Phong Lưu Thánh Vương

Chương 299: Tự bạo!!!!!




Kim Lang và Thổ Hầu thì có thực lực ngang bằng nhau nên tạm thời không phân ra thắng bại nhưng Kim Linh Ưng có thực lực cao hơn Hắc Vũ Kim Nha một tầng nên bên trên không trung, Hắc Nha vốn hung hăng không ai bằng, hiện tại lại bị Kim Ưng đánh cho lông vũ rời rụng, trong mắt xuất hiện ý muốn rút lui.
Mặc dù là linh thú ngũ giai nên trí tuệ của nó đã được khai hóa không thua kém một con người chút nào nhưng bản năng sinh tồn vẫn chảy trong huyết quản của nó nên khi nó gặp đối thủ mạnh hơn bản thân thì điều đầu tiên nó muốn làm là bỏ chạy nhưng vì có chủ tớ khế ước nên nếu chưa có lệnh của Thái Kế Vũ thì nó không thể bỏ chạy được, điều này khiến nó ai oán không thôi.
Mặc kệ Hắc Nha có ý định thế nào trong đầu, Kim Linh Ưng vẫn điên cuồng tấn công khiến cơ thể nó không ngừng xuất hiện vết thương…
Mà Thái Kế Vũ vốn tràn ngập tự tin, lúc này lại chết lặng....
Nhìn hai con Linh Thú hắn lấy làm tự hào, đánh bại vô số đồng bạn để hắn trở thành người mạnh nhất trong thế hệ trẻ của Vạn Thú Tông, nay bị linh thú của người ta đánh cho te tua tơi tả, điều này khiến hắn khó có thể chấp nhận.
Đúng lúc này, Lý Hàn lại lên tiếng khiêu kích:
- Ngươi còn lá bài gì thì mau lật đi, nếu không thì ngươi không có cơ hội để lật đâu.
Thái Kế Vũ nghe Lý Hàn thì vô cùng tức giận, hắn cười gằn, nói:
- Nếu ngươi đã muốn như vậy thì ta sẽ toại nguyện cho ngươi. Ra đi, linh thú mạnh nhất của ta, để cho thiên địa run rẩy dưới chân ngươi!
Nói rồi vòng tay của hắn lóe sáng, một con Hắc Báo toàn thân ẩn ẩn có điện quang chớp động!
- Có thể làm cho ta vận dụng Lôi Quang Báo, ngươi đủ để tự ngạo rồi. Chết đi!
Nhìn đầu Lôi Báo trước mặt Thái Kế Vũ mà Lý Hàn nhíu mày vì theo hắn biết thì đây chính là thượng cổ dị thú Lôi Quang Báo, mặc dù hắn dám chắc huyết mạch của Lôi Quang Báo này thập phần mỏng manh, không còn bá đạo như tổ tiên của nó nhưng dù sao cũng là dị thú nên thực lực của nó vẫn cường đại vô cùng. Chỉ xét riêng về lực lượng mà nói, Lôi Quang Báo này đã đạt đến ngũ giai hậu kỳ, phối hợp với việc nó có thể hấp thu lôi điện chi lực tu luyện, cùng sử dụng lôi điện để tiến hành công kích, không những có thể nghiền áp linh thú cùng cảnh giới mà nó còn có được thực lực vượt cấp khiêu chiến!
Cũng vì những điều trên nên Lý Hàn tin rằng Thượng cổ kỳ thú bực này căn bản không phải là thứ mà Thái Kế Vũ có thể thuần phục!
Đúng như Lý Hàn đoán, đây là một trong những linh thú của lão tổ Vạn Thú Tông, được tông trưởng Vạn Thú Tông xin mượn đem cho Thái Kế Vũ sử dụng trong bí cảnh để đối phó với những thiên tài của các tông môn khác.
Nhưng mặc kệ Lôi Quang Báo có phải là linh thú của Thái Kế Vũ hay không, hắn vẫn sẽ thận trọng đối phó đầu thượng cổ dị thú này.
