Phong Lưu Thánh Vương

Chương 117: Liệt Thiên Hoa!




Cách Thiên Long Thành mười dặm có một ngọn núi, tên là Kỳ Vân Sơn. Ở đó chẳng có gì giá trị cả nên ít người lui tới nhưng hôm nay, một tán tu từ trong đó chạy được về Thiên Long Thành, nhổ ra ba chữ " Liệt Thiên Thử " rồi chết.
Nhưng chính là ba chữ như vậy, liền khiến khắp Thiên Long Thành oanh động!
Liệt Thiên Thủ là kỳ vật thiên địa sinh dưỡng, chỉ sinh trưởng trong lòng đất. Loại kỳ vật này cả đời chỉ sinh dục một lần, lần sinh đó chính là lúc nó sắp chết. Mà địa phương Liệt Thiên Thử có, tất nhiên xen lẫn một gốc Liệt Thiên Hoa, trước khi Liệt Thiên Thử chết sẽ đem tinh hoa cả đời truyền vào trong Liệt Thiên Hoa, ba tháng liền thành thục, tiểu Thử ăn vào có thể lập tức đạt tới tu vi của Liệt Thiên Thử mẹ khi còn sống!
Trải qua phần đông cao thủ xem xét, tán tu kia xác thực là bị một Liệt Thiên Thử giết chết, trên người lưu lại vết cào cùng thú độc đều có thể chứng minh điểm này. Hơn nữa, lực lượng chỉ vẹn vẹn có Tụ Linh Cảnh!
Phải biết rằng Liệt Thiên Thử trưởng thành là tồn tại Linh Thiên Cảnh cảnh, nếu linh giả cướp đoạt đến phần cơ duyên này mà nói, tuy hiệu quả không có tốt như tiểu Thử, nhưng cũng đủ làm cho linh giả dưới Linh Địa Cảnh có thể tăng lên một đại cảnh giới, thậm chí Liệt Thiên Hoa có thể giúp Linh Thiên Cảnh đỉnh phong tăng thêm năm phần bước vào Linh Địa Cảnh!
Tăng lên một đại cảnh giới, cái này là hấp dẫn bực nào? Hơn nữa có thể tăng thêm năm phần thành công bước vào Linh Địa Cảnh.
Cho nên đối với các gia tộc Thiên Long Thành mà nói thì cái này là đại cơ duyên nghịch thiên!
Thậm chí tứ gia cũng bị xuất động. Nếu một trong tứ gia đoạt được thì sẽ xuất hiện tình cảnh một nhà đè đầu ba nhà khác, đương nhiên các nhà khác sẽ không cho tình trạng này xảy ra. Cho nên nếu đạt được thì gia tộc đó cũng phải giữ bí mật tuyệt đối, đợi đến khi đại công cáo thành thì mới công bố ra ngoài, nếu không thì gia tộc đó có thể sẽ bị ba gia tộc khác liên thủ mà tiêu diệt. Cho nên tứ gia cũng chi có thể phái đi Linh Thiên Cảnh mà thôi, nếu lão tổ Linh Địa Cảnh xuất động thì người khác nhìn cái thì đã biết rồi.
Lúc Lý Hàn nghe tin này thì hắn cũng muốn có được Liệt Thiên Hoa vì nhờ đó mà hắn có thể chế tạo thành Liệt Thiên Đan. Liệt Thiên Đan là đan dược tứ phẩm trung kỳ, công dụng thì giống như Liệt Thiên Hoa, đều có thể tăng lên một cảnh giới dưới Linh Địa Cảnh nhưng khả năng giúp cho Linh Thiên đỉnh phong bước vào Linh Địa Cảnh sẽ bị giảm xuống chỉ còn ba phần. Cái này thì cũng hết cách tại vì khi biến một linh thảo nào đó thành linh dược thì cũng sẽ mất đi một phần công dụng, cho dù là Linh Dược Sư cửu giai cũng không thay đổi được.
Đương nhiên Lý Hàn biết mình biết ta, thực lực của hắn trong Linh Hải, Linh Thiên và Linh Địa Cảnh chẳng khác nào con kiến hôi cho nên nếu được thì hắn sẽ lấy, nếu không được thì hắn cũng không cưỡng cầu vì dù sao mạng sống mới là quan trọng nhất.
