Phong Lưu Thánh Vương

Chương 168: Hàng phục Lang Vương!




Sau khi Kim sắc Lang Vương thu con mắt thứ ba về, dần dần yếu ớt ngã trên mặt đất, tựa hồ một kích mới vừa rồi kia đã rút đi tất cả lực lượng của nó.
Tám con Kim Lang kia cũng đem thân thể bị thương lên, đi tới trước người kim sắc Lang Vương, hướng về miệng vết thương của nó không ngừng liếm, kim sắc Lang Vương thấp giọng kêu lên một tiếng đáp lại cái gì đó.
Sau một lát, Kim sắc Lang Vương chậm rãi đứng lên hống một tiếng, những con Kim Lang xung quanh liền từ từ thối lui.
Trong tràng chỉ còn lại tám con Kim Lang cùng con kim sắc Lang Vương kia.
Chín con Kim Lang tựa hồ đang giao lưu cái gì, cũng đang không ngừng gầm nhẹ, qua một lúc lâu tám con Kim Lang kia cũng rời đi khỏi, để lại con Kim sắc Lang Vương kia một mình.
- Trời cũng giúp ta!
Lý Hàn ở trên cây thấy tình huống này không khỏi thở nhẹ.
Khi tất cả Kim Lang đều rời đi, Hỏa Sắc Kim Lang thì hướng ngược lại mà chậm rãi đi, bóng sói kéo dài lộ ra vẻ cực kỳ cô tịch.
Trở thành người đứng đầu chúng lang, mặc dù có thể hiệu triệu lang quần, nhưng mà lại không thể cùng với những con sói khác kết lại thành quần ở chung một chỗ, thân phận của nó không giống lúc trước, trừ lang phi của nó ra, bình thời cũng sẽ không có con sói nào làm bạn, bản thân sói liền là một loại linh thú cực kỳ cao ngạo, đây chú định là một con đường thành một vị vương cô tịch.
Kim sắc Lang Vương trải qua luân phiên đại chiến, đã hao hết thể năng, ngay cả năng lực nhìn rõ cũng kém đi rất nhiều, căn bản không biết ở trên đại thụ phía sau lại có một thân ảnh.
Đại thụ một gốc tiếp một gốc,Lý Hàn liền liên tục nhảy, một mực đuổi theo Kim sắc Lang Vương đi tới trước hang động của nó.
Mắt thấy Kim sắc Lang Vương muốn vào trong đó, Lý Hàn giống như đại bàng giương cánh hướng Kim sắc Lang Vương nhanh chóng đuổi theo.
Lúc này, Kim sắc Lang Vương có cảnh giác, lập tức quay đầu lại, lộ ra răng nhanh hung ác cảnh giác.
Lý Hàn không dám sơ suất, vừa lên tới chính là sử dụng kiếm chiêu, ngưng tụ tất cả linh lực của hắn, kiếm mang khổng lồ hướng Kim sắc Lang Vương chém tới.
Kim sắc Lang Vương tránh không kịp, thân thể khổng lồ bị chém một đao, thân thể lui về phía sau mấy bước, lộ ra vết đao chảy máu đầm đài thấy cả xương.
Lý Hàn lấy kiếm chỉ vào Kim sắc Lang Vương lạnh lùng nói:
- Thần phục ta hoặc chết?
Đối mặt với nhân loại đột nhiên xuất hiện, thân là Kim sắc Lang Vương của Kim Lang, không có lộ ra vẻ khiếp đảm, ngược lại mở ra cái miệng máu lớn như cái chậu, lộ ra đôi răng nanh dữ tợn sắc bén, phi thẳng đến Lý Hàn mà cắn xuống.
Sau khi Kim sắc Lang Vương đại chiến tám con Kim Lang kia, thân thể là thời điểm suy yếu nhất, tốc độ rõ ràng so với mới vừa rồi muốn giảm xuống rất nhiều.
Lý Hàn cười nói:
- Xem ra không để cho ngươi chút giáo huấn, ngươi là không biết nên lựa chọn như thế nào rồi.
Lý Hàn từ khi nhìn ra con Kim sắc Lang Vương này chính là Tam nhãn Kim Lang biến dị, tương lai có thể trưởng thành đến Lang Vương đẳng cấp cao đáng sợ, đối với hắn mà nói tuyệt đối là một cái đại trợ lực, nội tâm của hắn từ trước đến giờ chưa từng có khát vọng đánh bại con Kim sắc Lang Vương này để làm tọa kỵ như bây giờ.