Đúng lúc này, Thái Kế Vũ liền ra lệnh cho Lôi Quang Báo tấn công, lập tức Lôi Quang Báo lập tức nhảy lên đến trước mặt Lý Hàn, nhanh như thiểm điện, toàn thân lại điện quang loạn rực, ba ba ba rung động!
Xoạt! Xoạt! Xoạt!
Lôi Quang Báo liên tiếp ra trảo, đầy trời tất cả đều là trảo ảnh sắc bén của nó!
Đúng lúc này, con rắn nhỏ trên vai Lý Hàn đột nhiên há miệng phun ra vài vật màu đen khiến Lôi Quang Báo không thể không lui lại, sau đó nó từ vai Lý Hàn nhảy xuống và cấp tốc biến to.
Tử Giao Long Khâu!
- Tử Giao Long Khâu? Làm sao hắn lại có loại dị thú này?
Thái Kế Vũ sắc mặt tái mét, không dám tin một màn trước mặt, lẩm bẩm trong miệng.
Không chỉ Thái Kế Vũ mà những người còn lại của Vạn Thú Tông cũng bất ngờ vì sự xuất hiện của Tử Giao Long Khâu vì Vạn Thú Tông có nghiên cứu những linh thú đang và đã xuất hiện trên Linh Giả Đại Lục nên bọn hắn biết rõ Tử Giao Long Khâu, đây là loại dị thú lai tạp giữa thần thú Long tộc và hung thú Giao Khâu.
Tất cả mọi người trong Vạn Thú Tông, cho dù là lão tổ Linh Sơn Cảnh cũng mong ước được sở hữu một đầu Tử Giao Long Khâu vì nếu may mắn có thể khiến Tử Giao Long Khâu tiến hóa thành thần thú Long Tộc, có thần thú Long tộc hộ tông, Vạn Thú Tông trở thành bá chủ ở ngoại vực là điều dễ dàng, thậm chí có thể xưng vương trong nội vực.
Nhưng không ngờ, dị thú mà tất cả tông môn ham muốn lại xuất hiện ở chỗ này, mà còn thuộc về kẻ địch của hắn. Điều này khiến Thái Kế Vũ ghen ghét đến phát cuồng, hắn ngửa mặt gào rống:
- Tất cả mọi người xông lên giết hắn, đoạt Tử Giao Long Khâu vể cho tông môn ta!
Nói rồi hắn ra lệnh cho Lôi Quang Báo cuốn lấy Tử Giao Long Khâu để hắn và những người khác có cơ hội giết Lý Hàn, sau đó hắn liền cầm theo vũ khí xông tới trước, những người khác bên Vạn Thú Tông nghe Thái Kế Vũ nói vậy liền lập tức triệu tập hết tất cả những linh thú của bản thân rồi xông đến, đối mặt với gần hai mười người thú đang mang theo vẻ khát máu và tàn nhẫn đang xông tới, Lý Hàn mặt ngoài bình tĩnh nhưng bên trong lại sợ muốn chết, trong lòng hắn thầm mắng Thái Kế Vũ:
- Thằng chó, mày lừa bố mày!
Hắn tính quay đầu bỏ chạy nhưng như vậy thì mất mặt với các nàng quá, đối với một kẻ sĩ vì gái như hắn thì điều này không thể chấp nhận được nên hắn đành phải cắn răng tiếp tục chiến đấu.
Hắn lập tức triệu hồi tiểu Bạch với hi vọng tiểu Bạch có thể lợi dụng huyết mạch thần thù kiếm chế linh thú của đối phương, sau đó hắn liền phân ra bốn phân thân nhằm mục tiêu cản những người khác bên Vạn Thú Tông để bản chính có thời gian giải quyết Thái Kế Vũ, như vậy thì tình cảnh của hắn sẽ được xoay chuyển.
Tiểu Bạch liền cùng với bốn phân thân xông lên phía trước đám người Vạn Thú Tông rồi nó phát ra một tiếng gào rống, lập tức tất cả linh thú đang xông tới liền đột ngột dừng lại khiến những người ngồi trên chúng đều ngã xuống đất, sau đó tụi nó liền khom người xuống giống như dân thường thấy vua vậy.
