Phong Lưu Thánh Vương

Chương 277: Vạn Thú Thành!




Trong nháy mắt đại hội so đấu tông môn đã trôi qua nửa tháng.
Hiện tại đã sắp tới Thệ Tông đại hội.
Trong đại điện Thập Linh Phong, Lê Thái Bảo ngồi trên chủ vị, Lý Hồng Ngọc ngồi bên phải, bên trái là chính là Lâm Kiếm Trần.
Lê Thái Bảo đánh vỡ yên lặng:
- Ngày mốt sẽ đến Vạn Thú Quật tham gia Thệ Tông đại hội, để sư bá nói cho ngươi nghe chuyện trong đại hội, các ngươi phải cẩn thận nghe kỹ.
Lâm Kiếm Trần ho khan một tiếng nói:
- Thệ Tông đại hội là do ba mươi sáu tông môn ngoại vực cùng nhau cử hành đại hội, bình thường 20 năm tổ chức một lần, lần này đại hội tập hợp tinh anh các tông, đến lúc đó sẽ có một lần đánh nhau ác liệt, nghe theo mệnh trời, cho nên các ngươi phải suy nghĩ cho kỹ có muốn đi tham gia hay không, nếu không muốn hiện tại có thể lui ra ngoài!
Lúc này các đệ tử kể cả Lý Hàn đều nói:
- Đệ tử tham gia!
Lâm Kiếm Trần hài lòng nói tiếp:
- Tốt, Thập Linh phong chúng ta không có kẻ nhu nhược.
Ngừng một chút hắn nói tiếp:
- Tuy nói trong Thệ Tông đại hội gặp nguy hiểm, nhưng chỉ cần các ngươi đoàn kết cẩn thận sẽ có thể sống sót trở về, các ngươi nhớ họa phúc luôn cùng đi chung, có điều có thể thu hoạch trong đại hội lần này hay không phải xem cơ duyên của các ngươi.
Nghe tới đây Lý Hàn có chút khó hiểu, nghĩ thầm:
- Chẳng lẽ Thệ Tông đại hội không phải là tỷ thí lẫn nhau sao?
Ngay sau đó Lý Hàn nghe tiếp mới biết được dựa theo dĩ vãng Thệ Tông đại hội sẽ cho mỗi môn phái đưa ra hai mươi đệ tử dưới một trăm tuổi tuổi đi tới Vạn Thú Quật lịch lãm.
Vạn Thú Quật là một khu vực nằm trong ngoại vực, bên trong linh thú tung hoành, kỳ hoa dị thảo thật nhiều, có thể so sánh được với tận sâu trong Thiên Lạc sơn mạch.
Nếu chỉ là như vậy cũng không đủ điều kiện cho các tông đem Thệ Tông đại hội tổ chức ở nơi này.
Căn cứ theo lời của Lâm Kiếm Trần, bên trong Vạn Thú Quật có một bí cảnh là một nơi ở của tông môn lục phẩm vạn năm trước, nhưng không biết nguyên nhân vì sao tông môn kia lại biến mất trong dòng sông lịch sử.
Ở bên trong bí cảnh tồn tại tích lũy cất chứa của tông môn kia, là thứ mà mọi người muốn tranh vỡ đầu cũng phải chiếm được.
Chỉ đáng tiếc bí cảnh kia lại bị hạ xuống cấm chế cường đại, ngay cả cường giả Linh Sơn Cảnh cũng không có nào phá vỡ cấm chế này nên căn bản không thể đi vào.
Cho dù là ngũ phẩm tông môn Liệt Kiếm Môn, tông môn mạnh nhất ngoại vực cũng không có được năng lược đó.
Cuối cùng toàn bộ tông môn nghĩ ra một biện pháp.
Biện pháp này là tập hợp các lão quái vật các tông môn, cùng nhau lợi dụng năng lực bản thân mở ra một khe hở trong cấm chế, sau đó phái người đi vào đoạt bảo.
Khi cấm chế được mở ra thì tất cả tông môn đều phải cường giả Địa giai vào trong để tranh đoạt chuyến đi đó chết rất nhiều người, khiến thực lực các tông môn đều giảm mạnh. Vì vậy nên cuối cùng các tông môn thống nhất với nhau rằng chỉ người dưới trăm tuổi mới được phép tiến vào bí cảnh, nếu tông môn nào vi phạm thì sẽ bị các tông môn khác liên hợp để tiêu diệt, do đó các tinh anh tông phái sẽ cùng nhau đi vào tranh đoạt trân bảo.