Hôm nay con Kim sắc Phong Lang này hẳn chỉ có thực lực mới vào tam giai viên mãn, còn chưa đạt tới thời điểm tứ giai linh trí sơ khai, nhưng mà Lý Hàn tin tưởng nó đã có được linh tính, chỉ cần thể hiện ra thực lực càng cường đại hơn đánh ngã nó, tuyệt đối có thể thu phục được.
Lý Hàn tự biết cứng đối cứng tuyệt đối không có khí lực lớn như con Lang Vương này, cho nên chỉ có ở trên tốc độ mà mưu lợi rồi. Hôm nay con Lang Vương này nếu không bị thương, có cho Lý Hàn một trăm lá gan cũng không dám vuốt râu nó, bởi vì bất kể là trên tốc độ hay lực lượng, Lý Hàn cùng Lang Vương này chênh lệch quá xa, mà hôm nay Lý Hàn chính là biết lúc này thân thể của Lang Vương là suy yếu nhất, giờ phút này không hạ nó, ngày sau chỉ sợ là không có cơ hội.
Lý Hàn triển khai thân hình, né qua Lang Vương nhào tới, trở tay dùng chuôi kiếm hướng thân sói chém tới.
Ngao ô!
Lang Vương lần nữa bị công kích, chịu không nổi hống khiếu một tiếng.
Nó chỉ cảm thấy uy nghiêm Lang Vương của mình bị nhận lấy ô nhục, nhân loại đáng chết này lại dám bỏ đá xuống giếng.
Lang Vương điều chỉnh thân thể, mở ra miệng máu, một đạo hỏa sắc quang mang giống như sấm hướng Lý Hàn oanh tới.
- Ta dựa vào, còn uy mãnh như vậy.
Lý Hàn quái khiếu một tiếng, lăng không nhảy lên tránh khỏi oanh tạc, thanh kiếm trong tay hướng vết thương trên người Lang Vương không ngừng chém tới.
Hỏa sắc Kim Lang vừa mới trở thành Lang Vương thật là xui xẻo a!
Mới vừa vặn thuận lợi đoạt được vương vị, hiện giờ lại bị một cái nhân loại đáng chết thực lực thường thường chém lung tung, không khỏi khơi dậy hung tính nguyên thủy nhất của nó.
Nó chống đỡ được một cái oanh đả, sau đó dùng lang đầu trực tiếp đụng vào bộ ngực Lý Hàn.
Nhất thời Lý Hàn tựa như đạn pháo bắn bay ra ngoài, trục tiếp đụng phải thân cây lớn mới dừng lại.
Lang Vương càng thông tuệ hơn người, thừa cơ lần nữa đánh tới, lợi trảo kiên quyết đánh thẳng vòa trên mặt của Lý Hàn.
- Khốn kiếp, ngươi đây là ép ta phải đả thương ngươi.
Lý Hàn vừa mới bò dậy, liền thấy lợi trảo nghênh mặt mà đến, không thể không nghiêm túc, trực tiếp dùng kiếm phong bổ tới.
Phốc!
Lang trảo bị Lý Hàn chém trúng, Lý Hàn lại bị chấn lui mấy bước, mà Lang Vương kia đau đớn thu lang trảo về, càng không ngừng dùng đầu lưỡi liếm chân trước bị thương.
Lý Hàn thấy tình huống này thầm nghĩ:
- Xem ra phải cho nó đổ máu nhiều một chút mới bằng lòng nghe lời.
Thân thể nghiêng về phía trước mau lẹ, kiếm quang đại thịnh.
- Diệt Nhân kiếm pháp! Thức thứ nhất!
Vô số kiếm ảnh hướng Lang Vương tập quyển mà đi.
Lang Vương muốn lần nữa há miệng xuất ra công kích thuộc tính, đáng tiếc mới vừa rồi mở ra con mắt thứ ba đã hao tổn tất cả năng lượng của nó, lúc vừa rồi miễn cưỡng sử dụng một lần, hiện tại lại không thể tiếp tục xuất ra thuộc tính công kích, chỉ đành phải xoay người chạy trốn.
- Muốn chạy trốn, không dễ dàng như vậy!