Cái này là điều bình thường, quan hệ giữa các linh thú với nhau đều được quyết định bằng huyết mạch chứ không phải là thực lực. Tiểu Bạch là thần thú Bạch Hổ nên huyết mạch của nó chí cao vô thượng, những linh thú của huyết mạch cấp bậc thấp khác đều sẽ không tự chủ được áp chế cùng thần phục.
Những người Vạn Thú Tông nhìn một màn này thì kinh ngạc không thôi.
- Đầu linh thú kia không lẽ thần thú Bạch Hổ?
- Ngươi đừng nói bậy, nếu nó là thần thú làm sao có thể xuất hiện ở ngoại vực này được, nên nhớ khu vực thần thú Bạch Hổ sống cách chúng ta xa tới mức cho dù ngươi đi cả đời cũng chưa tới được.
- Vậy ngươi có thể giải thích cho ta vì sao các linh thú của chúng ta lại thần phục dưới chân nó?
- Cái này......
- Đừng nói nữa, kẻ địch đến kia.
Tên này vừa dứt lời thì các phân thân của Lý Hàn đã áp sát tấn công, mặc dù các phân thân Lý Hàn chỉ có một nửa thực lực của bản chính Lý Hàn nhưng các đệ tử Vạn Thú Tông đều đổ dồn tất cả tài nguyên và tâm huyết vào linh thú của bản thân nên sức chiến đấu của mỗi người đều khá kém nên tạm thời hai bên ngang tài ngang sức.
Trong khi các phân thân lo những người khác, Lý Hàn đang đối chiến với Thái Kế Vũ.
Thái Kế Vũ có chút khác biệt với những đồng bạn Vạn Thú Tông khác là hắn bồi dưỡng linh thú của bản thân vừa không quên rèn luyện bản thân nên thực lực Đại giai nhất trọng thiên của hắn là hàng thật giá thật nhưng Lý Hàn nếu sử dụng hết toàn lực thì hắn hoàn toàn đủ sức để có thể đối chiến ngang hàng với Địa giai nhị trọng thiên nên Thái Kễ Vũ chỉ có thể miễn cưỡng chống lại Lý Hàn.
Lý Hàn biết bản thân đánh càng lâu thì có thể thu hút người khác đến, đến lúc đó người thiệt chính là hắn nên hắn quyết định giải quyết nhanh Thái Kế Vũ. Hắn liền thu kiếm khí của bản thân lại rồi dùng Thanh Loan Hư Hỏa bao bọc lấy tay hắn rồi xông tới chỗ Thái Kế Vũ.
Thấy ngọn lửa trên tay Lý Hàn, Thái Kế Vũ xém chút nữa đái ra quần, thốt lên một tiếng:
- Dị hỏa? Làm sao có thể?
Trong lòng của hắn kinh sợ không thôi, tên này rốt cuộc là ai? Những thứ mà các siêu cấp cường giả ham muốn như Tử Giao Long Khâu hay Dị Hỏa thì tên này đều có cả, không lẽ tên này là thiên đạo chi tử, người được thiên địa ưu ái trong truyền thuyết. Nếu không thì tên này làm sao có thể sở hữu những thứ mà nhiều người cả đời chưa chắc có cơ hội để thấy.
Nói thì dài nhưng những ý nghĩ này chỉ lướt qua đầu Thái Kế Vũ chỉ trong một giây mà thôi, đứng trước dị hỏa mà còn phân tâm, hắn sợ mệnh mình dài sao.
Đứng trước sự khủng bố dũng mãnh bá đạo của Thanh Loan Hư Hỏa, Thái Kế Vũ chật vật và thống khổ không sao tả nổi khi chống đỡ trước Lý Hàn. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì việc Thái Kế Vũ chết dưới tay Lý Hàn là điều sớm muộn mà thôi.
Lúc này một tiếng rên rĩ thê thảm truyền tới, Hắc Vũ Kim Nha của Thái Kế Vũ bị Kim Linh Ưng của Lý Hàn xé thành hai nửa, máu tươi giống như trời mưa từ giữa không trung bay xuống!
- Không......
Thái Kế Vũ thấy Hắc Vũ Kim Nha của bản thân chết thảm như vậy liền bi phẫn kêu to một tiếng.