Trải qua nhiều lần tổ chức Thệ Tông đại hội, cuối cùng cũng có người lấy được chú ít vật trân quý bên trong, còn có người nhờ vậy mà đột phá được Địa giai.
Dù sao mỗi một lần tham gia Thệ Tông đại hội vẫn luôn sẽ có người lấy được ưu đãi.
Nhưng mà cơ duyên cùng nguy hiểm luôn sẽ đi song hành với nhau.
Mỗi một đời trẻ tuổi đi vào bí cảnh, có thể sống sót được một phần ba xem như đã vạn hạnh.
Cho nên Lâm Kiếm Trần phải giải thích rõ ràng với đệ tử của mình, nói rõ cho dù dụ hoặc của bí cảnh có lớn, cũng không bằng tính mạng của mình, không còn mạng thì cho dù có sở hữu thứ tốt cũng chỉ vô dụng.
- Tốt lắm, nên nói đã nói xong, ngày mốt các ngươi đến diễn võ trường tập hợp, cùng các sư huynh đệ tỷ muội đi Vạn Thú Quật, ta hi vọng các ngươi đều có thể còn sống trở về.
Lâm Kiếm Trần nói xong, Lê Thái Bảo lại khuyến khích mọi người rồi cho tất cả trở vể để chuẩn bị xuất phát đi Vạn Thú Quật.
Hai ngày sau, trong diễn võ trường tông môn hội tụ đầy đủ tinh anh các ngọn núi, tổng cộng có ba mươi người, ngoại trừ hai mươi đệ tử chân truyền, mười người khác là đệ tử nội môn nổi bật nhất của các ngọn núi.
Về phần tại sao lại có đệ tử nội môn tham gia đại hội Thệ Tông lần này đây?
Đương nhiên không phải vì cho họ vào bí cảnh tham gia tranh đấu, bằng không lấy thực lực của bọn họ, bất kỳ một gã linh Thiên Cảnh nào cũng có thể nâng tay liền giết được họ.
Cho họ cùng lên đường, đơn giản là vì giúp họ mở rộng tầm mắt, lịch luyện bên trong Vạn Thú Quật cũng không sai.
Lý Hàn cùng mọi người theo Trầm Tâm Kỳ đi đến Tử Phong Cốc.
Về phần tại sao cần đến Tử Phong cốc, trước đó Lý Hồng Ngọc cũng đã nói cho hắn biết.
Nơi này là truyền tống trận duy nhất của Thập Linh tông thậm chí là trong phạm vi quản hạt của tông môn.
Lý Hàn có xem qua tác dụng của truyền tống trận trong một ít quyển sách.
Truyền tống trận là do trận đồ đại sư tiêu phí vô số tinh lực xây dựng một loại trận pháp tương tự như thuấn di, có thể giúp người chỉ trong nháy mắt di chuyển ra ngoài xa vạn dặm, điều kiện tiên quyết là bên kia cũng phải có tiết điểm của truyền tống trận, không phải muốn đi đâu thì đi được tới đó.
Hơn nữa mỗi một lần sử dụng truyền tống trận đều cần tiêu hao không ít năng lượng của thú đan cao giai và linh thạch mới có thể sử dụng, cho nên nếu không có đại sự gì thì sẽ không ai dễ dàng sử dụng.
Địa phương đặt truyền tống trận nằm gần đầm nước tận sâu trong Tử Phong cốc.
Người trấn thủtruyền tống trận là một lão giả, có thực lực Địa giai trung thừa thừa cảnh, dưới thân cưỡi một con Thủy Liên Báo ngũ giai sơ kỳ đang nhàn nhã tiêu sái nhìn đoàn người của Trầm Tâm Kỳ.
Trầm Tâm Kỳ thi lễ với lão giả, sau đó nói rõ ý đồ đến.
Lão giả đã sớm nhận được thông tri, ý cười đầy mặt gật đầu nói:
- Đi theo ta.
Trầm Tâm Kỳ mang theo các đệ tử theo sát lão giả đi vào thác nước giữa sườn núi.