Lý Hàn nhìn thấu ý đồ của Lang Vương, tốc độ lại đề thăng một phần.
Kiếm quang vẫn là đánh đến sau lang vĩ, một đoạn lang vĩ trực tiếp bị cắt đứt.
Ô ô ô!
Lang Vương bi thương kêu lên.
Thấy Lang Vương kêu lên, Lý Hàn quyết định đánh ra chiêu mạnh nhất. Hắn phải tốc chiến tốc thắng, nếu để Hỏa Sắc Kim Lang này gọi bầy sói của nó thì phiền phức vô cùng.
- Diệt Nhân kiếm pháp! Thức thứ ba!
Lang Vương vẫn đang liếm nỏa đoạn lang vĩ bị chặt đứt của nó, đối với loài sói mà nói đây là tượng trưng đắc ý nhất, tự ngạo nhất của nó, hôm nay bị chặt đứt, nó có thể không bi thương sao?
Lang Vương không kịp phản ứng, ăn trọn một chiêu của Lý Hàn, cả người bị oanh bay, kim mao trên người nhiều chỗ bị cắt đứt, vết thương lại nhiều thêm mấy chục chỗ, ngã trên mặt đất không còn khí lực bò dậy.
Lý Hàn thấy Lang Vương bị dính chiêu liền cất bước hướng về Hỏa Sắc Kim Lang đi tới.
Lang Vương toàn thân là vết thương, vết máu cũng chảy xuôi trên thân thể nó, mặc dù là như thé, sau khi thấy Lý Hàn đi tới, như cũ trợn to hung mục, trong ánh mắt lộ ra không cam lòng nồng đậm, tựa hồ đang nói:
- Nếu không phải ta bị thương, ta làm sao sẽ bị ngươi nhân loại đáng chết này gây thương tích.
- Hàng phục ta hoặc chết?
Lý Hàn lần nữa đi tới trước mặt Lang Vương lạnh lùng nói.
Lang Vương thấp giọng kêu một tiếng, sau đó muốn đứng dậy phản kích, đáng tiếc sau khi đứng lên một chút lại nặng nề ngã xuống
- Xem ra ngươi còn muốn chịu chút đau khổ mới được.
Lý Hàn nói một câu, hảo hảo thu về đau kiếm, vung song quyền hướng vết thương trên người Lang Vương đánh xuống.
- Ngươi hàng hay không hàng?
- Ngươi hàng hay không hàng?
.......
Lang Vương bi kịch a!
Vết thương trên người nó còn đang chảy máu, lại càng không ngừng gặp phải oanh kích, thân thể càng không ngừng giãy dụa, trong miệng càng không ngừng kêu thảm:
- Ô... ô...
Lý Hàn ước chừng đánh một lúc lâu mới dừng lại, lần nữa nhìn chằm chằm vào Lang Vương hỏi:
- Ngươi hàng hay không hàng phục ta?
Lần này Lang Vương dứt khoát nhắm mắt lại, tựa hồ đang nói cho Lăng Tiếu:
- Muốn ta đầu hàng, không bằng để cho ta chết.
- Tốt, có cốt khí!
Lý Hàn giơ ngón tay cái lên khen một tiếng, sau đó giơ kiếm lên cao nói:
- Ta thành toàn ngươi, cho ngươi nhận hình phạt thiên đao vạn quả mà chết, ta xem ngươi có thể nhận được hay không.
Dứt lời Lý Hàn một kiếm phất qua, một khối thịt sói bay ra.
Ngao ô!
Lang Vương trong nháy mắt mở mắt ra, trong miệng phá ra tiếng hống khiếu thê thảm nhất.
Song Lý Hàn không có nửa điểm thương hại, tiếp theo lại là một kiếm phất qua, lại là một khối thịt sói bay ra.
- Một cơ hội cuối cùng, hàng hay không hàng?
Lý Hàn một kiếm cắm ở trước chân trước của Lang Vương, hỏi một lần cuối cùng.
Lý Hàn tự biết những linh thú này dã tính khó thuần, hơn nữa chưa đạt tới thực lực tứ giai, linh trí chưa mở, chỉ sợ khó có thể lĩnh hội ý tứ của hắn, cho nên hắn cũng không có quá nhiều kiên nhẫn nói dông dài rồi, vạn nhất đưa tới bầy lang công kích, hắn liền thảm!
