tầm mắt lại dần mở rộng ra, Phong Nhược thật sự có một loại cảm giác vui sướng muốn ngửa mặt lên trời thét thật dài, dù cho không phải là tự mình phi hành lấy, nhưng thể nghiệm này tuyệt đối hoàn toàn khác so với việc chạy nhảy trên mặt đất !
Ngồi trên không trung, phảng phất như có thể chạm tay vào những ngọn núi cao cùng những đám mây trắng và bầu trời xanh thẳm, thậm chí ngay cả những ngọn gió chu du bất định kia, ngay lúc này cũng có thể điều khiển !
Nhất là sau khi trông thấy những cây Linh Tang vốn vô cùng cao lớn lại từ từ biến thành những chấm nhỏ, trong lòng hắn càng thản nhiên nổi lên một cảm giác bao quát chúng sinh, tuy rất hư vô mờ mịt nhưng đúng là khiến cho người phải động tâm.
“Đi Đông Phong !” sau khi Phong Nhược điều khiển Bạch Vũ Hạc bay lên cao khoảng trăm trượng, lập tức ra lệnh Bạch Vũ Hạc bay về hướng Đông Phong, dù sao ở ngọn chủ phong cũng có rất đông đệ tử Thanh Vân Tông qua lại, hơn nữa có nhiều khu vực cấm địa nữa, nếu không cẩn thận mà xông vào thì không ổn chút nào, mà Đông Phong lại không có những mặt hạn chế này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.