Phong Ngự

Chương 10: Xâm lấn




Trên thực tế Phong Nhược không phải là chưa từng nghĩ tới sẽ gặp Tiên Thiên Mộc Sát, nhưng vừa mới được nếm thử lại cảm giác đó, khiến nhận thức của hắn hoàn toàn bị đánh vỡ.
Bên trong những rễ cây này chính xác là Tiên Thiên Mộc Sát, nhưng tuyệt đối không phải loại Tiên Thiên Mộc Sát lúc trước hắn đã thấy. Loại ở đây hung mãnh điên cuồng hơn nhiều, còn đám Tiên Thiên Mộc Sát mà hắn đã thu phục thì chẳng thấm vào đâu.
Tiên Thiên Mộc Sát ở đây số lượng quá nhiều, có thể dùng cụm từ ‘vô biên vô hạn, mênh mông như biển cả’ để hình dung.
Vì vậy chỉ tiếp xúc qua một lần, Phong Nhược đã bị đánh cho trọng thương. Cũng chính vì nguyên nhân này mà trước đây hắn cứ tưởng đám rễ Khô Mộc ở đây đã thành tinh, thực tế là do Tiên Thiên Mộc Sát đang quấy phá ở bên trong!
Khi rõ ràng những điều này Phong Nhược cũng trở nên an tâm hơn, Tiên Thiên Mộc Sát tuy đáng sợ, nhưng chỉ cần không đem Linh khí của Mộc Linh tinh phát ra ngoài, hoặc chủ động trêu chọc chúng thì cũng tạm thời không có vấn đề gì.
Phong Nhược bèn nhai hai viên Chỉ Huyết đan để miễn cưỡng ngăn chặn lại thương thế bên trong cơ thể, hắn cố gắng bố trí một tòa trận pháp Chính Phản Như Sơn ở bên cạnh, sau đó lại ra lệnh cho Ngân Giáp Thiên Thù bảo vệ kế bên, hắn nhất định phải nắm tranh thủ chữa thương turớc khi trời sáng.
Đáng tiếc Chỉ Huyết đan này cấp bậc quá thấp, chỉ có thể chữa trị được ngoại thương, đối với trường hợp nội thương này lại không có hiệu quả quá lớn, xem ra sau này có cơ hội hắn sẽ sắm vài viên linh đan chữa thương chuyên dụng để mang theo phòng bị mới được.
Phong Nhược âm thầm cảm thán, dù sao thuật luyện đan cũng là một loại phụ trợ cực kỳ trọng yếu đối với tu sĩ, đại đa số tu sĩ đều muốn học được bởi vì cho dù liên quan đến việc bị thương hay do ích lợi của phụ trợ tu luyện, và cải thiện thể chất đi nữa đều phải cần các loại linh đan diệu dược.
Phong Nhược đã từng muốn tu tập thuật luyện đan, chỉ có điều lúc trước hắn phải tìm hiểu thêm trận pháp, cái gì cũng muốn học trong khi thời gian lại không có nhiều, do đó đến tận bây giờ hắn mới chỉ học xong cách luyện chế Chỉ Huyết tán, Hoạt Lạc tán và giải độc Vạn Linh tán thôi.
Đương nhiên thuật luyện đan tinh thâm bao la là không thể học được trong một sớm một chiều, hơn nữa số người thành danh trong lĩnh vực luyện đan đã ít lại càng thêm ít, do đó tại bất kỳ thời điểm nào, Linh đan đều rất quý hiếm thậm chí còn hơn cả Linh thạch nữa. Ví như Diêu Hưng kia, tuy là cao thủ Trúc Cơ kỳ, vốn có một ít linh đan nhưng đâu phải loại nào cũng có danh tiếng đâu".
Con đường tu tiên vì vậy còn rất nhiều chông gai phía trước!
Cười khổ một cái Phong Nhược liền loại bỏ hết tạp niệm, hắn lấy ra một nắm to Linh Sa rồi bắt đầu vận chuyển Thanh Mộc Linh Quyết. Hiện nay hắn cũng không dám đem Mộc Linh tinh ra ngoài nữa, chẳng may lại kích động đám Tiên Thiên Mộc Sát kia thì chắc chắn hắn khó sống nổi.
Cũng may mà lúc trước hắn đã chuẩn bị khá nhiều Linh sa.
Đến khi Phong Nhược bắt đầu chữa thương cũng là lúc mặt trời lên, do đó lại thu hút đám phi trùng từ dưới bay ra nữa. Rất may là trước đó đám rễ cây tụ lại xung quanh, đã hình thành một không gian riêng biệt tuy chỉ khoảng vài chục trượng.
Nhờ vậy mà đa số Khô Mộc Độc Hạt đều không thể tới gần, chỉ có một vài con ngẫu nhiên bám lên theo đường rễ cây đều trở thành mồi ngon của Ngân Giáp Thiên Thù.
Trong lúc này bên trong cơ thể Phong Nhược đang diễn ra chiến đấu kịch liệt. Vốn trước đó kinh mạch hắn đã bị sát ý làm cho chấn động đến nổi tổn thương, khi hắn vừa vận pháp lực điều trị thì phát hiện ra số Tiên Thiên Mộc Sát trong cơ thể đã nhiều gấp ba lần!
