Phong Lưu Thánh Vương

Chương 155: Oán thù Lý - Vương (2)




Lý Chiến đánh bất phân thắng bại với Vương Nguyên Lân, điều này làm cho Lý Chiến cảm thấy nóng nảy vì kéo dài thời gian càng lâu, đệ tử Lý gia chết càng nhiều nên hắn quyết định ra tuyệt chiêu. Hắn tách khỏi Vương Nguyên Lân, linh lực mạnh mẽ từ trong cơ thể Lý Chiến tràn ra rồi bị tay hắn cô đọng thành một cái lưới. Lưới vừa hình thành thì lập tức được Lý Chiến đẩy về phía Vương Nguyên Lân.
- Liệt Hỏa Tù Lung!
Đây chính là Linh kỹ Hoàng cấp của thượng phẩm của Lý gia. Tấm lưới của Lý Chiến khi rời tay hắn thì lập tức biến thành một tấm cự lưới, đem Vương Nguyên Lân bao phủ lại.
- Không tốt!
Sắc mặt Vương Nguyên Lân trở nên khó coi vì hắn biết chiêu thức này của Lý gia, nếu hắn bị dính vào dưới thì không chết cũng bị trọng thương.
- Thiên Hỏa Cầu!
Ngay khi cự lưới sắp bao phủ thì linh lực trong cơ thể Vương Nguyên Lân liền bị hắn co đọng lại thành một quả cầu và quả cầu rất nhanh từ trong tay Vương Nguyên Lân bay về phía cự lưới. Chiêu này chính là Linh kỹ hoàng cấp thượng phẩm của Vương gia.
Rầm!
Hai chiêu thức Hoàng cấp thượng phẩm va chạm vào nhau tạo nên một tiếng nổ lớn khiến cho hai người Lý Chiến và Vương Nguyên Lân đều bị đánh lùi lại về phía sau. Lý Chiến vừa đứng lên thì một quả cầu vạch ngang cát bụi mà bay thẳng về phía hắn, lúc này thì Lý Chiến không đủ thời gian cô đọng ra cự lưới một lần nữa, trong lúc nhất thời lâm vào tình trạng bị động vô cùng cực đoan.
Đang lúc Lý Chiến cho là mình sẽ bị quang cầu đánh trúng, đột ngột một thân ảnh xuất hiện trước mặt hắn. Quang cầu lập tức va chạm với thân ảnh này nhưng tình cảnh người này bị đánh bay không có diễn ra vì quang cầu đó đã bị người này tung quyền đánh nát. Đánh nát quang cầu thì người này lập tức di chuyển về phía trước và chỉ vài chục giây sau thì Lý Chiến đã nghe được một tiếng hét thảm.
A!!!!
Vương Nguyên Lân kêu thảm một tiếng, trên mặt hiện đầy bất khả tư nghị và sợ sệt nhìn lên người trước mặt. Hắn một tay vịn vào cánh tay bị đánh nát vừa lên tiếng nói:
- Lý.....Lý Hàn, sao ngươi lại xuất hiện ở đây?
Căn cứ vào thời gian thì đáng lý giờ này Lý Hàn phải ở Thiên Long Thành, sao lại ở đây được? Không biết có phải Vương gia không thèm để ý hay là tin tức không linh thông nên không biết mấy ngày trước Lý Hàn đã quay trở về trấn Vạn Liên. Nếu hắn biết thì hắn đã không dám dẫn người tới đây diệt Lý gia vì cho dù có Bạch Thiên Tông chống lưng nhưng từ đó đến đây thì cũng phải mất hơn một tháng, với thời gian đó thì Vương gia đã bị diệt mấy lần rồi.
Cho dù sau này Bạch Thiên Tông có diệt Lý gia để trả thù đi chăng nữa thì cái giá mà Vương gia phải bỏ ra là quá đắt, không thể phản hồi lại được. Bây giờ hắn chỉ hi vọng cái danh của Bạch Thiên Tông có thể uy hiếp được Lý Hàn để Vương gia vượt qua kiếp nạn lần này.
Mặt mũi của Lý Hàn hiện đang vô cùng âm trầm, nói:
- Làm sao? Ta xuất hiện ở nơi này cảm thấy rất kinh ngạc sao?
