Phong Lưu Thánh Vương

Chương 228: Nhị nữ quan tâm!




Vèo!
Lúc tinh thần lực của Lý Hàn vừa mới khuếch tán ra ngoài, một đạo thân ảnh lặng lẽ từ trên cao hạ xuống.
- Ai!
Lý Hàn lông dựng tóc gáy, kinh hô lên.
Người tới thật sự quá đột ngột, hơn nữa không có bất kỳ dấu hiệu nào, đủ thấy người tới thực lực quá đáng sợ.
Lý Hàn chuẩn bị tốt đan dược tùy thời ăn vào khôi phục thương thế, mà khi thấy rõ người tới thì ngốc trệ.
Một khuôn mặt xinh đẹp mang theo vẻ vũ mị phong tình, tư thái linh lung yểu điệu, nàng chính là Trầm Tâm Kỳ.
- Lý Hàn, ngươi không sao chứ?
Lý Hàn nghe nàng hỏi thăm như vậy thì bản thân hắn có chút cảm động, hắn nói:
- Cảm tạ Trầm trưởng lão đã quan tâm, đệ tử không sao.
Lý Hàn gian nan đứng lên cười nói.
Đây cũng không phải hắn tận lực giả bộ, mà là hắn hiện tại bị thương nặng, còn không có khôi phục đấy.
Trầm Tâm Kỳ bước tới trước người Lý Hàn, nhìn thấy khóe miệng của hắn còn lưu lại vết máu thì nhíu mày, có chút giận dữ xen lẫn quan tâm nói:
- Lý Hàn, ngươi không biết làm như vậy rất ngu sao? Có cần thiết đổi mạng như vậy không?
Lý Hàn nghe vậy thì cười nhạt, nói:
- Trầm trưởng lão yên tâm, đệ tử không có ngu như vậy, bản thân đệ tử có nắm chắc mới ra tay vì đệ tử rất quý mạng sống này. Với lại, nếu bản thân mình có năng lực mà lại không dám đứng ra, để cho một cặp đôi thâm tình như vậy phải cách biệt âm dương thì bản thân đệ tử cảm thấy mình chẳng khác súc sinh là mấy.
Nghe Lý Hàn nói vậy thì mắt phượng Trầm Tâm Kỳ bắt ra mấy tia dị thải, thử hỏi trên đời có mấy ai có thể hi sinh bản thân mình để thanh toàn cho người khác, những người như vậy thì rất ngu nhưng cũng rất hấp dẫn nữ giới vì nữ nhân là động vật sống tình cảm nên đối với những người như vậy sẽ có vài phần mến mộ. Nàng ném cho Lý Hàn một vật, quan tâm nói:
- Đó là tứ phẩm Băng Tâm Đan, có thể giúp ngươi áp chế hỏa độc một tháng. Ngươi mau tĩnh dưỡng cho khỏe, ta đi trước.
Nói rồi nàng quay đầu bước đi, Lý Hàn nhìn theo rồi nói lớn:
- Cảm ơn Trầm trưởng lão, đệ tử không quên ơn này.
Trầm Tâm Kỳ chỉ nở một nụ cười mê hôn rồi biến mất.
Ngay khi Lý Hàn vừa cất kỹ Băng Tâm Đan thì một hương thơm xông vào mũi. Hắn ngẩng đầu lên thì thấy một thân thể uyển chuyển và bộ lụa mỏng màu xành, hương thơm thanh nhã truyền vào mũi, toàn thân tỏa ra khí chất cao quý, trừ sư nương Lý Hồng Ngọc của hắn thì còn có thể là ai?
- Sư nương!
Thấy Lý Hồng Ngọc đi đến, Lý Hàn liền chấp tay hành lễ.
Lý Hồng Ngọc đi đến, trong đôi mắt đẹp dịu dàng lộ ra thần sắc lo lắng nhàn nhạt, nàng quan tâm hỏi:
- Ngươi không sao chứ!