Đương nhiên chính là lượng Tiên Thiên Mộc Sát trong nháy mắt kia đã tiến vào cơ thể hắn. Chỉ có điều lúc đó pháp lực hắn đã bị tiêu hao hơn phân nửa, ngoài ra lại đang bị trọng thương, cho nên Tiên Thiên Mộc Sát chưa có biểu hiện gì bất thường.
Hắn đang điều động pháp lực để vận chuyển Thanh Mộc Linh Quyết, bất chợt Tiên Thiên Mộc Sát bạo động tiến hành khống chế đa số pháp lực và kinh mạch của hắn.
Nói một cách khác lúc này thân thể Phong Nhược đã hầu như không thể tự khống chế được nữa.
Hơn nữa càng làm cho hắn cảm thấy sợ hãi chính là đám Tiên Thiên Mộc Sát bỗng dưng hung mãnh vô cùng, ngay khi tiến hành xâm lược và khống chế được hầu hết pháp lực của Phong Nhược, tức khắc chúng triển khai cắn nuốt luôn cả Phong Nhược trước khi bắt đầu dung hợp với lượng Tiên Thiên Mộc Sát vốn đang có sẳn bên trong pháp lực của hắn.
Phải biết rằng có một đám Tiên Thiên Mộc Sát đã thuộc về pháp lực của Phong Nhược, và đó cũng chính là nguồn gốc để phát ra Mộc Sát Kiếm Khí của hắn, nếu quả thật hắn bị cắn nuốt hết mấy thứ đó thì chắc chắn sẽ bị tức đến chết mới thôi.
Quả thật tình huống phát sinh đột biến đã khiến Phong Nhược trở tay không kịp, trong lúc vô thức hắn định lấy Mộc Linh tinh ra tương trợ, nhưng cuối cùng đã dằn lòng lại.
Bởi vì việc dùng Mộc Linh tinh không chỉ sẽ làm đám rễ cây sống lại lần nữa, mà nếu pháp lực trong cơ thể Phong Nhược cứ mất quyền khống chế được như hiện tại thì cũng không giải quyết được gì, lúc đó lại tạo cơ hội cho Tiên Thiên Mộc Sát thu được lợi ích từ Mộc Linh tinh.
Như vậy hắn sẽ chỉ còn đường thất bại thảm hại!
Cho nên ngay thời khắc này hắn buộc phải đối đầu với tình trạng chiến đấu một mình thôi!
May mắn duy nhất là hiện tại tâm mạch và đan điền của hắn vẫn do hắn làm chủ, cho nên sau một hồi do dự hắn lập tức luân chuyển toàn bộ pháp lực còn sót lại rút về tâm mạch và đan điền. Còn về Thanh Mộc Linh Quyết hắn cũng không cần phải vận chuyển nữa, bởi vì kinh mạch không thông suốt nên hiện tại hắn chỉ có thể tiếp tục hấp thụ linh khí trong Linh Sa để bổ sung.
Thật ra Phong Nhược làm vậy cũng là bất đắc dĩ thôi, bởi vì bây giờ hắn phải đối mặt với lượng Tiên Thiên Mộc Sát gấp đôi vô cùng hung mãnh, nên mục tiêu trước mắt của hắn là chậm rãi chờ đợi cho Tiên Thiên Mộc Sát tạm lắng xuống đã.
Hắn hiểu rất rõ đám Tiên Thiên Mộc Sát này không những hung mãnh đáng sợ mà còn rất giảo hoạt, không ai có thể xác định được vị trí cụ thể của chúng. Cho dù có đốt trụi hoàn toàn những rễ cây mà Tiên Thiên Mộc Sát ẩn náu bên trong kia, cũng không có cách nào bức bách bọn chúng lộ diện, trong tu tiên giới vốn hiện diện vô số lực lượng cũng khó có cách nào có thể bắt được chúng.
Nhưng nếu gặp phải thức ăn hợp khẩu vị thì đám Tiên Thiên Mộc Sát này sẽ như đợt hồng thủy, và đàn mãnh thú tự động ào tới kịch liệt không ai cản nổi.
Phong Nhược chính là một ngoại lệ bởi vì hắn có Mộc Linh tinh, có thể nắm được chuyển động của Tiên Thiên Mộc Sát mà hiện tại muốn thắng trận này, hắn không thể không hành động đón đầu theo những gì hắn nắm bắt về bản chất của Tiên Thiên Mộc Sát.
Nói một cách khác hiện tại thân thể Phong Nhược giống như là một gốc cây linh mộc, pháp lực trong cơ thể hắn chính là thức ăn ngon của Tiên Thiên Mộc Sát, nếu cứ muốn chiến đấu tranh giành thì với lực lượng hiện tại của Tiên Thiên Mộc Sát hoàn toàn sẽ cắn nuốt hết pháp lực của hắn mà biến hắn thành một gốc cây linh mộc khô héo!
