Phong Lưu Thánh Vương

Chương 132: Trùng phùng!




Sau bảy ngày bay trên trời thì cuối cùng ba người Lý Hàn cũng về được trấn Vạn Liên. Khi hạ cánh suống khu rừng trước trấn thì tự nhiên hai nàng cảm thấy căng thẳng, mặc dù Lý Hàn nói rằng mẹ hắn cũng là nữ nhân của hắn nhưng mà cái cảm giác " con dâu xấu gặp mẹ chồng " vô tình chung khiến hai nàng trở nên căng thẳng như vậy.
Lý Hàn hết lời an ủi hai nàng mới khiến tâm tình của hai nàng mới bình ổn lại, cả ba cùng nhau đi về Lý gia. Còn Tiểu Bạch đi hắn đã cho nó vào trong Âm Dương tháp để chơi với Ngọc Linh Nhi rồi, hắn hy vọng nàng sẽ thích nó.
- Kìa, đó có phải là Lý Hàn đúng không?
- Đúng rồi, là hắn đó.
- Cái này đúng là ông trời trêu ngươi mà. Nhờ Lý Hàn mà Lý gia trở thành đệ nhất gia tộc trấn Vạn Liên, nhưng cũng vì hắn mà Lý gia phải gánh chịu kết cục này.
- Ngươi nói đúng, đúng là tiếc cho Lý gia mà.
- Vậy theo ngươi, tộc nhân Lý gia có oán trách Lý Hàn không?
- Ai mà biết được, nhưng nếu là ta chắc chắn thì ta sẽ vô cùng oán hận hắn. Dù sao đang sống yên lành mà gặp phải chuyện này thì bảo sao người ta không oán giận cho được.
Nghe được những lời đối thoại ở hai bên đường, Lý Hàn có cảm giác không lành nên liền tăng nhanh tốc độ chạy đến Lý gia. Hai nàng cũng nghe được những lời nói đó cung nhanh chóng chạy theo Lý Hàn. Khi ba người đến nơi thì chết đứng vì khung cảnh tan hoang trước mắt. Qua một lúc thì Lý Hàn mới phản ứng lại, nhanh chóng chạy về viện Tần Liên.
Mặc dù hắn biết các nàng có Dịch chuyển phù thì có thể thoát khỏi nơi này nhưng trong tim hắn có một nỗi lo sợ các nàng không thoát được, nếu các nàng không thoát được thì đợi chờ các nàng phía trước chính là một tương lai tăm tối mà Lý Hàn không muốn nghĩ đến. Khí Lý Hàn lao đi thì hai nàng cũng chạy theo hắn.
Trên đường chạy đến viện Tần Liên thì hắn thấy đâu đâu cũng có thi thể, đặc biệt các nữ thi, nơi riêng tư sưng đỏ biểu hiện lúc sống là bị cưỡng gian mà chết! Có thể nói rằng toàn bộ phủ đệ Lý gia bị nhuộm đỏ bởi máu.
Lúc ba người chạy đến viện của Tần Liên thì phát hiện nơi này mặc dù hơi lộn xộn nhưng so với các khu vực tan hoang khác thì nơi này khá yên ổn, điều đó chứng tỏ nơi này chỉ bị người khác lục xoát chứ không hề có cuộc chiến nào xảy ra ở đây cả. Nghĩ đến vậy làm Lý Hàn thở phào nhẹ nhõm nhưng lúc này thì hắn nghĩ đến là ai có thể làm ra chuyện này.
Theo như những lời nói trên đường thì có thể khẳng định rằng chính hắn là người khiến Lý gia gặp phải kết cục này. Nhưng hắn nhớ là mình không đắc tội ai có thể đủ sức tiêu diệt Lý gia cả. Nhưng mặc kệ thế nào thì việc này đều là do hắn, lúc nãy khi ở đại môn thì hắn đã nhìn thấy thi thể của tứ thúc và nhị bá khiến cho lóng áy này và tự trách của hắn đạt đến điểm cao nhất, hắn không thể hồi sinh người chết nên việc hắn có thể làm tế mộ bọn họ.
Sau khi xác định các nàng Tần Liên không có chuyện gì thì việc hắn muốn làm đầu tiên là lập mộ cho những người đã mất của Lý gia. " Đất về với đất, bụi về với bụi ", hắn không thể trơ mắt nhìn họ chết mà không được chôn cất như vậy. Ba người cùng nhau phân công, hắn là ngươi đi dọn xác còn hai nàng đi phụ trách đào hố và chôn lấp, địa điểm Lý Hàn chọn chính là mảnh đất trống phía sau Lý gia. Đó chính là phần mộ tổ tiên các đời của Lý gia.
Ba người tốn hết hai ngày hai đêm mới hoàn tất chôn chất bọn họ, tổng cộng có đến 417 ngôi mộ được lập nên. Tổng số người Lý gia theo Lý Hàn biết thì có khoảng 480 người, nếu xét theo số mộ thì có ít nhất 50 người đã trốn thoát được. Điều này làm Lý Hàn thoáng yên tâm, nếu như vậy thì Lý gia ít nhất sẽ không bị diệt chủng toàn bộ.