Lý Hàn vừa dứt lời thì thân hình hắn biến mất, đến khi hắn hiện thân lại thì hai trưởng lão Vương gia đang vây đánh Lý Trùng đã mất mạng. Tốc độ cực nhanh làm cho người ta chưa kịp phản ứng thì người Vương gia đã hoàn toàn mất đi sinh cơ.
Lúc này, nhiều người tại chỗ mới chú ý đến Lý Hàn. Đệ tử Vương gia thì xám mặt như tro tàn, vừa ra tay liền khiến cho bọn họ tổn thất hai trưởng lão Tụ Linh Cảnh, chẳng phải là nói nếu hắn lại ra tay một lần, bọn họ liền toàn quân bị diệt rồi sao? Cho nên nhiều đệ tử Vương gia đã sinh lòng thối ý, trước mặt Lý Hàn có lực lượng tuyệt đối thì bọn họ căn bản cũng không có năng lực chống cự, nếu tiếp tục bất quá là chờ chết thôi. Song, nếu là bọn họ hiện tại rời đi, tuyệt đối sẽ trở thành mục tiêu Lý Hàn hạ thủ trước tiên.
Một cỗ cảm giác sắp tử vong bao phủ ở trong lòng bọn họ, so với lúc trước sảng khoái giết người Lý gia thì cái cảm giác này giống như từ thiên đàng rớt xuống địa ngục vậy.
So với người Vương gia lúc này lòng người bàng hoàng, thì trên mặt người Lý gia đều lộ ra nụ cười. Lý Hàn đã chạy tới! Hơn nữa chuyện hắn một lần xuất thủ liền giải quyết hai Tụ Linh Cảnh khiến cho bọn họ tràn đầy lòng tin, từ một khắc Lý Hàn xuất hiện liền ý nghĩa nguy cơ Lý gia được giải trừ!
Trong nhất thời, người Lý gia chỉ cảm thấy cả người tràn đầy lực lượng, đánh hẳn những đệ tử Vương gia còn lại lui về phía sau từng bước. Nguyên nhân chủ yếu cũng là người Vương gia sinh ra thối ý, nếu không quả quyết sẽ không dễ dàng như thế.
Cả người Vương Nguyên Lân đều run rẩy, nhìn thiếu niên trước mặt hắn cảm thấy giống như là thấy được sát tinh, muốn nói chuyện mà một câu đều nói không ra, chỉ có thể lăng lăng đứng tại chỗ.
- Cảm giác lúc trước như thế nào? Có phải cảm thấy vô cùng sảng khoái hay không?
Trên mặt Lý Hàn hiện lên một tia cười lạnh, chỉ ngón tay, một đạo Linh lực biến thành mũi tên nhọn trực tiếp xuyên thấu cánh tay Vương Nguyên Lân, phế bỏ tay phải.
Tốc độ cực nhanh cơ hồ không có người có thể thấy rõ, thậm chí Vương Nguyên Lân cũng không cảm giác đau đớn, chẳng qua là lúc nhìn thấy cánh tay quen thuộc trên mặt đất mới như nghĩ tới cái gì mới quay đầu nhìn về bên phải, đến khi thấy vai phải rỗng tuếch thì hắn mới phát ra tiếng thét chói tai hoảng sợ.
Hai chân Vương Nguyên Lân run rẩy, rồi hắn quỳ xuống cái " bịch ", hắn run giọng nói:
- Tha...tha cho chúng ta, Vương gia ta xin thề sẽ trở thành gia tộc nô bộc cho Lý gia đời đời kiếp kiếp!
Nói rồi hắn cúi đầu đập mạnh xuống đất phát ra những tiếng " bịch, bịch....". Nhiều đệ tử Vương gia nhìn tình cảnh này liền chảy nước mắt vì bọn hắn biết tộc trưởng đang cầu xin để bọn hắn được sống, bọn hắn thề nếu qua được lần này thì sẽ cố gắng tu luyện, để sau này trả lại Lý gia gấp mười lần mà tộc trưởng bây giờ đang chịu đựng.
Lý Hàn dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn Vương Nguyên Lân, không vì hắn cúi lạy mà có chút dao động nào.
- Nếu như ta không đến thì Vương gia các ngươi có chịu tha cho Lý gia chúng ta khi chúng ta xin hàng không? Không, đúng không? Vì vậy, Vương gia các ngươi đã đến lúc phải biến mất trên đời nay rồi!
