Phong Lưu Thánh Vương

Chương 267: Tiến vào Mật Địa!




Rời khỏi nơi ở của sư nương, Lý Hàn liền Thủy Lưu Các để giao đan dược cho Trầm Tâm Kỳ. Sau khi giao xong và chọc cho nàng vô cùng vui vẻ, Lý Hàn liên rời khỏi đó.
Sau khi rời khỏi Thủy Lưu Các thì Lý Hàn tính đi vào mật địa để tu luyện cho bản thân đạt đến Linh Thiên Cảnh viên mãn, đồng thời Lý Hàn ngoài trừ mục tiêu đó còn muốn tránh mặt đám chấp sự và trưởng lão đến tìm hắn luyện đan, tuy rằng hắn đã đáp ứng chấp sự Thập Linh Tông giúp bọn hắn luyện chế Nhập Địa đan, nhưng mà bọn hắn hẳn là nhất thời nửa khắc cũng sẽ không thể đem hai phần linh thảo Nhập Địa Đan gom góp đủ được, đồng thời hắn cũng muốn đè ép tâm tình của bọn hắn một chút, nếu là mọi người khắp nơi tìm hắn luyện đan, vậy hắn còn có thời gian nào mà tu luyện.
Nghĩ tới đây, Lý Hàn cảm thấy nhất định phải hảo hảo lợi dụng thân phận Linh dược sư của tuyển thêm trợ thủ, thời điểm ngày sau hắn muốn xông xáo đại lục, một người có thể không chịu đựng nổi nên bên cạnh phải có trợ thủ trợ giúp, nếu không chính là không được.
Nhưng Lý Hàn còn chưa đi tới Mật Địa thì đã bị người một người chặn lại:
- Lý đại sư, Chu phong chủ mời ngươi qua đó.
Lý Hàn nghe vậy liền gật, theo người đó đến Dược Phong.
Sau khi đến Dược Phong thì người đó không dẫn Lý Hàn đến đại mà lại dẫn hắn ra hậu viện, nơi ở của trưởng lão và các đệ tử nội môn. Lúc đến hậu viện thì hắn phát hiện sư phụ Lê Thái Bảo, Chu Đại Quân và Điền Kỷ Dũng đều đang có mặt ở đây.
Lý Hàn tiến tới hành lễ từng người rồi nhìn Chu Đại Quân, nói:
- Chu trưởng lão, ngươi có việc gì cần tìm đến ta sao?
Chu Đại Quan gật đầu, nói:
- Đúng vậy, ta muốn nhờ ngươi chữa trị cho Mộ Dung sư đệ.
Lý Hàn mặc dù biết rõ mọi chuyện nhưng bề ngoài hắn vẫn nhíu mày, nói:
- Mộ Dung trưởng lão đã xảy ra chuyện gì mà khiến Chu trưởng lão không thể chữa trị mà phải nhờ đến ta.
Chu Đại Quân nghe vậy liền thở dài một hơi rồi nói ra mọi chuyện.
Số là sau một ngày tĩnh dưỡng, Mộ Dung Bạch muốn chuộc lại danh tự nên quyết tâm đạt đến Ngũ Phẩm Chi Cảnh vì vậy hắn liền bế quan luyện đan, mọi chuyện vẫn bình thường nhưng sau khi đến công đoạn luyện hóa thú đan vào thì hắn lại cảm thấy đầu đau vô cùng, giống như bị vạn kiếm đâm xuyên vào đầu vậy.
Điều này vô cùng kỳ quái nên lập tức Mộ Dung Bạch được sư huynh Chu Đại Quân kiểm tra, mặc dù Chu Đại Quân là ngũ phẩm Linh Dược sư nhưng hắn vẫn không tìm được nguyên nhân vì sao Mộ Dung Bạch lại bị như vậy, cho dù là Điền Kỷ Dũng hoặc Dương An cũng thủ phúc vô sách, vì vậy Chu Đại Quân lập tức mời Lý Hàn đến để kiểm tra cho Mộ Dung Bạch.
