Phong Lưu Thánh Vương

Chương 198: Huyền âm chi thể!




Sau khi ngủ nghỉ được hai canh giờ, Lý Hàn liền tỉnh dậy và bắt đầu vệ sinh thân thể, sau đó hắn liền bắt đầu đi dạo xung quanh Thập Linh Thành.
Nơi này tụ tập các loại cửa hàng, ven đường thỉnh thoảng còn có mấy đệ tử mặc trang phục của Thập Linh tông bày bán ở quầy hàng.
Trải qua một phen hỏi thăm, Lý Hàn mới biết được, những đệ tử của Thập Linh Tông này là đem những đồ mà họ không cần lấy ra bán, bọn họ không muốn bán cho cửa hàng, mà là lựa chọn bày quầy hàng hoàn toàn là vì có thể bán được cái giá tốt hơn.
Bởi vì nhân khẩu lui tới trong Thập Linh thành khá nhiều, thường xuyên có linh giả ở các nơi tới đây đào bảo.
Bởi vì nơi này có không ít thứ tốt bán ra, tỷ như linh thảo, vũ khí..., vận khí tốt mà nói, gặp được vật thích hợp cho chính mình tu luyện, vậy thì có lời rồi.
Lý Hàn hết nhìn đông tới nhìn tây, tựa như hai lúa vào thành, nhìn đồ vật được bày ra đều cực kỳ tò mò.
Lý Hàn đi dạo một vòng, một lát say thì hắn đi ngang một ngõ nhỏ thì thấy hai bên bán đầy đồ ăn vô cùng hấp dẫn khiến Lý Hàn cảm thấy có chút đói bụng nên hắn liền quẹo vào.
Lúc Lý Hàn đi ngang qua một sập hàng, thân thể hắn trở nên run rẩy và có khao khát muốn thân cận. Điều này làm Lý Hàn nghi hoặc, hắn liền dừng chân lại và nhìn vào sạp hàng đó thì phát hiện sạp hàng này chỉ bán bánh nướng bình thường, không hề có chút đặc biệt nào nên để thân thể hắn làm ra phản ứng như vậy được tuyệt đối không nằm trong đống bánh này.
Hắn liền đưa mắt nhìn người bán thì phát hiện đó là một mỹ nhân, một mái tóc dài đen như gỗ mun tết thành mấy bím thả buông xuống, làm da mịn màng trắng bóc, đôi mắt long lanh trong suốt như nước mùa thu, chiếc mũi dọc dừa vô cùng xinh đẹp, lại còn có đôi môi kiều diễm, thật hấp dẫn. Nhưng sắc mặt nàng tái nhợt, không hề có chút màu máu, giống như bị bệnh nặng mới ngồi dậy vậy.
Đặc biết nhất chính là khí chất của nàng, yên lặng, thanh lịch, tri tính, ở cạnh nàng khiến hắn có cảm giác như được tắm gió xuân, thoải mái vô cùng.
Hắn lập tức vận dụng Thiên Nhãn nhìn vào nữ nhân này, hắn muốn biết vì sao thân thể của hắn lại kích động như vậy, ngay khi vừa nhìn vào thì hắn thiếu chút nữa là nhảy dựng lên vì nàng lại là Huyền Âm chi thể.
Người bình thường thể chất trong âm có dương, trong dương có âm, âm dương thăng bằng, nhưng là vạn sự đều có ngoại lệ, cũng có cực âm hoặc là cực dương tồn tại.
Nữ nhân này liền là một cái trong số đó, Huyền Âm chi thể.
Huyền Âm chi thể là cực đoan thể chất, bởi vì bản thân cực âm thiên thể giống như là một cái tụ âm trận, không ngừng hấp thu chung quanh âm thuộc tính linh khí vào cơ thể.
Nếu như có công pháp đối ứng thì đó là chuyện tốt vì có âm linh khí, tốc độ tu luyện sẽ cao hơn linh giả gấp mấy lần. Nhưng nếu không có thì người mang trong mình thể chất Huyền Âm chi thể sẽ không chịu âm khí quán thân nên thường sẽ chết sớm.
Còn về sao Lý Hàn lại bị hấp dẫn vì hắn là Âm Dương linh thể, luôn bị hấp dẫn với âm dương khí trong thiên địa nên Lý Hàn đối với Huyền Âm chi thể này chẳng khác nào một con nghiện phát hiện được ma túy vậy. Đúng lúc này một giọng nói ấm áp mượt mà, vô cùng êm tai, lúc nói thì không chậm không nhanh, bên trong ẩn chứa oán giận, bề ngoài lại thật bình tĩnh truyền tới:
- Khách quan, ngươi đã nhìn ta nãy giờ rồi, không biết có chuyện gì?
Ngươi phát ra thanh âm đó hiển nhiên là nữ nhân có Huyền Âm chi thể, Lý Hàn nghe vậy thì hắn mới phát hiện bản thân hắn đã nhìn chằm chằm vào nàng nãy giờ. Mặc dù vậy, hắn không hề có chút bối rối nào mà còn nhìn về phía nữ nhân kia, nói:
- Cô nương, ngươi có bệnh!