Kỳ Vân Sơn cách Thiên Long Thành nửa ngày đi đường, lúc Lý Hàn đến thì chỗ này đã có rất nhiều người, từ trên cao nhìn xuống, dưới chân núi khắp nơi là những chấm đen nhỏ. Mị Nương thì đang ở trong Âm dương tháp vì cảnh giới của nàng tăng lên quá nhanh nên phải tu luyện để làm vững chắc cảnh giới để khỏi bị tẩu hoả nhập ma.
Lúc Lý Hàn đi đến thì hắn nhận thấy một tia sát cơ nhắm vào hắn, hắn quay đầu nhìn qua thì thấy Triệu Đống đang hung hăng trừng mắt nhìn mình. Lý Hàn chỉ nở nụ cười chế nhạo rồi quay đầu đi chỗ khác, Triệu Đống thấy Lý Hàn dám chế nhạo mình liền sát cơ trong lòng càng thịnh nhưng hắn cũng không phải là loại ngu ngốc. Bây giờ mọi người đang tìm kiếm tung tích của Liệt Thiên Thử, nếu bây giờ gây chiến với Lý Hàn thì sẽ ảnh hưởng đến người khác.
Bây giờ những người ở đây đều là những gia tộc có Linh Thiên Cảnh lão tổ tạo trấn, nếu hắn chọc giận những người này thì cái danh của cha hắn cũng không đủ sức cứu hắn. Mặc dù hắn muốn giết Lý Hàn nhưng không muốn bồi mạng mình vào đó cho nên phải tìm một cơ hội vụng trộm làm thịt tiểu tử đáng chết này.
Kỳ Vân Sơn mặc dù không lớn bằng Thiên Long Thành nhưng cũng rộng bằng một nửa, hơn nữa tầng đất ở đây có loại khoáng sản có thể ngăn cản thần thức bởi vậy mọi người chỉ có thể dùng mắt tìm kiếm, tìm kiếm Liệt Thiên Thử kia hạ lạc, chỉ cần tìm được tiểu Thử đó liền có thể tìm được Liệt Thiên Hoa, đợi thành thục lại hái xuống, gia tộc lập tức bồi dưỡng được một gã Linh Địa cảnh cao thủ!
Hơn nữa, thời gian này cũng không thể kéo quá lâu, nếu không ba tháng mãn kỳ vừa đến, tiểu Thử sẽ hái Liệt Thiên Hoa ăn vào, lập tức trở thành tồn tại Linh Thiên Cảnh khủng bố! Loại thú trời sinh thiên dưỡng này tuyệt đối là võ trung vương giả, trừ khi là cao thủ Linh Địa Cảnh hoặc là Nhân vương cùng giai, nếu không căn bản không phải đối thủ!
Mọi người mất hết ba ngày nhưng vẫn chưa tìm được nơi hạ lạc của Liệt Thiên Thử làm tâm tình nhiều người khá là nôn nóng, hơn nữa nhiều nhà có chút ân oán, thường xuyên một lời không hợp sẽ bộc phát xung đột, cũng may là có tứ gia kiềm chế nên quy mô chiến đấu cũng không có mở rộng, cũng chỉ là phát tiết thoáng một phát mà thôi. Nhưng nếu thời gian kéo quá dài thì không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Đến đêm thứ ba khi Lý Hàn tim chỗ để nghỉ ngơi thì hắn cảm thấy có người tập kích hắn từ phía sau, Lý Hàn liền đạp Thất Tinh bộ tránh né công kích đó. Hắn quay đầu lại thì phát hiện người tới chính là Triệu Đống. Lý Hàn mim cười nói:
- Thế nào Triệu Đống, lần trước bị ta đánh bại vẫn chưa đủ sao, lần này lại đến tìm đánh nữa.
- Hừ, người đừng tưởng có thể đánh bại một lần là phách lối. Lần này ta sẽ giết ngươi.
Triệu Đống rống to một tiếng, lập tức thả ra khí tức của mình rồi nhào đến đấm Lý Hàn. Lần trước bị Lý Hàn oanh bại khiến hắn bị vô số người chê cười vì bị một Tụ Linh tiểu thừa cảnh đánh bại khiến hắn vô cùng căm hận Lý Hàn. Bây giờ đã đến lúc hắn phải trả lại mối nhục mà hắn phải chịu. Khi Triệu Đống thả ra khí tức thì Lý Hàn liền cảm thấy thực lực của Triệu Đống đã đạt tới Tụ Linh ngũ trọng thiên, xem ra tên này đã dùng Thiên Phong Qủa.
