Phong Ngự

Chương 112: Phi hành




Mạc Vô Ngân chỉ cười một cách âm trầm, rồi lập tức chỉ vào tên nam tử áo trắng có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ đang đứng bên cạnh mà nói.
“Vị này là Tả Thiên Thu sư huynh của ta cũng thuộc Hạc Minh viện, đây là trợ thủ mạnh nhất của sư huynh Nhận Vô Song. Thế nào? Ngươi có gan ứng chiến không? Thật sự ta cũng muốn xem cảnh tượng ngươi bỏ trốn ngàn dặm sẽ như thế nào đây. Đương nhiên chỉ vì ta muốn tốt cho ngươi, nên khuyên ngươi nên tự xem lại bản thân có bao nhiêu cân lượng rồi sau đó biết khó mà rút lui. Nếu không vào ba tháng tới, ngay lúc đó dưới sự chứng kiến của hơn vạn người mà ngươi không chịu nỗi một chiêu của Thần Cung, thật sự ngay cả ta cũng hổ thẹn dùm ngươi đấy”.
“Vậy à ! Thật không ?”
Phong Nhược lạnh lùng ngó chằm chằm tên Mạc Vô Ngân, xem ra gã này thật khác xa với những gì người ta đồn đãi, tuy hắn đã va chạm qua với gã vài lần, nhưng dường như lần nào gã đó cũng chẳng chịu trực tiếp chủ động ra tay, mà chỉ đứng một bên châm ngòi, thổi gió mà thôi, đúng là tâm địa gã thật gian xảo.
Quả nhiên trên gương mặt vốn không biểu lộ chút tình cảm nào của Tả Thiên Thu khi vừa nghe câu nói của Phong Nhược xong, lập tức quét ánh mắt sang nhìn hắn ác liệt, tỏ vẻ ngạo mạn không chút sợ hãi: “Ngươi chính là Phong Nhược? Thoạt nhìn ta thấy cũng tầm thường thôi, đúng là hiện tại ngươi chỉ được cái nông nổi của người trẻ tuổi mà thôi, ngươi đã từng giết người qua chưa? Trải qua mấy lần thí luyện rồi? Xông pha vào Ngũ Hành Giới chưa? Hay chỉ đi săn mấy con linh thú quèn rồi về nhà ngoáy đuôi lên trời phách lối! Vô Ngân sư đệ cũng vì nghĩ tốt cho ngươi thôi, nếu không có đủ thực lực thì đừng làm ra vẻ ta đây. Nếu bây giờ ngươi tuyên bố bỏ tham gia vào trận tỷ thí vào ba tháng tới, ta sẽ không gây khó dễ cho ngươi nữa...”
Vừa nghe được khẩu khí cứ cho mình là bậc tiền bối của Tả Thiên Thu, tức khắc Phong Nhược hơi có vẻ buồn cười, kiểu cách khinh người cũng không nên đạt tới trình độ “quá đáng” như thế này chứ?!?!
“Đủ rồi, vậy gặp nhau ở Thí Luyện Tràng đi. Nếu như ngươi có thể chiến thắng, ta cam đoan sẽ tuyên bố bỏ tham gia trong đợt tỷ thí ba tháng tới, tuy nhiên... nếu ngươi thua thì...”
Phong Nhược nói đến đây, bỗng nhiên ánh mắt của hắn tựa như tia chớp quét thẳng tới Mạc Vô Ngân, rồi gằn từng chữ một: “Nếu như hắn thua, ngươi vẫn dám thượng đài chứ...?”
“Hừ... mơ tưởng hảo huyền ! Tự tin thái quá, ngươi hãy thắng ta trước đi rồi nói” Tên Tả Thiên Thu kia lập tức nổi giận ngắt lời.
“Hừ hừ... ý của ngươi là muốn lấy một địch hai phải không? Chậc chậc... quá sức mơ tưởng! Cho dù là Chu Khắc, đệ nhất cao thủ của Kiếm Tâm viện các ngươi cũng chẳng dám cuồng vọng như thế. Tuy nhiên, người đại nhân đại lượng như ta đây sẽ không rảnh đâu mà so đo với ngươi, tất nhiên sẽ không chơi cái trò xa luân chiến đó bởi vì có thắng cũng chẳng vẻ vang gì, hơn nữa còn làm ảnh hưởng đến danh tiếng của ta nữa...” Lúc này tên Mạc Vô Ngân lại tỏ vẻ hết sức trầm ổn nói tiếp: “Như vầy đi, chúng ta nên có phần thưởng để tăng thêm phần hào hứng, nếu như ngươi thua hãy tuyên bố hũy bỏ tham dự trận tỷ thí vào ba tháng sau, còn lỡ như..., ta bảo là lỡ như thôi chứ kỳ thật ngươi chẳng có cơ hội nào để mơ đâu..., nếu lỡ như ngươi thắng ta sẽ... cho ngươi mỹ nhân yêu thích của ta”.