Việc tiếp theo hắn phải làm là đi tìm các nàng, theo như hắn đoán thì có lẽ các nàng đang trốn ở trong Hoàng Tung Sơn Mạch. Cho nên sau khi chôn cất xong thì Lý Hàn và hai nàng lập tức khởi hành, xuất phát tiến về Hoàng Tung Sơn Mạch.
....................
Sau vài ngày đi đường thì cả ba đã đến được Hoàng Tung Sơn Mạch nhưng cả ba người tìm hết ba ngày nhưng không tìm thấy một chút dấu vết nào của các nàng cả, nơi này vô cùng lớn, nếu muốn tìm bọn họ thì giống như mò kim đấy biển vậy, sẽ vô cùng tốn thời gian, giá như mà có cách nào có thể tìm được các nàng thì tốt rồi.
Nhìn thấy Lý Hàn luôn nhíu mày thì Tiểu Bạch nhảy lên vai hắn, dùng lưỡi liếm nhẹ má hắn như thể muốn nói vối hắn rằng có thể tâm sự với nó vậy. Lý Hàn cười cười vuốt đầu Tiểu Bạch, nhưng bỗng nhiên hắn nghĩ đến một cách. Mặc dù cách này vô cùng vô lý nhưng bây giờ ba người đều hết cách rồi, chỉ còn trông chờ vào cách này.
Hắn để Tiểu bạch xuống đất, rồi hắn lấy ra thanh kiếm lúc trước của Tần Liên đưa xuống nói:
- Tiểu bạch, ngươi có đánh hơi được mùi hương trên cây kiếm này không?
Tiểu Bạch nghiêng đầu nhìn Lý Hàn với vẻ mặt " chú đang đùa tôi đấy à?" nhưng nó vẫn cúi xuống đánh hơi. Mị Nương thấy Lý Hàn làm vậy thì không biết nói gì luôn, còn Hàn Vũ Liên thì lắc đầu nói:
- Lý Hàn, cách của ngươi ấu trĩ quá. Tiểu bạch là mèo, chứ không phải là chó mà ngươi bảo nó đánh hơi tìm người.
- Ta cũng biết cách này ấu trĩ vô cùng nhưng ta cũng hết cách rồi, không biết lúc này các nàng thế nào rồi cho nên có cách gì thì ta dùng cách đó, cho dù nó ấu trĩ cợ nào đi chăng nữa. Với lại, lỡ đâu Tiểu Bạch đánh hơi được thì sao?
Lý Hàn vừa dứt lời thì Tiểu Bạch ngẩng đầu lên kêu một tiếng rồi nó chạy đi, ba người nhìn nhau một cái rồi nhanh chóng đi theo tiểu Bạch. Đi được hai ngày thì cả ba đã theo tiểu Bạch chạy đến một sơn cốc nhỏ, nhưng cả ba chưa kịp đi vào sơn cốc thì có sát khí nhắm vào ba người. Ba người nhảy chóng lùi lại, những người tấn công ba người Lý Hàn thấy không trúng mục tiêu thì tính tấn công tiếp. Nhưng khi thấy rõ ba người Lý Hàn thì những người tấn công đều kích động kêu lên:
- Hàn nhi!
- Lý Hàn!
- Lý Hàn!
Lúc này Lý Hàn mới nhìn rõ người tấn công hắn, đó là Tần Liên, Lâm Vũ Yến và Lâm Nhược Thủy. Nhìn thấy các nàng thì Lý Hàn không nói một lời liền chạy đến, giang tay ôm ba nàng vào trong lòng. Cả ba nàng nằm trong lòng Lý Hàn mà xúc động, bồi hồi không thôi. Đặc biệt hai nàng Tần Liên và Lâm Vũ Yến, hai nàng phải chứng khiến tình cảnh diệt tộc của chính gia tộc của mình khiến tâm linh các nàng vô cùng yếu đuối, nhưng các nàng phải cắn răng khiến lòng mình kiên cường vì nếu hai nàng gục ngã thì mọi người cũng gục ngã theo. Nhưng lúc này, nam nhân của các nàng đã trở về rồi nên các nàng đã có thể thỏa mái bộc lộ sự yếu đuối của mình, có thể thỏa mái gào khóc trong lòng ngực của hắn.
Cả bốn người ôm nhau một hồi thì mới tách ra, Lý Hàn đưa tay lau đi những giọt lệ còn vương trên mi của hai nàng Tần Liên và Lâm Vũ Yến. Tần Liến cầm tay Lý Hàn nói:
- Đi thôi, các nàng chắc cũng muốn gặp chàng lắm.
Nói rồi nàng cầm tay Lý Hàn đi vào trong, bốn nàng cũng đi theo vào. Liễu Mị Nương và Hàn Vũ Liên thì trong đầu xuất hiện cùng một suy nghĩ " Vậy mà tiểu Bạch tìm được....."