Lý Hàn nghe xong liền vô cùng ngạc nhiên, hắn ngạc nhiên vì không ngờ Ngũ Phẩm Linh Dược sư giống như Chu Đại Quân lại không biết được thủ đoạn của hắn, xem ra sau này hắn lại có thêm một con bài giết người bí mật rồi. Lý Hàn ngạc nhiên vì lý do này nhưng những người khác thì thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Lý Hàn vì cho rằng hắn đang ngạc nhiên vì chuyện mà Chu Đại Quân.
- Lý Hàn, con vào coi thử xem Mộ Dung trưởng lão như thế nào?
Lê Thái Bảo tiến lên nói, hắn biết Lý Hàn ghi hận với Mộ Dung Bạch, không bỏ đá xuống giếng là may lắm rồi, bây giờ lại kêu hắn đi cứu Mộ Dung Bạch, chắc chắn sẽ không đi làm nhưng thân là tông chủ vi môn, hắn không hi vọng Thập Linh Tông lại mất đi một tứ phẩm Linh Dược sư.
- Vâng, đệ tử sẽ cố gắng.
Nghe Lê Thái Bảo nói vậy thì hắn liền gật đầu đáp, sau đó liền theo Chu Đại Quân vào trong phòng của Mộ Dung Bạch.
Ngay khi vừa thấy Lý Hàn thì Mộ Dung Bạch liền tức giận nói:
- Sư huynh, huynh kêu tiểu tử này đến đây làm gì. Ta chắc chắn điều kỳ quái trên người ta là do tiểu tử này làm.
- Đúng rồi, không ngờ Mộ Dung lão đầu ngươi lại thông minh như vậy, ta đúng đã nhìn lầm ngươi mà.
Trong lòng Lý Hàn nói vậy nhưng bên ngoài thì hắn không nói gì, chỉ kinh thường nhìn Mộ Dung Bạch. Chu Đại Quân nghe sư đệ nói vậy thì cảm thấy đau đầu, nếu không trước khi qua đời, tiên sư đã dặn phải chăm sóc tốt các sư đệ của mình nếu không thì hắn cũng không muốn quản chuyện này. Hắn liên mở miệng nghiệm giọng nói:
- Sư đệ, bây giờ trong tông chỉ còn duy nhất Lý Hàn là chưa thử, không lẽ đệ muốn cả đời này sẽ không luyện đan nữa sao?
Mộ Dung Bạch nghe sư huynh nói như vậy như đụng phải huyệt tử khiến hắn nói không ra lời, quả thật Linh Dược sư là chấp nhất lớn nhất của hắn, bây giờ hắn không thể luyện đan được nữa thì hắn sống cũng thiết tha gì nên sau khi nghe xong Chu Đại Quân nói, hắn chỉ hừ một tiếng rồi đầu đi chỗ khác, đồng thời đưa tay ra ngoài, điều này biểu hiện hắn đã nhượng bổ rồi.
Chu Đại Quân thấy vậy thì thở phào một hơi rồi nói:
- Lý Hàn, làm phiền ngươi rồi.
Lý Hàn lắc đầu ra vẻ không sao, sau đó tiến tới bắt mạch của Mộ Dung Bạch, dùng linh lực của bản thân để kiểm tra tình huống bên trong người Mộ Dung Bạch. Đương nhiên hắn sẽ không chữa trị cho Mộ Dung Bạch, với lại cho dù hắn có phát thiện tâm đi chăng nữa thì hắn cũng không có cách nào chữa thức hải bị tổn thương cả nhưng hắn vẫn phải giả bộ làm dáng cho người ta xem nên hắn liền để linh lực của bản thân chạy một quanh thân thể Mộ Dung Bạch rồi mới thu tay.
- Thế nào Lý Hàn, có phát hiện gì không?