Vừa nghe qua lời nói không kém phần vô lại của gã, Phong Nhược thiếu chút nữa đã không dằn được mà ra tay ngay tại chỗ này rồi, gã là ai chứ? Thanh danh của gã đã hôi thúi khó mà ngửi nổi, bây giờ còn dõng dạc cái gì mà... ảnh hưởng tới thanh danh nữa chứ!”
Tuy nhiên Phong Nhược cũng phải thừa nhận một điều, gã tiểu tử này cũng quá láu cá, tuy nhìn thấy vẻ ngoài hắn luôn hung hăng, thô lỗ là thế, nhưng cho tới lúc này gã vẫn không để bản thân vướng vào vòng nguy hiểm”.
“Được lắm !”
Phong Nhược cười lạnh một tiếng rồi không nói gì nữa, hắn lập tức thả ra thanh Mị Ảnh Kiếm rồi ngự kiếm bay thẳng về hướng Thí Luyện tràng.
Đám người Mạc Vô Ngân cười ha hả rồi ngự kiếm phi hành theo sát phía sau, cũng do phía hậu sơn của Tiếp Thiên Phong này quá rộng lớn, mà khoảng cách đến Thí Luyện Tràng xa hơn trăm dặm, nếu mọi người dùng hết tốc độ để ngự kiếm phi hành e rằng sẽ mất thời gian uống nửa chén trà nóng mới tới, hơn nữa đoạn đường này hầu hết đều thuộc địa phận bên ngoài cổng chính, vì vậy cự ly từ cấm địa Trấn Thiên Tông đến đó rất xa, do đó thông thường mọi người đều phải toàn lực phi hành cho nhanh.
Để hạ nhục bằng được Phong Nhược, đám người Mạc Vô Ngân và Tả Thiên Thu lần lượt đột ngột tăng thêm tốc độ, với ý định sẽ bỏ xa Phong Nhược.
Tuy nhiên chỉ sau một lát thôi bọn người Mạc Vô Ngân lại phát hiện ra rằng, cho dù bọn hắn có gia tăng tốc độ phi hành cỡ nào đi nữa, rốt cuộc vẫn bị Phong Nhược bay trước luôn giữ khoảng cách trên dưới ba mươi trượng.
Lúc này bọn người Mạc Vô Ngân và Tả Thiên Thu mới nhận ra được đôi chút, rõ ràng bọn hắn đã đánh giá Phong Nhược hơi thấp.
Đương nhiên bọn họ sẽ không nghĩ rằng tốc độ ngự kiếm phi hành của Phong Nhược lại nhanh hơn họ, nên biết rằng hai người bọn họ đều là đệ tử trọng tâm của Trấn Thiên Tông đấy, tất nhiên họ dư sức áp chế đám đệ tử nội môn lẫn ngoại môn.
Tuy nhiên bọn họ có thể trở thành đệ tử trọng tâm không phải chỉ đơn giản là dựa vào cao tầng của Trấn Thiên Tông, mà bọn hắn còn phải là những đệ tử ưu tú nữa mới đúng.
Không vội đề cập tới tu vi, chỉ cần nhìn thấy những thanh kiếm trong tay bọn họ đều biết phải bỏ ra một khoản gia tài không nhỏ dùng để luyện chế, thậm chí bao gồm cả việc khảm vào Mỵ Ảnh trận pháp, ngay cả việc bổ sung thêm thần thông hay phẩm chất đều thuộc loại siêu cấp, hơn nữa bọn họ hoàn toàn có lý do để tin tưởng sẽ vượt qua được Phong Nhược, theo họ nghĩ đây chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
Tuy nhiên, thời gian cứ trôi qua từng chút một, trong lòng của Mạc Vô Ngân và Tả Thiên Thu càng ngày càng kinh hãi, bởi vì hiện tại bọn hắn đã vận dụng Ngự Kếm Phi hành đến tốc độ cực hạn rồi, thế nhưng Phong Nhược vẫn cứ ở phía trước mà bọn họ đuổi theo không kịp, mỗi khi bọn hắn thấy lo lắng rượt theo thì tốc độ ngự kiếm phi hành lại càng tăng lên tới cực hạn, thế là khoảng cách trong nháy mắt được kéo gần lại, nhưng sau đó... vẫn bị kéo dãn ra như trước.