Lý Hàn vốn nghĩ truyền tống trận phải được xây dựng ở nơi bí mật nhưng không nó được dựng lên trong một động thiên như thế này!
Vừa đi vào trong động thì mọi người bên trên mặt đất có hai trận pháp hình tròn rộng lớn, mỗi trận có đường kính khoảng 10 mét.
Trận pháp gồm vồ số tia sáng huyền ảo và các văn tự đặc biệt, hình thành một cột sáng lớn chiếu rọi lên không trung.
Đây chính là truyền tống trận của Thập Linh Tông.
Một trận truyền đi, một trận truyền về…
Sau khi tất cả vào trong hang động, lão giả liền dặn dò:
- Các ngươi đều đứng vào bên trong đi.
Nhóm người Trầm Tâm Kỳ không lời dị nghị, cùng đi vào bên trong trận pháp.
Sau khi mọi người đều đứng vững, trong tay lão giả xuất hiện vài viên thú đan nhấp nháy rồi lão ném vào trong trung tâm trận pháp, tiếp theo lão lấy ra lượng lớn linh thạch ném vào trận pháp làm nguyên liệu vận chuyển.
Hưu!
Khi toàn bộ linh thạch rơi vào trong trận pháp liền phát ra thanh âm tiếng vang, ngay sau đó trận pháp cấp tốc xoay tròn, không ngừng hấp thu lực lượng bên trong từng viên linh thạch và thú đan, tia sáng mãnh liệt lóe lên trước mặt mọi người theo sau mọi người đều biến mất, chỉ còn lưu lại lão giả.
Lý Hàn cũng không biết vừa lóe thân mình đã đi tới một địa phương khác.
- Hoan nghênh đi vào Vạn Thú thành!
Một thanh âm ngọt ngào vang lên.
Chỉ thấy một nữ tử tuổi chừng hai mươi tư sắc thượng đẳng đang khom người hướng đoàn người hô to.
Mọi người thoáng kinh ngạc, sau đó nhìn nữ tử kia cười nói:
- Nơi này chính là Vạn Thú thành sao?
Nữ tử phi thường lễ phép nói:
- Đúng vậy, không biết các vị từ đâu đến?
Trầm Tâm Kỳ lấy ra lệnh bài nói:
- Chúng tôi đến từ Thập Linh tông, xin hỏi người tiếp ứng chúng tôi đang ở nơi nào?
- Nguyên lai là khách quý Thập Linh tông, mời đi theo ta.
Nữ tử nhìn lệnh bài của Trầm Tâm Kỳ, sau đó làm động tác thỉnh mời.
Trầm Tâm Kỳ gật gật đầu, đi theo nữ tử, trong khi đó thì các đệ tử đánh giá mọi thứ xung quanh.
Chỉ thấy địa phương họ được truyền tống đến cũng không giống như động phủ tại Thập Linh tông, mà là trước một cửa thành, nơi này canh giữ truyền tống trận là hai cao thủ Linh Thiên Cảnh, mà nữ tử kia cũng có được tu vi Linh Hải Cảnh đại thừa cảnh.
Mọi người không khỏi thầm chắt lưỡi, xem ra Vạn Thú thành nhất định là nơi nhân tài ẩn dật.
Mọi người theo nữ tử một đường đi tới, phát hiện hai bên đường có nhiều đại viện tử kiến trúc huy hoàng, từ xa nhìn lại cảm giác khí thế bất phàm, hơn nữa bên trong còn tán phát ra khí tức mạnh mẽ.
Lý Hàn vốn định truyền ra tinh thần lực thăm dò một chút, nhưng sau thoáng do dự vẫn không dám hành động.
Vạn nhất bị phát hiện chỉ sợ sẽ gây ra hiểu lầm không cần thiết.
Cuối cùng nữ tử mang theo đoàn người đi tới trước một sân viện có kiến trúc không kém những cái lúc này.
Nữ tử hướng trong sân viện hô to:
- Thập Linh tông đại nhân đến!
Ngay sau đó trong sân đi ra một người trung niên.
Người trung niên kia chính là tân tấn trưởng lão Phương Dật Thiên.
Phương Dật Thiên nhận được Nhập Địa đan của Lý Hàn, đã thành công đột phá tới Địa giai nên trở thành tân tấn trưởng lão của Thập Linh Tông.