Nữ nhân nghe vậy thì lập tức ánh mắt tràn đầy tức giận nhìn về phía Lý Hàn.
Nàng cũng được vài nam nhân tìm cách lấy lòng nhưng nam nhân này lại thông qua phương thức “chửi bới“... này ngược lại là lần thứ nhất gặp phải, nhưng cái này không làm cho nàng có chút cảm giác nào, nếu có thì chỉ là căm ghét.
Lý Hàn thấy nàng tức giận như vậy thì hắn tiếp tục nói tiếp:
- Ngươi từ lúc còn nhỏ cho đến bây giờ, có phải vào lúc trăng rằm thì toàn thân sẽ lạnh lẽo vô cùng, cho dù làm cách nào cũng không ấm áp được? Hơn nữa, mới đầu chỉ là vào trăng rằm nhưng theo ngươi càng lớn lên thì tầng suất đó ngày càng nhiều, hiện tại, nếu ta đoán không lầm thì vào mỗi đêm đều xảy ra tình trạng đó, phải không?
Lý Hàn hạ thấp giọng, chỉ đủ cho nữ nhân kia nghe.
Nữ nhân kia không khỏi biến sắc, chứng tật này của nàng không có ai biết, tại sao Lý Hàn lại có thể nói ra? Nàng không khỏi đánh giá Lý Hàn lần nữa, nói:
- Ngươi biết nguyên nhân?
- Tự nhiên!
Lý Hàn bình thản gật đầu, nếu không như vậy, hắn cũng sẽ không nói lời kinh người.
- Bởi vì ngươi là Huyền Âm chi thể!
Lý Hàn nói.
- Ngươi làm sao biết?
Nữ nhân kia thần sắc đại biến, vô cùng kiếp sợ nói.
Cái này là do nàng tìm kiếm thật lâu trong sách mới phát hiện ra được mình chính là Huyền Âm Chi thể. Vậy mà người nam nhân này chỉ nhìn nàng một cái là đoán được chứng bệnh mà còn nói tên bệnh của nàng. Xem ra người nam nhân này không có lừa gạt nàng.
Lý Hàn nghe vậy thì không có giải thích mà chỉ nói:
- Ta có thể trị.
Trong lòng nữ nhân đó liên run lên, nàng liền khẩn khiết khom người nói.
- Nếu như ngươi có thể trị hết bệnh cho ta. Bạch Tuệ Nương ta cho dù có làm trâu làm ngựa cũng sẽ báo đáp ân cứu mạng này.
Trong lòng Bạch Tuệ Nương hiểu rõ thân thể của mình nhất, nếu không có cách nào chữa trị thì nhiều nhất vài tháng nữa là nàng sẽ đi đời nhà ma. Nàng ngược lại không quan tâm sinh mệnh của mình nhưng thù cha mẹ chưa báo thì nàng làm sao có thể chết đi dễ dàng như vậy được nhưng với căn bệnh này, nàng cũng thủ túc vô sách.
Nhưng bây giờ gặp phải thanh niên này giống như trong chỗ ưu minh thấy được một tia sáng hi vọng vậy. Với lại, trên người thanh niên này giống như tỏa ra một khí đặc biệt, khiến cho cái lạnh trên người nàng giảm bớt, để cho nàng xung động muốn đến gần hắn hơn.
Thì ra nàng tên là Bạch Tuệ Nương, Bạch Tuệ Nương, cái tên này đặt thật là hay, vô cùng thông minh lại xinh đẹp dịu dàng. Lý Hàn trong lòng nghĩ ngợi lung tung.
Hắn đương nhiên sẽ cứu nàng vì Huyền Âm Chi thể đối với hắn chẳng khác nào thần dược có thể giúp tăng cường thực lực nhanh chóng. Với lại, thấy một mỹ nhân bị âm khí hành hạ rồi chết đi như vậy thì với một người thương hoa tiếc ngọc như Lý Hàn, sao hắn có thể không cứu. Nhưng hắn chưa kịp mở miệng đáp ứng thì một nữ nhân mập như con heo, bên miệng còn mang theo một mụt ruồi đến gần, âm dương quái khí nói:
- Bộ dạng ngươi bây giờ, lấy cái gì để báo đáp người ta. Thân thể hay dùng miệng? Ta thấy cùng tên tiểu bạch kiểm này ở chung một là được rồi, để hắn trị bệnh cho ngươi.
Lý Hàn khẽ nhíu máy, lạnh lùng quét qua bà già mập mạp này một cái.
Chỉ thấy khuôn mặt bà ta thì giống như mặt heo lại bôi mầy tầng phấn, vô cùng mắc cười. Trên đôi mắt tam giác thì ba ta lại mang lông mi giả khiến Lý Hàn cảm thấy hết sức chán ghét. Xuống phía dưới chính là cặp môi lạp xưởng được bà ta bôi đỏ chót, tình cảnh giống như bà ta vừa ăn sống con vật nào đó khiến máu tươi dính đầy trên miệng.