Muốn bồi dưỡng một thú sủng cường đại không biết phải giá phí nhiều ít tài nguyên, Thái Kế Vũ có thể có địa vị hiện tại tự nhiên là cùng Hắc Vũ Kim Nha và Thạch Hầu có quan hệ rất lớn! Hắn ở trên người hai thú sủng trả giá quá nhiều, nếu không như thế mà nói, hắn thậm chí đã có thể tiến vào Địa giai trung thừa cảnh!
Cái này cũng tự nhiên, một phần tài nguyên tu luyện do một người với linh thú chia xẻ, cái tu vi tiến cảnh này tự nhiên không thể so sánh với một người!
Vạn Thú Tông này thật giống như một võ giả nhiều hệ cùng tu, tuy có thể làm được cùng giai vô địch, nhưng tốc độ tu vi tiến bộ thật sự quá chậm! Nếu thiên phú không dị bẩm, hoặc là có tu tài nguyên luyện sung túc, cái này không khác gì tự đeo gông cho mình!
Cùng cảnh giới vô địch nếu là tốc độ tu luyện quá chậm mà nói, một khi người khác vượt qua đại cảnh giới có thể quay đầu thoải mái báo thù, như vậy cùng giai vô địch lại có cái ý nghĩa gì?
Nếu như Thái Kế Vũ đạt đến Địa giai trung thừa cảnh, trừ khi Lý Hàn sử dụng Nhân Vương Biến, nếu không cũng chỉ có thể bại lui! Cho nên nói, thuần thú quy thuần thú, nhưng những người này rõ ràng đem vận mệnh áp ở trên người linh thú, đây không phải bỏ gốc lấy ngọn sao?
Mặc dù đau lòng vô cùng nhưng khi Hắc Vũ Kim Nha vừa chết thì Thái Kế Vũ đã sinh lòng muốn trốn đi vì hắn biết lúc này hắn không đủ tư cách cùng Lý Hàn chống lại vì đối với Vạn Thú Tông mà nói, thú sủng chết tương đương chém rụng một tay phải, chiến lực tổn thất vượt qua một nửa.
Nhưng chưa kịp nghĩ nhiều, Lý Hàn đã xuất hiện trước mặt hắn, song quyền mang theo dị hỏa lập tức công tới. Nhưng Thái Kế Vũ cũng là Địa giai nên phản ứng không chậm chút nào, hắn lập tức nghiêng ngươi né tranh nhưng vì Lý Hàn áp sát quá gần nên phần vai của hắn liền bị dị hỏa đánh trúng.
- AhAAAAAAAA
Dị Hỏa thiêu đốt khủng kiếp da thịt khiến Thái Kế Vũ phát ra tiếng kêu thảm thiết không thôi nhưng hắn cũng là một ngoan nhân, hắn ngay lập tức dùng vũ khí của mình chém cụt phần vai bị dị hỏa đốt trúng để bảo toàn tính mạnh nhưng nếu có thể dễ dàng trốn thoát dị hỏa như vậy thì dị hỏa đã không nổi tiếng đến thế. Mặc dù Thái Kế Vũ đã cụt phần vai dính dị hỏa nhưng Thanh Loan Hư Hỏa vẫn tiếp tục đốt cháy phần cơ thể còn lại của hắn, điều này khiến Thái Kế Vũ trở nên tuyệt vọng.
- Dù có chết, ta cũng kéo ngươi lót lưng!
Ngay sau đó, sắc mặt của Thái Kế Vũ trở nên dữ tợn, hắn biết hôm nay bản thân tuyệt đối khó thoát khỏi cái chết nên trong lòng liền trở nên hung ác.
- Thạch Hầu, bạo!
Trong mắt Thạch Hầu xuất hiện một giọt lệ, chủ nhân đang yêu cầu nó đang đi chết nhưng vì có khế ước chủ tớ, nó không thể không nghe…
Thế là trong ánh mắt kinh ngạc của Lý Hàn, thân thể Thạch Hầu cấp tốc phình to, năng lượng đáng sợ lấy Thạch Hầu làm trung tâm, lan ra một phạm vi rộng lớn.