Nhưng Lý Hàn không có việc gì phải sợ, Triệu Đống tăng thực lực còn hắn thì không sao? Lý Hàn thả ra khí tức của mình rồi đấm lại một đấm.
Bành!
Một tiếng vang thật lớn được phát ra khi hai nắm đấm của hai người chạm vào nhau. Cả hai người cùng nhau lùi lại ba bước, con ngươi Triệu Đống siệt chặt:
- Tụ Linh tứ trọng thiên?
Làm sao có thể!
Thời điểm hắn đấu với Lý Hàn, tiểu tử này rõ ràng chỉ có Tụ Linh nhất trọng thiên mà thôi! Chẳng lẽ, tiểu tử này tâm tư sâu như vậy, từ khi đó bắt đầu liền cố ý giấu dốt, giả heo ăn thịt hổ? Bằng không mà nói, chút thời gian như vậy hắn há có thể đột phá ba cảnh giới?
- Tốt, ngươi một cái tiểu nhân, vậy mà ẩn tàng được sâu như thế!
Triệu Đống thét dài một tiếng, càng phát ra nhận định Lý Hàn lòng dạ thâm trầm, thân hình lại lao ra lần nữa, phát động công kích vô cùng mãnh liệt.
Bành! Bành! Bành!
Ở trong chiến đấu, núi đá phụ cận nhao nhao rơi xuống, ngẫu nhiên còn có núi đá bị oanh toái, thanh thế có chút kinh người.
Bất quá, những ngày này trong sơn cốc bộc phát chiến đấu cũng là vô số kể, như loại cấp bậc Tụ Linh cảnh này căn bản sẽ không khiến cho bất luận kẻ nào chú ý, ngay cả chạy tới liếc mắt nhìn cũng không có!
Đây là tự nhiên, này cùng hai nhi đồng bảy tám tuổi vui đùa ầm ĩ, tự nhiên không có người lớn vây quanh ở bên cạnh xem náo nhiệt rồi.
Mặc dù Triệu Đống có thực lực cao hơn hắn một tiểu cảnh giới nhưng Lý Hàn lại có đến hai lốc xoáy cao tám xích nên hai người bắt đầu giằng co. Nói dễ nghe một chút là triền đấu, khó nghe chút ít chính là Triệu Đống đang bị Lý Hàn đè đánh. Vì Lý Hàn thường xuyên trải qua sinh tử chiến nên lâu dần hắn tạo thành thói quen đánh vào điểm yếu của đối thủ, mà chiêu thức của Triệu Đống đều tràn đầy điểm yếu nên Lý Hàn nhờ vào đó mà đè đánh Triệu Đống.
Lúc hai người đang đánh nhau thì làm rơi một khối đá, để lộ cửa vào một cái huyệt động, sâu kín phảng phất có thể thôn phệ sinh linh, điều này làm cả hai đều dừng tay lại.
- Ồ?
Ánh mắt của Lý Hàn sáng ngời.
- Trong cốc một mực không có tìm được Liệt Thiên Thử kia hạ lạc, nói không chừng giấu ở trong sơn động này!
Nói rồi hắn đi vào sơn động, còn Triệu Đống nhìn qua Lý Hàn một cái rồi bỏ đi. Tuy đi vào không bao xa cũng chỉ thừa lại một mảnh đen kịt, nhưng lấy thị lực của hắn là cùng ban ngày không hề khác biệt. Sơn động này cao vẻn vẹn hơn một trượng, tả hữu cũng nhiều lắm là rộng nửa trượng, nhưng cực sâu, dùng sức giẫm một cước mà nói, thanh âm kia truyền đi căn bản không có hồi âm.
Lý Hàn đi khoảng mười phút thì gặp một lối rẽ, nhưng lại không phải một phân thành hai, mà là xuất hiện bốn cái cửa động!
Lý Hàn liền chọn đại một cái mà đi, tiếp tục đi về trước. Ở đây đi không nhanh, đại khái nửa nén hương thời gian sau, ở trước mặt hắn lại xuất hiện chỗ rẽ, lần này càng kỳ quái hơn rồi, xuất hiện tám cái động!