- Đệ tử không sao, cảm ơn sư nương đã quan tâm!
Lý Hàn cười nói.
- Ngươi đừng nói dối ta, nội tức của ngươi hỗn loạn như vậy, chỉ sợ hỏa độc đã sắp áp chế không nổi, để cho ta tới giúp ngươi.
Lý Hồng Ngọc là Linh Địa Cảnh, chẳng lẽ khí tức Lý Hàn mạnh yếu đều còn không cảm giác ra sao? Nàng liền đặt tay vào mạch của Lý Hàn, linh lực thủy thuộc tính cường đại rót vào trong. Thấy sư nương quan tâm hắn như vậy, hắn liền cảm động nên không cố giãy dụa khỏi tay của nàng, lợi dụng linh lực của nàng để chữa trị thân thể.
Linh lực của Lý Hồng Ngọc rất khổng lồ, hơn nữa nàng toàn lực vận chuyển, trong lúc nhất trời toàn thân Lý Hàn tràn đầy, hai đại công pháp liền thôn phệ năng lượng để chữa thương cho Lý Hàn.
Dưới sư trợ giúp của Lý Hồng Ngọc, thương thế của hắn vốn cần vài ngày tĩnh dưỡng mới hồi phục thì giờ chỉ cần mất thêm một tiếng nữa là hoàn toàn khỏe mạnh, thấy thương thế trong người mình đã khôi phục được bát bát thì hắn liên nói:
- Được rồi sư nương, ta đã không sao rồi.
Lý Hồng Ngọc nhìn qua Lý Hàn, thấy khí sắc của hắn tốt hơn nhiều, lúc này mới thu tay.
- Tốt hơn một chút sao?
Lý Hồng Ngọc ôn nhu hỏi.
Lý Hàn gật gật đầu cười nói:
- Tốt hơn nhiều, có sư nương ở nơi này ta có việc gì chứ?
- Bớt lắm miệng đi, ngươi lo ngồi hồi phục lại đi, ta sẽ canh trừng cho ngươi.
Lý Hồng Ngọc trừng cho Lý Hàn một cái bạch nhãn nói.
Lý Hàn nghe sư nương nói vậy thì ngạc nhiên, hỏi:
- Sư nương, ngươi không đi tu luyện hoặc xử lý công vụ nào hay sao?
- Có thì có nhưng bây giờ thấy ngươi như vậy thì ta không có tâm tình để làm những việc đó.
Lý Hồng Ngọc thở dài ra một tiếng rồi nói.
Nghe Lý Hồng Ngọc nói vậy thì trong lòng hắn vô cùng cảm động, vốn dĩ ban đầu hắn chỉ nhục dục với nàng nhưng bây giờ hắn đã có chút tình yêu đối với nàng nên vì vậy trong lòng hắn khiên quyết sẽ biến nàng thành nữ nhân của hắn, mặc kệ nàng là ai đi chăng nữa.
.............
Ba ngày trôi qua trong chớp mắt, trong ba ngày này Lý Hàn đều đi dạo trong thành trì này, rỗi rãnh dư thời gian thì ngồi xuống chờ thời gian trôi qua.
Sau khi được Lý Hồng Ngọc dùng linh lực điều trị nên thương thế của hắn đã hoàn toàn hồi phục. Điều này khiến nhiều người vô cùng vui mừng, đặc biệt là cặp đôi Quý Viêm Chiếu và Mạc Ái Liên hết sức mừng rỡ vì ân nhân của mình đã không sao.
Nhưng việc Lý Hàn khỏe mạnh thì đối với vài người có thành khiến với hắn là điều hết sức buồn bực. Liễu Đông vẫn thường xuyên chú ý hành tung của Lý Hàn, ba ngày qua Lý Hàn xác thực không khác gì người thường, cũng không có phát độc thân vong, lúc này nói chuyện với sư phó, hỏa độc mất đi tác dụng.
Đương nhiên Mộ Dung Bạch cũng biết tin tức này, sắc mặt của hắn rất khó coi, trong nội tâm chán ghét Lý Hàn tới cực điểm.