Sau khi Lý Hàn thu tay thì Chu Đại Quân liền quan tâm hỏi, ngay cả Mộ Dung Bạch cũng chăm chú lắng nghe, hắn muốn biết Lý Hàn có thể phát hiện gì không. Lý Hàn nhìn thấy biểu hiện của Mộ Dung Bạch thì trong lòng nở nụ cười lạnh nhưng bên ngoài thì hắn lại lắc đầu, khó xử nói:
- Xin lỗi, ta cũng không phát hiện được gì cả.
Chu Đại Quân nghe vậy thì thở dài thất vọng còn Mộ Dung Bạch thì chết sững. Chu Đại Quân liền nói:
- Lý Hàn, ngươi không cần phải xin lỗi, ngươi đã cố gắng trước rồi. Ngươi lui trước đi.
Lý Hàn gật đầu rồi hành lễ với Chu Đại Quân rồi lui ra.
Lê Thái Bảo và mọi người thấy Lý Hàn đi ra liền tiến tới hỏi thăm, Lý Hàn cũng trả lời giống như trong phòng, điều này khiến cho hai người cảm thấy thất vọng vô cùng. Sau đó Lý Hàn liên viện cớ tu luyện nên rời khỏi đây, ngay khi hắn vừa ra khỏi biệt viện thì một tiếng kêu thảm thiết tràn đầy vẻ điên cuồng cộng thêm tiếng đồ đặc bị đập vỡ truyền tới tai hắn.
Lý Hàn quay đầu nhìn lại rồi nhếch môi, sau đó rời khỏi đó để đến Mật Địa tu luyện.
Sau nửa canh giờ, Lý Hàn đã đi tới cấm địa.
Chỉ thấy sơn phong này cũng không cao vút chọc trời, xa hoa bàng bạc như chín địa chủ phong của tông môn, nhưng mà linh khí ở chung quanh so với bất kỳ một địa phương nào đều muốn nồng đậm hơn nhiều, phảng phất nhẹ hít một hơi tinh khí đều phải sảng khoái rất nhiều.
Ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trên đỉnh sơn phong có một tòa tháp. Tòa tháp này không cao lắm nhưng lộ ra vẻ đồ sộ tráng quang, xung quanh linh khí liễu nhiễu, tản ra quang vựng ngũ quang thập sắc nhàn nhạt, từ xa nhìn lại giống như là thất thải lung linh bảo tháp, tràn đầy cảm giác thần bí phiêu miểu.
Mật Địa Tháp, là nơi được lịch đại tiền bối của Thập Linh Tông xây dựng lên để bảo vệ mật địa của Thập Linh Tông, đồng thời nơi này chính là nơi ẩn thân cuối cùng của Thập Linh Tông khi tông môn gặp đại họa diệt tông, khi chuyện đó xảy ra thì trận pháp quanh tháp sẽ được kích hoạt, bảo vệ những người ở bên trong.
Lý Hàn đi tới trước Mật Địa tháp, cả người đều cảm thấy sảng khoái thản nhiên.
Ngay sau đó, trong Mật Địa tháp bay ra hai đạo thân ảnh, một người trong đó quát lên:
- Người tới là người phương nào?
Lý Hàn liền về phía người đến khom người đáp:
- Ta là chân truyền đệ tử của Thập Linh Phong, đặc biệt tới Mật Địa Tháp để tu luyện.
Nói rồi hắn lấy ra lệnh bài mà Lê Thái Bảo đã đưa cho hắn đẩy tới phía trước để cho hai người xem. Đồng thời hắn cũng lặng lẽ quang sát hai người trước mặt mình.
Hai người này đều là lão giả đầu tóc trắng phau, không ai cảm nhận được linh lực ba động của bọn hắn, khiến cho người ta có một loại cảm giác không khác với lão nhân bình thường, chỉ là trong mắt bọn hắn lóe ra tinh mang không thể phát giác, khiến cho người ta không dám dễ dàng xem thường. Nhưng Lý Hàn thì thấy rõ hai người này đều đạt tới Địa giai đại thừa cảnh, xem ra hai người này chính là lịch đại trưởng lão của Thập Linh Tông.