Căn bản không biết đầu nào là chính xác, thậm chí hắn cũng không có thể xác định tiểu Thử kia có trốn ở trong sơn động rắc rối phức tạp này hay không. Nhưng đi lâu như vậy, nhìn nhìn lại cái sơn động này giống như mạng nhện, chỉ sợ khả năng đầu Liệt Thiên Thử kia trốn ở chỗ này thật đúng là rất cao.
Đang đi thì một làn gió rất nhẹ thổi qua, Lý Hàn mạnh mẽ phát ra cảnh giác mãnh liệt, cũng không quay đầu lại là một quyền oanh ra.
Bành!
Lý Hàn bị một quyền đánh bay, nôn ra một bụng máu, hiển nhiên hắn đã bị thương. Lý Hàn lau máu đứng dậy, nhìn sinh vật trước mặt mình. Đó là một con chuột to băng nửa người, toàn thân lông đen, hai chi trước của nó là một cặp vuốt sắt nhọn, trên miệng thì mọc ra hai răng nanh dữ tợn đáng sợ.
Trong lòng Lý Hàn mắng chửi mười tám đời tên nào nói Liệt Thiên Thử chỉ vẹn vẹn có Tụ Linh cảnh?
Con mẹ nó, con Liệt Thiên Thử này rõ ràng có được tu vi Linh Hải cảnh nhất trọng thiên, ai tin tưởng nó chỉ là Tụ Linh cảnh, vậy thì thật là bị u mê giết chết cũng không có chỗ kêu oan!
Lý Hàn liền quay đầu, đạp Thất Tinh Bộ để chạy trốn, hắn không dùng Lưu Tinh Thiên Quang Bộ vì chiêu thức này quá tốn linh lực, không thích hợp dùng trong lúc này. Liệt Thiên Thử thấy con mồi của mình rõ ràng chưa chết nên đuổi theo Lý Hàn. Lý Hàn không muốn chui vào Âm Dương tháp vì hắn cảm thấy cứ nguy hiểm mà chui vào trong thì lâu dần sẽ làm mất đi lòng quả cảm của mình nên hắn muốn tự đương đầu nguy hiểm.
Mặc dù Liệt Thiên Thử khá to con nhưng tốc độ cũng khá nhanh, đuổi cách Lý Hàn mười mét mà thôi. Đang chạy thì hắn phát hiện phía trước có người, nhìn lại thì ra đó là Hàn Vũ Liên. Lúc chạy qua nàng thì hắn nắm lấy tay nàng mà kéo đi, Hàn Vũ Liên giật mình thì người kéo mình thì phát hiện ra đó là Lý Hàn. Nàng tức giận nói:
- Lý Hàn, ngươi làm gì vậy. Mau buông tay ra, nếu không đừng trách kiếm ta vô tình.
Lý Hàn không quay đầu lại nói:
- Cô nương, cô quay đầu lại nhìn thử xem.
Hàn Vũ Liên nghe vậy liền bán tín bán nghi quay đầu lại thì nhìn thấy một con chuột to nửa người đang đuổi theo hai người. Nàng kinh hô:
- Liệt Thiên Thử?
Nàng kỳ quái vì sao Lý Hàn lại bỏ chạy, con Liệt Thiên Thử rõ ràng này là Tụ Linh Cảnh thôi mà. Lý Hàn dương như biết nàng nghĩ gì liền nói:
- Con Liệt Thiên Thử này là Linh Hải Cảnh.
Hàn Vũ Liên kinh ngạc nhưng nàng cảm thấy Lý Hàn nói thật vì nàng cảm thấy mình chẳng có gì để Lý Hàn nói dối cả. Cả hai cắm đầu chạy về phía trước, cả hai người chạy vào trong một huyệt động. Nhưng cửa vào cái huyệt động này rất rộng, nhưng không có về phía trước bao xa liền trở nên chặt khít, thời gian dần qua không cách nào đứng thẳng hành tẩu, chỉ có thể hạ thấp thân, cuối cùng cần tứ chi chạm đất bò sát.
Tụ Linh Cảnh cho dù chọn dùng tư thế bò như cẩu, tốc độ cũng y nguyên nhanh đến kinh người nhưng là con người, không ai lại muốn dùng thức cẩu bò cả nhưng vì bị Liệt Thiên Thử đuổi ở phía sau nên hai người cũng hết cách, chỉ có thể tiếp tục bò về phía trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.