Đương nhiên tử vong thì chưa đến nỗi vì Tiên Thiên Mộc Sát chỉ cắn nuốt pháp lực của hắn chứ không phá hủy những gì khác của thân thể, chỉ cần hắn không vận dụng pháp lực thì cũng không chết được.
Tuy nhiên sống như một phàm nhân như vậy so với chết còn đáng sợ hơn.
Hiểu rõ hậu quả như thế, Phong Nhược dứt khoát bỏ qua hầu hết những kinh mạch rồi sau đó toàn lực phòng thủ tâm mạch và đan điền, đồng thời nhờ vào Linh Sa để tiếp tục bổ sung pháp lực.
Trước đối sách của Phong Nhược, quả nhiên Tiên Thiên Mộc Sát cơ hồ không tốn bao nhiêu thời gian đã có thể cắn nuốt toàn bộ Tiên Thiên Mộc Sát mà trước đó hắn đã hao tâm tổn huyết để dung hợp, sau đó chúng lại tiếp tục xông tới tâm mạch và đan điền của Phong Nhược.
Tuy nhiên do số Tiên Thiên Mộc Sát còn sót lại trong pháp lực của Phong nhược lúc này tương đối ít, hơn nữa vị trí của tâm mạch và đan điền hơi bé nên tạm thời đại đa số Tiên Thiên Mộc Sát bắt đầu bị chặn ở bên ngoài, thời gian dần trôi qua, đám Tiên Thiên Mộc Sát bắt đầu yên tĩnh trở lại, cuối cùng biến mất không thấy đâu nữa.
Dù sao cũng không phải Tiên Thiên Mộc Sát đã thật sự biến mất hoàn toàn, mà hiện tại chúng ở đâu đó trong cơ thể Phong Nhược.
"Bây giờ đến lượt ta xuất thủ".
Phong Nhược nhẹ nhàng thở ra, nói thật hắn cũng rất lo lắng đám Tiên Thiên Mộc Sát không ngừng tấn công tiếp nữa, tuy nhiên hiện tại đã ổn hơn nhiều rồi, ngoại trừ chút ít Tiên Thiên Mộc Sát đi đầu còn liều mạng cắn nuốt pháp lực của mình ra, tạm thời cũng không gây quá nhiều uy hiếp!
Phong Nhược cẩn thận từng li từng tí khống chế pháp lực của mình, hắn bắt đầu tiến hành dung hợp đối với một ít Tiên Thiên Mộc Sát công phá đầu tiên, đây chính là ưu thế của hắn, chỉ cần không kinh động đến đám Tiên Thiên Mộc Sát còn lại thì cũng chẳng có gì nguy hiểm.
Lúc trước hắn sở dĩ lâm vào nguy hiểm như thế là bởi vì không biết lượng Tiên Thiên Mộc Sát đã tăng lên nhiều, mà cứ vận chuyển pháp lực nên mới kinh động đến bọn chúng như thế.
Chỉ có điều quá trình dung hợp này sẽ cực kỳ tốn thời gian, hiện tại Phong Nhược cũng chỉ biết phó thác an toàn cho Ngân Giáp Thiên Thù mà thôi.
Thời gian trôi qua, Phong Nhược cũng không cách nào xác định được đã trải qua bao lâu, hắn vẫn không ngừng từ từ dung hợp, may mắn quá trình dung hợp không phát sinh vấn đề gì làm gián đoạn nữa chừng, nếu không hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Rốt cuộc Phong Nhược cũng chậm rãi mở hai mắt ra, hình ảnh hắn nhìn thấy đầu tiên chính là con Ngân Giáp Thiên Thù kia.
"Thời gian trôi qua bao lâu rồi hả Ngân giáp ?"
Phong Nhược nhịn không được cười hỏi, trong khoảng thời gian này với hắn mà nói thực sự là quá vất vả!
Trả lời Phong Nhược là một tràng âm thanh "ê ê a a...", hiển nhiên thời gian qua Ngân Giáp Thiên Thù cũng rất thoải mái.
Được rồi, có hỏi ngươi cũng không biết!
Phong Nhược cảm thán một tiếng cúi đầu nhìn xuống hai tay của mình, lập tức tay phải vung lên, bỗng nhiên phóng ra một tia sáng mờ nhạt nhanh như điện lên mình một con Khô Mộc Độc Hạt vừa bò lên, ngay lúc đó Ngân Giáp Thiên Thù cũng ra tay chém thành hai đoạn.
“Hít... khà..."
Tình hình này lập tức khiến cho Ngân Giáp Thiên Thù cả kinh ngẩn như người tại chỗ, lập tức có chút sợ hãi mà nhìn Phong Nhược. Dù sao từ lúc tiến giai tứ cấp đến nay, nó cũng có chút ít linh trí rồi, vì vậy đối với những nguy hiểm nào đó nó cực kỳ mẫn cảm.
Rồi như không để ý tới Ngân Giáp Thiên Thù, Phong Nhược lẩm bẩm: "Cũng không tệ! Uy lực cỡ này hoàn toàn có thể phá vỡ bộ trang phục Lăng Vân rồi!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.