Trong lòng Lý Hàn mắng to má nó, hắn liền bỏ qua Thái Kế Vũ mà vận chuyển Lưu Tinh Thiên Quang Bộ lập tức chạy đến thu lấy Kim Sắc Lang Vương và Kim Linh Ưng vào trong Âm Dương tháp, sau đó hắn liền ra lệnh cho Tử Giao Long Khâu mang theo Tiểu Bạch chui sâu xuống lòng đất rồi hắn nhanh chóng tiến vào trong Âm Dương Tháp.
Lúc này một lực lượng cuồng bạo chớp mắt lan ra, hình thành một cột khỏi hình nấm bao phủ một khu vực rộng lớn, nháy mắt đem đất đai và tất cả sinh vật sống trong khu vực phá hủy thành bột phấn, tự nhiên bao gồm Thái Kế Vũ và những đệ tử khác của Vạn Thú Tông.
Lý Hàn ở trong Âm Dương tháp nhìn một màn này mà thở phào không thôi, may mà hắn có Âm Dương tháp chứ nếu không cho dù hắn có Lưu Tinh Thiên Quang Bộ thì cũng khó thoát khỏi cái chết, sau đó trên mặt hắn liện lên vẻ lo lắng vì hắn không biết tiểu Long và tiểu Bạch có chạy kịp không và hai nàng Lý Hồng Vân có bị vụ nổ này ảnh hưởng không?
Nhưng lúc này hắn không thể ra ngoài được vì hắn biết vụ nổ to lớn này sẽ hấp dẫn người khác đến xem, nếu lúc này hắn xuất hiện sẽ bị nhiều người vây công, cho dù hắn có nhiều thủ đoạn đi chăng nữa, bị nhiều người vây công như vậy thì hắn ngoài trừ việc bỏ chạy và trốn vào Âm Dương tháp thì chẳng còn cách nào khả thi cả.
Đúng như Lý Hàn đoán, chỉ trong chợp mặt thì trên bầu trời của vụ nổ đã xuất hiện vài thân ảnh.
- Từ hiện trường ta có thể đoán được rằng có ít nhất một linh thú ngũ giai tự bạo mới tạo nên vụ nổ lớn như vậy.
Người lên tiếng là Thiên Tinh của Thiên Quang Điện.
- Có thể khiến linh thú ngũ giai phải tự bạo thú đan, tình trạng của Vạn Thú Tông lúc đó chắc phải rất nguy cấp, như vậy có thể đoán được người tấn công có thực lực không tầm thường.
Mạnh Tử Hùng, tứ đệ tử của Bách Thiên Tông và là kẻ phản bội Thập Linh Tông nhìn tình cảnh trước mặt nói.
- Đáng tiếc, với phạm vi nổ lớn như vậy, tên kia chắc cũng đã chết rồi, ta đang muốn so tài với hắn đây.
La Phách Hưng ồm ồm nói.
- Đúng là tiếc thật, nếu có được thân xác của tên đó thì ta đã có thể chế tạo thành khôi lỗi để sử dụng rồi.
Hắc Long âm u nói.
Những người khác nghe Hắc Long nói vậy thì rùng mình, sau đó bọn hắn liền phân ra những hướng khác mà bay đi để tìm kiếm cơ duyên cho bản thân trước khi bí cảnh này đóng lại.
Trên một gốc cây cách vụ nổ khá xa, Lý Hồng Vân đang đứng ngồi không yên, nàng mặc dù biết Lý Hàn có bảo vật chứa được người sống nên có thể hắn sẽ không sao nhưng quan tâm thì sẽ loạn, nàng muốn xông đến chỗ đó để kiểm tra, chỉ khi nào xác nhận hắn hoàn toàn không sao thì nàng mới yên lòng nhưng nàng bị Lãnh Băng Băng cản lại, không cho đi với lý do sẽ làm lộ hành tung của bản thân cho kẻ địch.
Mặc dù trong lòng nàng cũng khá lo lắng nhưng nàng biết lúc này không phải là lúc hành xử theo cảm xúc, nếu hai nàng bị kẻ địch bắt thì lúc đó lại gây thêm phiền phức cho Lý Hàn nên chỉ có thể nhẫn nhịn ngồi đợi mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.