Sau khi nhìn qua lệnh bài thì một người nói với Lý Hàn:
- Đi theo chúng ta.
Nói rồi hai người đi trước, Lý Hàn thấy vậy liền lẽo đẻo theo hai người. Một người vừa đi vừa nói:
- Ngươi đeo cái này vào, tuyệt đối không được để mất vì ngươi muốn ra ngoài thì cần có thứ này để liên lạc với chúng ta. Hơn nữa thứ này để chúng ta coi thử ngươi đã tu luyện được bao nhiêu thời gian.
Nói rồi hắn quang Lý Hàn một thẻ bài phía trước khắc chữ Thập, phía sau khắc chữ Mật. Người còn lại cũng lên tiếng, nói:
- Mật địa bên trong vô cùng nguy hiểm nhưng cũng tràn đây cơ duyên, chắc sư phụ của ngươi cũng đã nói cho ngươi biết rồi nên chúng ta chỉ nhắc ngươi rằng có thể tu luyện ở chỗ nào liên tự mình nhìn đi, bất quá ngàn vạn lần chớ miễn cưỡng.
Khi vị trưởng lão nói xong câu này thì ba người đã đi vào trong Mật Địa tháp, Lý Hàn không nhịn được mà quan sát tòa tháp này. Chỉ thấy tòa kiến trúc này không có phong bế, để lộ ra một lỗ hổng ước chừng năm trượng, phía trên là bầu trời rộng lớn.
Sau khi đi vào trong, một trưởng lão liền lấy ra một cái ấn, điều này làm Lý Hàn cảm thấy kỳ ngạc vì hắn thấy cái ấn này có nét giống với Thiên Long Ấn đang ở trong đan điển của hắn. Nhắc đến Thiên Long Ấn thì hắn lại nhớ đến NGọc Linh Nhi, tiểu nha đầu này đã bế quan lâu như vậy mà còn chưa ra, không biết lúc nào mới có thể gặp lại nàng.
Lão giả kia sau khi lấy ấn ra liền ném nó vào trong không gian. Ngay khi chiếc ấn được ném ra, toàn bộ thiên địa đột nhiên run rẩy kịch liệt, một cỗ khí tức cổ xưa mà mênh mông đột nhiên từ giữa không trung khuếch tán ra. Cỗ hơi thở này dường như đến từ không gian hư vô khiến cho người ta có cảm giác trường tồn với thời gian khiến cho linh hồn Lý Hàn không khỏi run rẩy.
Đột nhiên ngay vị trí trung tâm tháp, lập tức bắn ra một tia sáng, tia sáng này sáng ngời chói mắt, cho dù là ban ngày cũng được nhìn thấy rõ, đâm vào mắt làm con ngươi đau nhức nhưng Lý Hàn không nỡ nhắm mắt lại, nhìn như mê như say. Tia sáng đến nhanh mà đi cũng nhanh, ngay khi tia sáng biến mất thì một cái khe không gian chừng trăm thước chậm rãi hiện ra giữa trung tâm tòa tháp, không gian bốn phía chấn động. Vừa rồi cỗ khí tức cổ xưa kia chính là từ bên trong cái khe không gian này phát ra, lúc này khí tức này càng thêm đậm đặc.
- Đây là mật địa sao?
Lý Hàn nhìn vào cái khe đang hiện ra giữa trung tâm kia không khỏi có chút khiếp sợ mà lẩm bẩm. Giờ phút này, Lý Hàn mới biết được bản thân mình nhỏ bé cỡ nào, dưới khí tức này, hắn có cảm giác bản thân mình chỉ là một con kiến hôi nhỏ yếu.
- Nhanh tiến vào mật địa, mật địa rất nhanh sẽ đóng lại.
Một trưởng lão lên tiếng nhắc nhở, Lý Hàn nghe vậy liền đạp một cái, liền lao đến khe không gian kia.
Ngay khi vừa mới tiến cận cái khe kia, Lý Hàn nhất thời cảm nhận được một cỗ hấp lực đem hắn hút vào bên trong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.