Trước hình hình này làm sao bọn hắn cam tâm cho đành? Thế là chúng vận dụng hết pháp lực để nâng tốc độ lên cao nhất, rồi dùng khả năng bay nhanh tựa gió cuốn, tia chớp mà đuổi theo phía sau! Đến lúc này, xem ra mọi người đã biết thực lực mạnh yếu thế nào rồi, Phong Nhược vẫn giữ nguyên vị trí dẫn đầu, ở phía sau hắn hơn ba mươi trượng là Tả Thiên Thu, đuổi sát theo Tả Thiên Thu chính là Mạc Vô Ngân, nếu ai nhìn thấy cảnh tượng này chắc chắn họ sẽ không tin vào hai mắt của mình nữa, ai dám nghĩ tới gã Mạc Vô Ngân kia vốn mang tiếng xấu bấy lâu nay, thậm chí còn nghe đồn gã bị tửu sắc bào mòn thân thể rồi, thế mà hiện tại có thực lực kinh người như thế?
Về phần hai người bạn đồng hành của Mạc Vô Ngân lại khác, bọn họ bị ép phải gắng hết sức lực, tuy tu vi họ cũng đạt đến Trúc Cơ trung kỳ thế nhưng thật ra mà nói bọn họ kém hơn đâu chỉ nửa bậc hay một bậc đâu.
Tuy rằng ngự kiếm phi hành thoạt nhìn qua chỉ là một thao tác đơn giản nhất trong bộ Ngự Kiếm Thuật, nhưng nếu có thể tăng tốc độ của ngự kiếm phi hành lên nhanh nhất cũng đồng nghĩa với mức độ nguy hiểm và khó khăn cũng tăng lên một bậc, bởi vì khi đó đối với việc điều khiển kiếm khí không được phép có chút sai lầm nào, bằng không hậu quả rất nghiêm trọng, thật ra chỉ cần suy nghĩ qua sẽ biết rất rõ, hậu quả kinh khủng đ1o chính là đâm sầm vào vách núi”.
Cho nên lúc này trong lòng của Mạc Vô Ngân và Tả Thiên Thu đều kinh ngạc không thôi, nhưng tình hình càng xoay chuyển như thế bọn họ lại càng không dễ bỏ qua việc này.
“Tên tiểu tử họ Phong này thật sự điên rồi sao ?”
Ngó thấy tốc độ ngự kiếm phi hành của Phong Nhược càng lúc càng nhanh, thế là khoảng cách giữa đôi bên dần dần bị kéo ra tới bốn mươi trượng, bất chợt trong lòng cả hai người Mạc Vô Ngân và Tả Thiên Thu đều cực kỳ thắc mắc, nên biết rằng hiện tại bọn hắn phi hành trên bầu trời không phải là không có cấm chế, mà chính xác là đang ở bên trong trận pháp phòng hộ của môn phái, đồng ý những gã đi chung kia như Hứa Phi chẳng hạn chỉ có thể bay được tới độ cao chừng ba trăm trượng mà thôi, hơn nữa do thế núi của Tiếp Thiên Phong có độ dốc rất phức tạp, do đó mức độ khó khăn dường như tăng lên gấp bội, chỉ cần không cẩn thận một chút thôi sẽ có khả năng tông thẳng vào núi.
Nhưng bọn hắn không còn lựa chọn nào khác bởi vì họ là đệ tử trọng tâm, là tinh anh trong hàng tinh anh, nhất là lúc nãy vừa mới khoác lác này nọ nữa. Do đó không chỉ có Tả Thiên Thu mà kể cả cái gã có lòng dạ sâu hiểm như Mạc Vô Ngân kia cũng buộc phải bộc lộ hết thực lực che dấu lúc trước, tuy đây chẳng phải là một cuộc tỷ thí chân chính, nhưng nếu thua ngay vòng... báo danh thế này ắt hẳn còn bẽ mặt hơn nhiều, do đó ai cũng âm thầm cảm thán vì khó lòng thừa nhận cứ mãi hít khói của Phong Nhược thế này.
Cho nên dường như bọn hắn không chút do dự mà vận chuyển hết pháp lực, cố gắng đuổi theo phía trước.
Nếu so sánh với bộ dạng đang nghiến răng nghiến lợi của hai người Mạc Vô Ngân thì rõ ràng lúc này Phong Nhược đang cực kỳ hưng phấn, lý do không phải là vì khoảng cách bỏ quá xa, cũng chẳng phải vì hắn phen này đã hạ nhục được bọn họ.
Đó là Phong Nhược chợt phát hiện ra, vậy mà hắn có thể điều khiển cho lực lượng của huyền hỏa phân thần tác dụng lên thanh Mị Ảnh Kiếm, do đó làm cho tốc độ của Mị Ảnh Kiếm tăng lên thật nhiều, nếu như không phải lo sợ tăng tốc quá nhiều dễ dẫn tới bị đụng vào ngọn núi thì lúc này hắn đã bỏ xa hai người bọn Mạc Vô Ngân mất tăm mất dạng rồi.
