Phong Ngự

Chương 109: Chó má




Nghe Phong Nhược nói một phen, sắc mặt của tên Tề Vũ kia có vẻ kỳ quái, cuối cùng mới trầm mặc một hồi lâu sau đó quay lại nói: “Chỉ sợ ngươi nghĩ sai rồi, bọn Lý Đán kia một mực cứ đòi theo ngươi rồi xảy ra chuyện quái dị. Hết sức vớ vẩn, ngươi không tìm thấy hung phạm lại đổ trên đầu ta, ta có thể thề rằng sau khi chúng ta tách ra, ta chưa từng gặp lại Lý Đán. Phong Nhược, chúng ta hiện giờ nước giếng không phạm nước sông, ngươi cũng đừng nên khinh người quá đáng”.
Lúc này bọn Lãnh Khiếu Thiên tất nhiên sẽ tin tưởng Phong Nhược, lần lượt đứng về phía hắn. Bởi vì vừa rồi, khi Phong Nhược và Tề Vũ nói chuyện với nhau, ai cũng có thể thấy tên Tề Vũ này tựa hồ có chút vấn đề.
“Phong sư đệ, đó là chuyện gì vậy?” Lãnh Khiếu Thiên không nhịn được hỏi.
Phong Nhược lắc đầu, chuyện này há chỉ dăm ba câu là có thể nói rõ ràng. Huống chi vừa rồi hắn chỉ có chút hoài nghi, mới mở miệng thăm dò một phen, tên Tề Vũ kia quả nhiên có biểu hiện hơi thiếu kiên nhẫn, làm cho người ta thấy hắn có điểm là lạ.
Phong Nhược lườn lườn ngó Tề Vũ đang đứng cạnh đống lửa rồi hỏi lại lần nữa: “Rốt cuộc đó là kẻ nào? Nếu Lý Đán không phải là do ngươi giết, đương nhiên ta sẽ không quan tâm tới chuyện của ngươi nữa”.
Tề Vũ do dự một chút, cuối cùng cũng nói: “Được... bản nhân sẽ tin tưởng ngươi một lần, dù sao nói chuyện với ngươi ta cũng thấy có thể tin được”.
Nói đến đây thân thể Tề Vũ bỗng nhiên xảy ra một hồi biến hóa, lập tức hắn biến thành một con quái vật cao đến mấy trượng, toàn thân hắc khí lượn lờ, có đến sáu tay dài ngoẵng. Sau khi hắn biến thân, lập tức không khí trong tiểu cốc trở nên vô cùng lạnh lẽo”.
“Mau kết trận tiêu diệt Ma vật” Bọn người Lãnh Khiếu Thiên kinh hô một tiếng, rồi lần lượt phóng ra kiếm khí, nhanh chóng kết thành thế trận phòng ngự.
“Ngừng lại, mọi người chớ kinh động, ta nói rồi... đây là chuyện giữa ta và hắn” Phong Nhược thần sắc như thường, ngay lúc ma vật này hiện thân thì hắn đã hiểu rõ ngọn ngành. Xem ra bản thân mình đã nhầm rồi, Tề Vũ không phải là bị Ma Hỏa khống chế, mà nó chính là một tên ma vật lúc trước bị Ma Hỏa kia hấp dẫn tới. Không nghĩ ra nó có thể tránh được công kích của Tru Ma Kiếm, rồi lại nhập vào thân xác của Tề Vũ. Xem ra những người tu đạo mất tích ở Điệp Vụ sơn mạch trong thời gian này đa số là do nó tác quái.
“Phong Nhược, có phải ngươi đã sớm biết rõ nó là một tên ma vật. Đã như vậy, sao còn nói nhảm nhiều như thế, cứ một kiếm chém chết là được rồi. Không ngờ ngươi lại đi giảng đạo lý với một tên ma vật, thật quá buồn cười. Mọi người mau toàn lực công kích đi” Lúc này Lãnh Khiếu Thiên cực kỳ bất mãn lên tiếng, sau đó hắn phát động kiếm quyết đánh về tên Ma vật sáu tay kia.
Nhưng vào lúc này, Mị Ảnh Kiếm của Phong Nhược bỗng rời khỏi vỏ rồi dùng tốc độ nhanh hơn nhiều, uy lực còn mạnh hơn ngăn lại kiếm khí của đám người này.