- Trầm trưởng lão, các người tới rồi.
Phương Dật Thiên hướng Trầm Tâm Kỳ lên tiếng chào hỏi sau đó hướng Lý Hàn gật gật đầu, hắn cảm kích Lý Hàn tận sâu nội tâm, nếu không nhờ đan dược của Lý Hàn, hắn cũng không thể nhanh chóng trở thành trưởng lão như vậy, sau đó lấy ra một ít linh thạch đưa cho nữ tử, nữ tử cười cười rời đi.
- Trầm trưởng lão, mau vào đi thôi, Mộc trưởng lão vừa rồi còn đang nhắc các ngươi đâu.
Lý Hàn đi theo sau Trầm Tâm Kỳ lên tiếng hỏi:
- Phương trưởng lão, địa phương này là chỗ nào vậy?
Phương Dật Thiên đi phía trước nghe vậy cảm thấy chuyện này chẳng có gì nên nói ra cũng được, đồng thời hắn cũng muốn cảnh báo những tên đệ tử này không được gây sự trong Vạn Thú Thành.
Vạn Thú Thành là một tòa thanh trì không phụ thuộc vào bất cứ tông môn nào.
Sự tồn tại của tòa thành đã có lịch sử vạn năm, từ xưa bởi vì nơi này từng có một lục phẩm tông môn tồn tại nên cực kỳ thịnh vượng.
Bởi vì lục phẩm tông môn kia biến mất trong dòng sông lịch sử, tòa thành trì này biến thành tiêu điều không chịu nổi.
Về sau một gã trưởng lão ngũ phẩm tông môn Bách Thiên tông cách nơi này gần nhất đã phát hiện bí cảnh bên trong nơi đây.
Bởi vì bí cảnh bị bố trí cấm chế, lúc ấy vị trưởng lão kia cũng không cách nào phá hủy được cấm chế kia.
Không qua bao lâu việc này dần dần truyền ra, các đại tông môn ngoại vực không ngừng chạy tới.
Lục phẩm tông môn bị biến mất mấy ngàn năm kia chính là đại tông môn lớn nhất ngoại vực, bảo tàng bên trong thế nào cũng có thể hiểu được.
Vì thế các tông môn ngoại vực đều có trưởng lão lưu lại Vạn Thú thành, thời khắc tìm cách bài trừ cấm chế.
Bởi vì các trưởng lão các tông môn đều tề tụ, vì vậy dong binh đoàn tự do đều biết nơi này sẽ có đại sự phát sinh, vì vậy sôi nổi hội tụ tới nơi này.
Trong lúc nhất thời Vạn Thú thành lại lần nữa quật khởi.
Cuối cùng do ba cỗ thế lực cường đại cùng nhau tạo ra Vạn Thú thành, phân chia quản hạt.
Bọn hắn cùng nhau chế tạo quy định cho nơi này, không cho phép bất luận kẻ nào đánh nhau trong thành, cho dù người của tông môn cũng không ngoại lệ.
Bất cứ kẻ nào dám can đảm phá hư quy củ, ngày hôm sau tuyệt đối sẽ biến mất trong Vạn Thú thành.
Điều này đã có người tự mình nghiệm chứng qua.
Từng có một cao thủ Địa giai trung thừa cảnh chạy đến giương oai, giết chết một linh giả Linh Thiên Cảnh, hắn còn hung hăng càn quấy tuyên bố nơi này không làm gì được hắn, bởi vì hắn là trưởng lão Hà Minh tông đứng hàng thứ ba trong trong ba mươi sáu tông môn tại ngoại vực.
Ai ngờ ngày hôm sau đầu của hắn đã bị giắt nơi cửa thành.
Mà người của Hà Minh tông lại tuyên bố trục xuất vị trưởng lão đã tử vong kia khỏi tông môn, không liên quan gì tới bọn họ.
Từ đó về sau không còn ai dám động võ tại nơi này.
Sau khi nghe Phương Dật Thiên nói xong thì tất cả mọi người đều thu lại tâm tình của mình, cho dù là kẻ coi trời bằng vung Mạnh Tử Hùng cũng thu lại vẻ mặt ngạo mạn của mình vì hắn biết nếu gây sự ở đây thì đừng nói Lê Thái Bảo, cho dù cả Thập Linh Tông cũng chưa chắc cứu được hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.