Thân thể thì mập mạp, to như cái thùng phi nên khi bà ta đi đường liền run lên vài cái. Đã vậy, bà ta còn còn mặc một cái váy thấp cổ để lộ ngực, thật khiến người khác buồn nôn.
Xấu xí như vậy thì cũng được đi, đã vậy còn chạy ra đây tác quái.
Bạch Tuệ Nương nghe bà mập nói, trên khuôn mặt tái nhợt hiện sắc đỏ vì tức giận, nói:
- Bà chủ, ngươi nói bậy gì vậy. Ta mới quen hắn chưa tới một giờ, làm sao có mối quan hệ đó.
- Mới biết một giờ liền muồn làm trâu làm ngựa, còn nói không phải mối quan hệ. Nói không chừng bây giờ không có quan hệ đó nhưng tí nữa sẽ lên giường làm quan hệ nam nữ, ta còn không biết tâm tư của ngươi sao? Đúng là đồ dâm loạn.
Ánh mắt của bà mập hướng về Bạch Tuệ Nương tràn đầy ghen tị và chán ghét nên hùng hùng hổ hổ mở miệng nói.
- Ngươi....
Thân thể Bạch Tuệ Nuông vốn yếu ớt, lại bị bà mập làm nhục phen khiến nàng ngay cả khí lực để mở miệng mắng người cũng không có.
- Được rồi, đứng nói nhảm nữa. Nhanh chóng đóng tiền phòng cho ta, không giao tiền thì ngay hôm nay cút đi.
Bà mập liếc Bạch Tuệ Nương một cái, lạnh lùng nói.
Bạch Tuệ Nương nghe vậy liền nói:
- Tiềm muốn phòng ta trả vào cuối tháng, cooi như không đưa tiền muốn phòng nữa thì ta phải được ở đến cuối tháng chứ, dựa vào đâu mà bà bắt ta phải dời đi vào ngay hôm nay.
- Hừ, nói cho ngươi biết, nhà của lão nương, lão nương làm chủ. Nếu ngươi không chịu cút thì ta sẽ kêu ngươi đến giúp ngươi cút.
Bà mập phách lối vô cùng, lạnh lùng nói.
Bạch Tuệ Nương tính lên tiếng nhưng nàng chưa kịp nói gì thì Lý Hàn ở một bên liền dùng ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm vào bà mập, nói:
- Để nàng dời đi cũng được nhưng ngươi phải trả cho nàng nửa tháng tiền phòng trước.
- Cái đồ tiểu tạp chủng này, ngươi có tư cách gì để nói chuyện với ta?
Bà mập gặp Lý Hàn chen miệng vào liền lập tức dùi cui chuyển hướng về phía Lý Hàn.
- Đồ tiểu tử rác rưởi này, lông còn chưa mọc đủ liền học theo người ta chạy tới dụ dỗ phụ nữ. Ngươi cẩn thận sau này sinh con không có lỗ đít, cưới lão bà thì bị lão Vương cách vách đội nón xanh. Đây là địa bàn của lão nương, lão nương kêu nàng ta cút là cút, ta không trả tiền mướn phòng đó, ngươi làm gì ta, tiểu tạp chủng.
Bà ta há miệng giống như súng liên thanh, tạp tạp tạp không ngừng.
- Ngươi có thể mắng ta nhưng không được mắng hắn!
Bạch Tuệ Nương nghe bà mập nói những lời khó nghe như vậy liền giúp Lý Hàn phản bác.
- Ta mắng thì đã sao? Đúng là đồ đĩ điếm, ngươi tốt nhất quan bản thân mình trước đi.
Ba mập hùng hùng hổ hổ nói.
- Câm miệng!
Lý Hàn quát lên, trong ánh mắt lóe lên vẻ sắc bén nhìn về phía bà mập.
Bị ánh mắt của Lý Hàn chiếu tới khiến bà ta hơi chấn động, trong mắt lóe lên chút sợ hãi nhưng nghĩ lại bị một thanh niên dọa sợ khiến bà ta tức lên liền lập tức mở miệng hướng Lý Hàn chửi tiếp:
- U a, tiểu tạp chủng, ngươi còn muốn đánh người sao. Nói cho ngươi biết, lão nương ở đây là thiên vương lão tử, có bản lãnh thì ngươi đánh ta đi, ngươi thử xem, ta cho ngươi đánh đó, ngươi dám không....
Không đợi bà mập nói hết lời, Lý Hàn liếc nhấc chân tung ra một cước, không chút lưu tình nào đá vào bụng bà ta. Ngay lập tức, bà mập với thể trọng hơn 100kg trực tiếp bị đá bay ra ngoài, hung hăng đụng phải bức tường tạo nên " Ầm " lớn, rồi bà ta từ tường trượt xuống, không ngừng ôm bụng kêu thảm thiết.
Cái này là do Lý Hàn đã vô cùng nương tay, nếu không thì bà mập dưới một cước của hắn đã hóa thành mưa máu rồi.
Bạch Tuệ Nương ngây dại nhìn về phía Lý Hàn.
- Về nhà cô nói chuyện đi.
Lý Hàn lạnh nhạt nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.