“Phong Nhược... ngươi điên rồi sao, đó là ma vật... chính là tử địch của người tu đạo chúng ta, gặp được là phải giết hết” Giờ phút này Diệp Lạc cũng không nhịn được cả giận nói, hiện tại hắn đã rõ ràng... hai người đồng bạn của hắn có lẽ đã táng thân trong tay tên ma vật này.
Phong Nhược chưa kịp trả lời, đầu ma vật kia đã quát lên: “Thúi hoắc, các ngươi mới là bọn đáng chết, chúng ta là do thiên địa sinh ra? Ông trời đã chỉ định mọi người cùng nhau sống chung thì nhất định phải có lý do để chúng ta tồn tại, những linh thú kia giết chết bọn người tu đạo các ngươi chẳng phải còn nhiều hơn chúng ta à, sao ta không nghe thấy bọn ngươi mồm năm miệng bảy đòi tuyệt duyệt bọn chúng đi. Toàn bộ nhân loại các ngươi đều là lũ ngụy quân tử, giả nhân giả nghĩa, đừng tưởng ta không thu thập được các ngươi. Nếu không phải do tên Phong Nhược này xuất hiện, bây giờ các ngươi đã chết trong tay ta từ lâu rồi, hiện tại còn dám lải nhải này nọ, có bản lãnh thì đến đây cùng ta một chọi một”.
Nghe tên ma vật nói thế, bọn Lãnh Khiếu Thiên không khỏi sững sờ, sự thật đúng là như vậy, quả thật bọn họ không nhìn ra trên người Tề Vũ có chút khí tức ma vật nào. Nếu không phải nhờ Phong Nhược chạy đến kịp thời e rằng bọn hắn khó lòng đề phòng, ắt hẳn lúc đo hậu quả khó thể tưởng tượng dược.
“Đừng dài dòng nữa! Ta hỏi ngươi, ngươi với tên Ma hỏa kia có quan hệ thế nào?” Phong Nhược vẫn một mực bình tĩnh thăm dò, bởi vì hắn dám khẳng định, tên ma vật này không dám động thủ, nếu không lúc trước hắn đâu có lựa chọn trực đêm để tránh mình phát hiện ra sơ hở.
“Ai có quan hệ với tên chó má kia chứ, lão tử lúc ấy đang mơ mơ màng màng rồi bị thu hút ra tận đây, ngươi cũng biết rồi đấy, ra khỏi ranh giới của Điệp Vụ sơn mạch chính là cấm địa của chúng ta, nếu không phải do tình huống đặc biệt làm gì ai chấp nhận tới đây chứ? Lỡ gặp người tu đạo có thực lực cao thâm, chẳng phải một thân khổ tu vất vả của chúng ta cuối cùng tan tành mây khói hay sao”.
Ma vật kia hùng hùng hổ hổ mà nói giải thích tiếp: “Lúc ấy lão tử tỉnh lại liền phát hiện ra mình đã chạy đến tiểu cốc này rồi, hơn nữa tên Ma Hỏa chết tiệt kia vừa tự đại vừa ngu ngốc, đúng là đồ chó má mà. Nó bày ra cả đống máu tươi để hấp dẫn ta đến, kết quả lão tử cứ hồ đồ vọt lên rồi bị ngươi đánh trọng thương đến hai phần ba, thiếu chút nữa là hồn phi phách tán rồi. Nếu không phải còn sót lại một sợi ma linh trên người gã Tề Vũ này, e rằng ta đã chết vất vưởng từ lâu rồi”.
“Sao ngươi không quay trở về, ngược lại cứ ở đây rồi tác oai tác quái vậy?” Phong Nhược cau mày nói, thật sự hắn xem xét qua những gì tên ma vật vừa nói, cơ bản là phù hợp với suy đoán lúc trước của hắn. Chỉ có điều rốt cuộc tên Ma Hỏa kia đã chạy đi đâu rồi?
“Chó má thật ! Lão tử lúc trước bị ngươi đánh cho người đầy thương tích. Nếu trở về kết cục không phải là bị bọn ma linh khác nuốt trọn hay sao? Hơn nữa cảm giác ăn thịt người quả thật không tệ, nhất là những nữ tu đấy”. Tên ma vật kia nói xong, cái đầu lưỡi mọc toàn gai ngược thè ra liếm liếm, ánh mắt nó lại nhìn thẳng bọn nữ tử Phó Gấm, làm cho hai nàng sợ đến mức khuôn mặt trắng bệch.