Cho tới lúc Phong Nhược bay một mạch hơn trăm dặm, thẳng tiến đến Thí Luyện Tràng thì khoảng cách giữa hắn và hai người Mạc Vô Ngân đã cách nhau chừng trăm trượng rồi, còn những tên đi chung với bọn chúng cơ bản chẳng còn thấy bóng dáng tên nào cả.
Mặc dù Phong Nhược khá bận rộn nhưng vẫn biểu lộ trạng thái hết sức ung dung mà thu kiếm vào vỏ, lúc này hai người Mạc Vô Ngân và Tả Thiên Thu mới ồn ào đáp xuống mặt đất, tuy nhiên sắc mặt bọn họ đều xanh như tàu lá. Tuy nói cự ly trăm trượng vừa qua mà dùng ngự kiếm phi hành cũng chẳng thấm thía gì lắm, nhưng vấn đề ở đây là cơ hồ cả hai bên xuất phát cùng lúc, hơn nữa phẩm chất kiếm khí của bọn họ cũng chẳng chênh lệch gì với vũ khí của Phong Nhược, theo lý thuyết mà nói hai bên cách nhau chừng vài chục trượng xem như đã quá lắm rồi, đằng này thế mà chênh nhau tới cả trăm trượng.
Tình huống này mà bị truyền ra ngoài quả thật chẳng còn mặt mũi nào mà nhìn thiên hạ nữa!
“Ồ, không chênh lệch nhau nhiều lắm, ta chỉ vượt lên trước chừng nửa bước thôi đúng không Tả Thiên Thu, Tả sư huynh? Hiện tại ngươi vẫn còn muốn chỉ điểm cho ta nữa chứ?” Giọng nói của Phong Nhược lúc này lại trở nên vô cùng lạnh nhạt, mặc kệ thế nào đi nữa, chỉ cần thấy được gương mặt vốn vui buồn cũng không lộ ra ngoài của Mạc Vô Ngân trước kia, nay trở nên tái nhợt, đúng là một chuyện sung sướng nhất trên đời này.
“Nếu ngươi vẫn giữ ý định ban đầu, ta khuyên ngươi nên tranh thủ khôi phục lại pháp lực trước đi, nếu không những người khác lại bảo ta thắng không đẹp ấy chứ!”
“Phong Nhược, ngươi đừng đắc ý quá sớm, dù sao cũng chỉ là ngự kiếm phi hành thôi mà! Muốn tỷ thí chứ gì, tức khắc vào trận luôn bây giờ đi, không lẽ ta lại sợ ngươi sao?”
Đối với lời mỉa mai của Phong Nhược, gã có lòng dạ thâm hiểm, đa mưu túc trí như Mạc Vô Ngân kia lại không có bất kỳ phản ứng gì, thế nhưng tên Tả Thiên Thu lập tức nổi trận lôi đình, vừa rồi trải qua đợt ngự kiếm phi hành đó đủ để cho hắn tức giận điên lên, dù sao đi nữa hắn cũng có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ kia mà, tuy cao hơn Phong Nhược tới một cảnh giới nhưng bị bỏ xa cả trăm trượng như thế, đây quả thật là một điều sỉ nhục, cho nên hắn nhất định phải lấy lại mặt mũi trong đợt tỉ thí kế tiếp này.
“Ha ha... nếu đã như vậy... xin mời Tả sư huynh ! Còn nữa, Mạc Vô Ngân ngươi nên chuẩn bị sẳn mỹ nhân của ngươi đi. Nhớ kỹ một điều, nhan sắc phải coi cho được đấy, tuy ta đáng ghét nhưng ngươi cũng đừng hạ thấp ta quá mức chứ”.
Nói đến đây Phong Nhược mỉm cười rồi chắp tay đi về phía trước, vừa rồi trải qua đợt ngự kiếm phi hành đó tuy chỉ hơn trăm dặm nhưng do quá trình phi hành cực nhanh, nên cũng bị tiêu hao kha khá pháp lực. Dựa theo Phong Nhược đoán chừng thì ít nhất Tả Thiên Thu phải tiêu hao hết hai thành pháp lực, đồng thời Mạc Vô Ngân cũng bị tiêu hao không ít hơn bao nhiêu.
Thế nhưng bản thân Phong Nhược nhờ mượn được lực lượng của huyền hỏa phân thần, nên phần tiêu hao pháp lực không đáng kể lắm, dưới tình huống này mà hai bên tỷ thí với nhau đương nhiên hắn sẽ chiếm ưu thế lớn nhất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.