Giọng nói của Lý Hàn không chút tình cảm giống như được phát ra từ nơi cửu u vậy. Vương Nguyên Lân nghe vậy liền rùng mình vì hắn không muốn thừa nhận cũng không được, nếu bây giờ đổi vị trí của cả hai lại thì chắc chắn hắn sẽ mỉa mai, sỉ nhục đối phương một trận rồi cho người diệt sạch Lý gia để khỏi lưu lại hậu hoạn về sau. Nghe Lý Hàn có ý muốn diệt Vương gia, Vương Nguyên Lân liền tung ra chiêu bài cuối cùng của mình:
- Ngươi không thể diệt Vương gia ta được vì con trai ta đã trở thành đệ tử của Bạch Thiên Tông. Nếu ngươi diệt Vương gia thì sẽ đắc tội Bạch Thiên Tông, đến lúc đó thì Lý gia ngươi đừng mong yên ổn.
- Bạch Thiên Tông, ta sợ quá! Đừng nói là Bạch Thiên Tông, cho dù là Thiên Vương lão tử có ở đây thì cũng đừng mong cứu được Vương gia các ngươi.
Khi nghe câu đầu của Lý Hàn thì trên mặt Vương Nguyên Lân hiện lên sự vui vẻ vì hắn nghĩ danh tiếng của Bạch Thiên Tông đã dọa sợ được Lý Hàn, khiến hắn đồng ý bỏ qua cho Vương gia. Nhưng khi nghe đến câu sau thì sắc mặt của hắn đại biến, hắn không ngờ một thiếu niên như Lý Hàn lại máu lạnh như vậy! Nghĩ tới đây, Vương Nguyên Lân liền xoay người nhanh chóng chạy ra ngoài cửa, hắn không bao giờ … muốn ngốc ở chỗ này thêm một giây nào nữa.
Nhìn thân ảnh cấp tốc rời đi của Vương Nguyên Lân, trong mắt Lý Hàn không có một tia gợn sóng, đầu ngón tay chỉ lần nữa, chẳng qua là lần này chỉ chính là chân trái Vương Nguyên Lân. Đang thoát đi thì Vương Nguyên Lân đột nhiên mất khống chế ngã trên mặt đất, không khỏi nhìn lại chân mình liền phát hiện chân trái của mình đã biến mất, máu chảy như rót......
Không quá nửa phút, hắn liền trở thành một phế nhân triệt để! Biến hóa như thế làm cho người ta tiếp nhận như thế nào?
Giọng nói của Lý Hàn giống như là Huyền Băng Vạn Năm:
- Ngươi cho rằng ta dễ dàng để ngươi rời đi như vậy? Ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết, ngươi phải vì hết thảy điều ngươi làm trả giá thật nhiều!
Ở phía sau hắn, máu tươi của đệ tử Lý gia nhiễm đỏ mặt đất, điều này làm cho hắn cảm thấy vô cùng đau lòng và tức giận nên cần phải phát tiết ra bên ngoài. Vì thế, người của Vương gia trở thành điểm phát tiết của hắn, mà Vương Nguyên Lân là kẻ đứng đầu nên phải đứng mũi chịu sào!
- Ngươi...... Ngươi là ma quỷ!
Trên mặt Vương Nguyên Lân tràn đầy sợ hãi, hắn không nghĩ đến Lý Hàn lại ra tay ngoan lệ như thế, tàn khốc đến trình độ vô tình. Ánh mắt của hắn ta không có chút nào dao động, dường như đối với hắn ta mà nói thì việc giết người cũng giống như giết chó giết gà vậy, không hơn không kém.
Nhìn trạng huống Vương Nguyên Lân, trong lòng những người Vương gia khác đều tràn đầy cảm giác sợ hãi, nếu để bọn họ cũng sẽ giống như Vương Nguyên Lân thì bọn họ tình nguyện thống khoái mà chết đi. Trong lòng bọn họ rất rõ ràng, hôm nay bọn họ khó thoát. Vốn tưởng rằng là một việc vui vẻ, không nghĩ tới nơi này lại trở thành nơi chôn thây của bọn họ, sớm biết như thế bọn họ liền không tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.