“Đủ rồi” Phong Nhược quát to một tiếng, mắt hắn nhìn thẳng tên ma vật kia rồi lạnh lùng thốt: “Ta giữ lời nói, bây giờ ngươi có thể trở về hang ổ của mình, nhưng nếu như ngươi còn ở đây ngựa quen đường cũ thì đừng trách bản nhân không khách khí”.
Nghe thấy Phong Nhược muốn thả tên ma vật này đi, Lãnh Khiếu Thiên không khỏi giận dữ nói: “Phong Nhược, ngươi dám đi ngược lại quy củ của Tu Tiên Giới à? Hôm nay ngươi thả hắn trở về, ngày khác sẽ còn biết bao đồng đạo tu tiên chết trong tay nó, chỉ riêng viêc này thôi chắc chắn Hình Luật Điện của bổn tông sẽ trị tội ngươi rất nặng.
“Hắc hắc... Phong Nhược, nghe thấy chưa? Lũ tu đạo nhân loại các ngươi là như thế đó, ngươi rõ ràng đã uổng công cứu mạng mấy món ăn ngốc nghếch này của ta, kết quả bọn hắn đã không báo ân ngược lại còn muốn đẩy ngươi vào chỗ chết nữa. Không bằng như vầy, chúng ta hợp tác đi, như thế nào? Ta sẽ giúp ngươi giết hết bọn chúng, như vậy ngươi có thể tránh khỏi phiền phức, mà ta cũng có được một bữa ăn thịnh soạn. Đó thực là một kết quả vẹn toàn đôi bên mà ông trời sắp đặt cho chúng ta đó” Tên ma vật này cực kì hưng phấn cứ liếm láp cái miệng to lớn cực kì xấu xí rồi nói.
“Câm miệng, ai hợp tác với ngươi mà ông trời sắp đặt chứ hả!” Phong Nhược có vẻ dở khóc dở cười cả giận mắng. Kế tiếp, lúc này hắn mới nghiêm mặt nói với đám người Lãnh Khiếu Thiên: “Ta không ngại nói thật với các ngươi, ta đang truy tìm một tên ma vật so với tên này lợi hại hơn nhiều, nếu không thì ta cũng sẽ không tới đây đâu, cho nên lần này ta sẽ tuân thủ hứa hẹn. Đương nhiên, nếu lần sau gặp lại nó, ta tuyệt đối sẽ không nương tay. Đây là lời giải thích của ta, có tin hay không thì tùy các người, cho dù các ngươi có về bổn tông kiện lên cấp trên đi nữa ta cũng sẽ không chấp nhất đâu”.
Nói xong những lời này, Phong Nhược quay người chỉ tay về tên ma vật cứ mở miệng là ‘chó má’ kia: “Ngươi có thể lăn đi được rồi đó, sau mười nhịp thở mà người còn ở trong phạm vi ta có thể cảm nhận được, lúc đó ngươi tự gánh lấy hậu quả”.
“Này này... làm gì mà nói nặng như vậy chứ. Lão tử còn có rất nhiều lời muồn nói đấy. Tiểu cô nương ưa thích linh hồ kia, ngàn vạn lần ngươi phải đợi ta nhé, ta đã đáp ứng giúp ngươi bắt linh hồ rồi mà”.
Tuy miệng nói như thế, nhưng tên ma vật kia cũng không dám chậm trễ, thân hình nhoáng một cái lập tức biến thành một luồng khói đen bỏ chạy vào bên trong Điệp Vụ Sơn Mạch, chỉ trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi nữa.
“Phong Nhược... ngươi thả ma vật đi, điều này sẽ trở thành địch nhân của Tu Tiên giới chính đạo đó. Dù chúng ta không kiện lên cấp trên, nhưng chúng ta cũng hổ thẹn đã kết bạn với kẻ như ngươi, chúng ta đi thôi” Lãnh Khiếu Thiên hừ lạnh một tiếng, rồi phẩy tay áo bỏ đi.
Những người còn lại cũng nhìn Phong Nhược có vẻ cổ quái rồi lập tức đi theo. Trong chớp mắt, toàn bộ tiểu cốc cũng chỉ còn có hai người Phong Nhược và Diệp Lạc.
“Sao ngươi không đi ?”