Lần này Lang Vương không dám giơ lên cái đầu cao ngạo của nó, mà là lộ ra thần sắc khiếp đảm, miệng sói khẽ mở ra.
Lý Hàn cho là Lang Vương này chuẩn bị một kích sắp chết, vừa muốn ra tay giết chết Lang Vương này.
Bỗng nhiên hắn thấy Lang Vương thổ ra cũng không phải là quang mang công kích, mà là một viên thú đan lớn nhỏ cỡ nắm tay, óng ánh trong suốt.
- Đây là....thú đan. Nhưng không phải chỉ tứ giai linh thú mới có thể ngưng kết ra sao?
Lý Hàn lẳng lặng nhìn thú đan xoay tròn ở trước mặt hắn lẩm bẩm tự nói.
Căn cứ ghi chép, tam giai linh thú bình thường tịnh không có thú đan, chỉ có đạt đến tứ giai linh thú mới có thể ngưng kết thành thú đan, sau khi thú đan ngưng kết chính là sơ khai linh trí, thông hiểu thiên địa thôn túc, để dễ dàng tu luyện hơn.
Hôm nay con Lang Vương này vẻn vẹn chỉ là tam giai viên mãn đã có thể ngưng kết thú đan, điều này có thể không để cho Lý Hàn phải kinh ngạc hay sao?
- Chẳng lẽ đầu Tam nhãn Kim Lang biến dị này là linh thú đẳng cấp cao sao?
Lý Hàn nghi hoặc thầm nghĩ.
Linh thú bình thường là tứ giai mới có thú đan ngưng kết, nhưng mà linh thú cũng chia thành nhiều loại, có chút linh thú đẳng cấp cao, tỷ như thần thú Long, Phượng Hoàng trong truyền thuyết... Những linh thú này sinh ra liền đã có thú đan, những thứ này liền thuộc về linh thú đẳng cấp cao nhất, so với linh thú bình thường muốn tiến hóa càng nhanh hơn, trưởng thành cũng là cường đại nhất.
- Quản nó làm gì, trước thu rồi hãy nói.
Ánh mắt của Lý Hàn trở nên nóng rực, cắn đầu ngón tay, một giọt tinh huyết nhỏ lên trên thú đan của Lang Vương.
Thu đan một khi nhiễm vào vết máu của nhân loại, con linh thú này liền cả đời liền đi theo nhân loại, trở thành nô thú trung thành nhất của nhân loại, nếu như nhân loại này chết đi, linh thú đó cũng tuyệt đối không sống được; mà linh thú chết đi, đói với nhân loại lại không bị ảnh hưởng; đây cũng là phương thức chủ tớ ký kết thường dùng nhất của Linh Gỉa đại lục.
Dĩ nhiên, ngày sau cảm tình của nhân loại với linh thú đã vô cùng tốt, cũng có thể thay linh thú giải trừ hiệp nghị này, chỉ cần để cho linh thú lại phun ra thú đan, lại nhỏ thêm một giọt máu lên trên đó, triệt tiêu lẫn nhau, là có thể giải ký kết rồi.
Sau khi Lý Hàn đem máu nhỏ lên thú đan, một cỗ cảm giác không hiểu liền nhập vào trong đầu, tựa hồ chỉ ở trong nháy mắt liền cùng Lang Vương sinh ra quan hệ thân mật nào đó.
Lang Vương dần dần nuốt lại thú đan, mắt sói nhìn đến Lăng Tiếu khong còn nửa điểm hung tính, có cũng chỉ là thần mang đáng thương nhân tính hóa.
- Chủ nhân tôn kính!
Trong đầu Lý Hàn lại xuất hiện một câu như vậy.
- Là ngươi đang nói chuyện với ta phải không?
- Vâng chủ nhân!
Lang Vương nhẹ gật đầu một cái, ý niệm lần nữa truyền ra.
- Ta dựa vào, quá ghê gớm rồi, lại có thể vô tuyến trò chuyện.
Lý Hàn không khỏi vui mừng quái khiếu nói.
- Chủ nhân, trước đừng cao húng, lại không chữa thương cho ta, ta sẽ chết.
- A, Tiểu Kim thân ái, ngươi cần phải chịu đựng, bản thiếu gia nhưng là thiên tân vạn khổ mới thu phục ngươi, ngươi cần phải chịu đựng, bản thiếu gia chữa thương cho ngươi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.