Các nàng ở bên trong thì cầm sẵn vũ khí, sắc mặt đề phòng nhìn chằm chằm vào lối vào sơn cốc. Lúc các nàng thấy Tần Liên đi vào thì sắc mặt của mọi người đã nhẹ nhõm hơn nhưng khi nhìn thấy nam nhân đi phía sau Tần Liên thì tất các nàng đều hiện lên vẻ kích động.
- Lý Hàn!
- Hàn ca ca!
- Tiểu đệ!
- Lý Hàn!
Mọi người đều bỏ vũ khí xuống, kích động chạy đến chỗ hắn. Lý Hàn thấy vậy thì hắn kích động mở miệng nói:
- Mọi người, ta đã về rồi đây.
- Ca ca, huynh đã trở về rồi.
Tiểu nha đầu Lý Kinh Yến là người đầu tiên nhào vào trong ngực Lý Hàn, trên mặt tràn đầy nước mặt, gào khóc nói:
Ca ca, tứ thúc chết rồi, mọi người đều chết hết rồi, ô ô ô!
Thấy Lý Kinh Yến khóc hoa lê đái vũ trong lòng mình làm cho ngọn lửa giận trong lòng hắn càng cháy dữ dỗi nhưng hắn phải an ủi các nàng trước đã. Hắn đưa tay vuốt ve đầu nàng, nói:
- Muội yên tâm, ta nhất định sẽ thay mọi người báo thù.
Lý Kinh Yến gật đầu, ỷ oi trong ngực Lý Hàn. Lý Hàn ngẩng đầu lên nhìn các nàng, thì thấy các nàng, vành mắt ai cũng đỏ hoe, thậm chí Lý Văn Đồng, Lý Ngọc Diệp tuổi nhỏ các nàng cũng đã rơi nước mắt. Dù sao Lý gia cũng là nơi các nàng sinh sống, gặp chuyện như vậy, bảo không đau lòng thì sao được
Lý Hàn đi đến trao cho mỗi nàng một cái ôm thật chặt để an ủi lấy phần tâm hồn đang bị thương của các nàng. Sau khi được Lý Hàn ôm thì các nàng phần nào đã kiềm chế lại cảm xúc của mình. Sau đó từ miệng Tần Liên thì hắn biết được hung thủ phía sau chính là Cao Gia.
Hắn ghi nhớ rõ cái tên Cao gia này vào sau trong lòng, hắn nhất định sẽ thay Lý gia mà trả thù. Đồng thời thì hắn cũng nói cho các nàng biết rằng có thể Lý Chiến đã trốn thoát được, nghe được điều này làm cho Tần Liên các nàng thở phõm phần nào. Nếu mà gia chủ cũng chết đi thì muốn gây dựng lại Lý gia thì khó khăn vô cùng.
Lý Hàn và các nàng cùng nhau trò chuyện rồi cùng nhau ăn cơm, đến khi trời tối thì tất cả các nữ nhân của Lý Hàn dùng ánh mắt đầy ngọn lửa nhìn chằm chằm vào Lý Hàn, các nàng ai cũng muốn điên cuồng giao hợp với Lý Hàn để có thể thổ ra hết những vui, buồn, tưởng niệm mà các nàng chất chứa trong lòng.
Lý Hàn nhìn thấy ánh mắt của các nàng thì làm sao hắn không biết ý của các nàng cho được. Hắn cũng muốn ôm ấp các nàng nhưng các nàng quá nhiều, không thể nhất thơi ôm lấy toàn bộ được. Nhưng điều đó không làm khó Lý Hàn được, ý niệm vừa động thì Âm Dương tháp từ trong thức hải của hắn bay ra và biến to, đủ cho mọi người đi vào. Hắn nói:
- Các nàng đi vào trong này đi.
Các nàng mặc dù thắc mắc nhưng vẫn nghe theo lời Lý Hàn mà đi vào trong Âm Dương tháp. Sau khi vào trong thì Lý Hàn phát động gia tốc thời gian, rồi chia các nàng thành các nhóm. Nhóm nữ không liên quan Lý gia một nhóm, Lâm Vũ Yến và Lý Văn Đồng một nhóm, Tạ Ngọc Hân và Lý Đại Nhị một nhóm, Tô Bối Bối và Lý Ngọc Nhi một nhóm, hai tỷ tỷ của hắn một nhóm,Tần Liên riêng một người.
Sau khi chia nhóm xong thì hắn chia cắt các nhóm thành các không gian độc lập, sau đó hắn phân ra sáu bản thể. Làm như vậy thì hắn có thể đồng thời " an ủi " các nàng mà không bỏ quên ai cả, còn một bản thể thì hắn dùng để ở bên ngoài để chăm lo cho các tiểu nha đầu, mặc dù lúc này ba nàng đang cuốn lấy Tiểu Bạch không chịu buông tay. Chân thân của hắn thì đi an ủi Tần Liên, dù sao nàng cũng là người mà hắn yêu nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.