Vốn Lý Hàn là do Chu Đại Quân phái tới hiệp trợ hắn luyện chế Băng Hàn Đan, thế nhưng mà Mộ Dung Bạch có ý kiến khá lớn với hắn nên Lý Hàn tự nhiên sẽ không dùng mặt nóng úp mông lạnh, huống chi hắn còn có một sư thúc khác là Điền Kỷ Dũng cùng và sư huynhDương An ở đây, cũng không cần đi ra bêu xấu.
Nhưng mà chuyện này không có ý nghĩa những ngày sau của Lý Hàn sẽ nhẹ nhõm vượt qua, hắn đã giúp Quý Viêm Chiếu giải trừ hỏa độc thì cả đám chấp sự trưởng lão đều biết rõ.
Bọn họ tới nơi này từ sớm, trong cơ thể hoặc nhiều hoặc ít có lưu hỏa độc, Băng Hàn Đan chỉ có thể trấn áp chứ không tiêu trừ tận gốc.
Cho nên những tên chấp sự và đám đệ tử chân truyền của Xích Diễm Phong tới chỗ hắn cầu cứu.
Vốn Lý Hàn có ý định cự tuyệt, nhưng mà vừa nghĩ tới mình có thể giúp những người này tiêu trừ hỏa độc có lợi, cũng đạt được không ít chỗ tốt.
Những chấp sự và đệ tử chân truyền này đều là cao thủ Linh Thiên Cảnh, bọn họ hoặc nhiều hoặc ít đều có thứ tốt, trải qua hấp thu hỏa độc Lý Hàn mò được chỗ tốt bất ngờ.
Hắn chỉ cần tam giai linh thảo, trong năm ngày qua hắn thu được ba mươi gốc tam giai linh thảo từ bọn họ, chuyện này làm Lý Hàn vô cùng vui vẻ.
Đồng thời Hỗn Độn Luyện Thể Quyết cũng được hỏa độc rèn luyện nhiều lần.
Nhưng mà Lý Hàn cảm thấy độc tính của hỏa độc còn chưa đủ mạnh, còn không có khiến hắn tới mức phục dụng Ngoan Sinh Thảo.
Cho nên nói luyện nhục chi cảnh chỉ hơi tiến bộ mà thôi, cách đại thành còn một đoạn. Vì vậy Lý Hàn có ý định đi vào trong Diễm Hỏa Cốc tìm kiếm căn nguyên của hỏa độc kia.
..............
Lý Hàn thu được lợi ích thì tự nhiên sẽ có người mất hứng.
Thời điểm Lý Hàn hút hỏa độc trong người của một tên chấp sự, giọng nói chán ghét của Liễu Đông vang lên.
- Lý Hàn, sư phụ ta bảo ngươi đi qua lập tức.
Lý Hàn phiền chán lườm qua Liễu Đông nói:
- Ân, ta biết rõ!
Trong tay khống chế âm khí tiêu trừ hỏa độc.
Liễu Đông nhìn thấy thái độ của Lý Hàn với hắn thì nổi trận lôi đình, hét lớn:
- Lý Hàn, ngươi dám chống lại mệnh lệnh?
Lý Hàn lập tức tiêu trừ hỏa độc nhanh hơn, xoay người sang chỗ khác nhìn qua Liễu Đông đang tức giận.
- Chẳng lẽ ngươi không thấy ta đang tiêu trừ hỏa độc cho Phương chấp sự sao? Nếu vì ngươi mà xảy ra sự cố, ta cùng Phương chấp sự đều phải chết, mệnh lệnh chó má, cút cho ta, sư phó của ngươi cũng không phải sư phó của ta, có việc gì thì bảo hắn tới đây tìm ta.
Sư phó của Liễu Đông sớm nhìn Lý Hàn không vừa mắt, mà Lý Hàn cũng khó chịu với hai tên này, hơn nữa Liễu Đông còn không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, tại hắn khu hỏa độc thời điểm đối với hắn lớn tiếng thét to, Lý Hàn làm sao nuốt được cơn tức này.