Diệp Lạc chỉ cười cười rồi đi đến bên cạnh đống lửa ngồi xuống, thật lâu sau gã mới nói: “Kỳ thật tên ma vật chó má kia nói cũng không sai, thật sự là ngươi đã cứu chúng ta, cho nên ta phải lên tiếng cảm ơn ngươi đã, đây là điều đáng phải làm mà. Còn nữa, bản tính của biểu huynh ta cũng không xấu chỉ có điều không được uyển chuyển lắm, dù sao ngươi cứ yên tâm huynh ấy sẽ không kiện lên cấp trên đâu về chuyện này đâu”.
“Ta biết rõ rồi” Phong Nhược cũng đến bên cạnh đống lửa rồi ngồi xuống, thật ra nhân cách của Lãnh Khiếu Thiên không tệ, chỉ có điều hắn hơi cứng nhắc, y hệt như lúc xưa ở Khô Mộc Hải vậy.
Trầm mặc một chút, bỗng nhiên Diệp Lạc hỏi bất ngờ: “Theo lời ngươi nói thì còn có tên ma vật khác lợi hại hơn nữa, đó là thứ gì vậy? Ta có thể trợ giúp gì không?”
“À, tên đó hả ? Hắn là một đoàn Ma Hỏa, ắt hẳn đến từ Ngũ Hành Giới. Tuy nhiên việc này quá sức nguy hiểm, Diệp sư đệ ngươi không nên tham gia là hơn” Phong Nhược lại lắc đầu nhã nhặn nói, bởi vì hắn cùng tên Ma Hỏa kia đánh nhau mấy lần, có thể nói lần nào cũng đều ở thế hạ phong. Trước đây đã liên lụy tới những tên hộ vệ của Thương Nguyệt thương hội, cuối cùng lại còn rơi xuống đầu của Lý Đán nữa, thật sự hắn không muốn có người bị liên lụy tiếp tục chết thảm nữa.
“Ngươi không tin thực lực của ta sao? Ngươi vẫn xem thường ta à ?” Khuôn mặt Diệp Lạc lộ vẻ rất nghiêm túc.
“Không, ta không có ý đó, những điều ta nói không phải giỡn chơi Những kẻ lúc trước đi chung với ta đều đã chết hết rồi, ngươi hiểu rõ ý ta muốn nói chứ” Phong Nhược khe khẽ thở dài nói.
“Ta cũng không phải đang nói đùa. Từ giờ trở đi, chúng ta sẽ đi theo ngươi. Ngươi cứ yên tâm, trong mọi hành động chúng ta điều tuyệt đối nghe theo chỉ huy của ngươi” Diệp Lạc vẫn hết sức nghiêm túc nói ra.
“Các ngươi ? Là hai tên đồng bạn ngươi vừa nói tới sao?” Phong Nhược nhíu mày hỏi lại, tính cách tên Diệp Lạc này đành rằng hắn rất coi trọng. Nếu như chỉ có một mình vị sư đệ này, hắn còn có thể miễn cưỡng tiếp nhận được. Nhưng nếu thêm cả hai người kia thì tuyệt đối không có khả năng, dẫn theo bọn họ chẳng khác nào đưa họ vào chỗ chết. Hơn nữa, vừa rồi dường như hai tên đó không chút bận tâm tới Diệp Lạc, lại vội vã rời đi nữa. Nếu gặp đồng bạn như vậy, thà rằng không có còn hơn.
“Không phải là hai người bọn họ, ngươi cũng thấy đấy” Diệp Lạc không nhịn được thở dài một tiếng, “Ta lấy nhiệt tình đối đãi bọn hắn, thế nhưng trong trận tập kích mấy ngày trước, hai người bọn họ lại lâm trận bỏ chạy. Người đã như vậy, không thể tiếp tục làm đồng bạn nữa rồi”.
“Vậy sao ngươi còn dám tin tưởng ta” Phong Nhược bỗng nhiên cười cười.
“Vì cái gì mà không dám, đến cả tên ma vật kia mà ngươi cũng dám tin tưởng đấy. Tuy nhìn vào vấn đề này kẻ khác sẽ xem thường ngươi, nhưng ta rất là khâm phục, cũng vô cùng kính nể ngươi. Nếu đổi lại là ta, ta tự nghĩ rằng mình sẽ không làm được như thế...” Diệp Lạc cũng mỉm cười một chút.
“À... đúng rồi ! Người ta nói là một người khác, chính là muội muội của ta... tên là Diệp Bồng”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.