Thần sắc Liễu Đông âm trầm tới cực điểm, hừ lạnh nói:
- Tốt... Tốt, ngươi sẽ vì lời này mà trả giá thật nhiều!
Liễu Đông phẫn hận quay người rời đi.
Trung niên nhân ngồi trên mặt đất chậm rãi đứng lên, nhìn Lý Hàn chắp tay nói:
- Lý Hàn, đa tạ rồi!
Sau đó lấy ra một gốc tam giai linh thảo cho Lý Hàn.
- Mọi người là đồng môn nên không cần phải khách khí!
Lý Hàn không khách khí thu linh thảo lại, trong miệng khách khí nói.
- Yên tâm đi, ngươi cứu nhiều người chúng ta như vậy, Mộ Dung trưởng lão không dám làm gì ngươi đâu.
Phương chấp sự nói ra.
Hắn là chấp sự nội môn, tuy địa vị so ra kém Mộ Dung Bạch một ít. Thế nhưng mà Lý Hàn trong mấy ngày qua cứu không ít chấp sự, hơn nữa còn có vài tên đệ tử chân truyền của Xích Diễm Phong.
Những người này khẳng định sẽ đứng bên phía Lý Hàn, sẽ không nhìn Lý Hàn chịu thiệt. Với lại, sư nương của Lý Hàn cũng đang ở đây nên Mộ Dung Bạch cho dù muốn trừng phạt Lý Hàn cũng không dám làm quá đáng, nếu không thì người thiệt chỉ có thể là hắn.
Lý Hàn cũng không biết hắn làm những chuyện này, trong lúc vô tình đã tạo dựng thanh danh trong tông môn, làm cho ngày sau giảm được không ít phiền toái.
- Phương chấp sự nghiêm trọng, sư thúc có cách nhìn chênh lệch với ta, chắc hẳn chỉ cần giải thích rõ là không có chuyện gì.
Lý Hàn đáp, nhưng trong lòng nghĩ lại nếu như Mộ Dung Bạch nói chuyện gì đó với sư phó của hắn, hắn cũng không cho bọn họ sống khá giả.
- Đã như vầy ta đi trước.
Phương chấp sự thấy Lý Hàn không thèm để ý, nên cũng không nói tiếp nữa, dù sao hắn cũng không muốn đối kháng một tên trưởng lão.
Sau khi Phương chấp sự rời đi, lại có một người đi tới, nhưng mà người này là Vệ Toàn Hà có quan hệ gần với hắn.
- Vệ chấp sự, làm sao tới đây?
Lý Hàn nghênh đón hỏi.
Vệ Toàn Hà nhìn Lý Hàn lắc lắc đầu nói:
- Lý Hàn, ngươi gặp chuyện không may rồi.
Lý Hàn đi theo Vệ Toàn Hà vào trong một đại sảnh tương đối sạch sẽ, Mộ Dung Bạch, Điền Kỷ Dũng, Dương An cùng với Liễu Đông và ba tên đệ tử của Mộ Dung Bạch.
Chỗ này là chỗ của mấy trưởng lão trông coi linh thạch.
Lý Hàn đi vào đại sảnh, hơi thi lễ với Mộ Dung Bạch cùng Điền Kỷ Dũng, nhìn qua Dương An ân cần thăm hỏi:
- Đại sư huynh.
Kỳ thật trong Dược Phong người nhập môn sớm nhất chính là Liễu Đông mới đúng, hắn cũng chính là đại sư huynh, thế nhưng mà Dương An dẫn đầu đột phá đến Tứ phẩm Linh dược sư chi cảnh, cho nên Dương An thuận lý thành chương trở thành đại sư huynh thủ tịch của Dược Phong.
Dương An cười gật đầu với Lý Hàn, đáp lễ lại, nhưng mà trong ánh mắt hắn lộ ra vài phần lo lắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.