Long Nhất thần tình biến ảo không ngừng, ánh mặt mắt trở nên u ám, khí tức âm lãnh bạo ngược không ngừng toát ra. Một lúc lâu sau, khí kình từ tay Long Nhất bạo phát, mật hàm đã hóa thành tro bụi. "Ngươi ra ngoài đi" Long Nhất bình tĩnh nói nhưng vẫn toát ra một cỗ khí thế bức nhân. Chưởng quỹ như trút được gánh nặng vội vã đi ra ngoài, trong lòng thầm đoán Đằng Long thành nhật định có chuyện lớn phát sinh, bằng không sao thiếu chủ lại có vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống như vậy. Long Nhất ngồi xuống ghế, tinh thần lực vận chuyển, tâm tình từ từ bình ổn trở lại. Thế cục tại Đằng Long thành đã trở nên căng thẳng, Tây Môn gia tộc cùng Hoàng đế Long Chiến tranh đấu từ tối ra sáng, ăn miếng trả miếng. Bằng vào quân cờ Cáp Lôi, Tây Môn Nộ đã quét sạch thế lực của Long Chiến, không để lại gì, làm cho Long Chiến không còn đường lui. Nhưng chỉ sau mấy ngày, tình thế nhanh chóng chuyển biến, kế hoạch của Tây Môn Nộ đã bị Long Chiến vô tình biết được, hơn nữa còn tổn thất nghiêm trọng. Mấy cứ điểm bí mật của Thiên Võng bị san bằng. Hơn hai trăm nhân mạng trừ Liễu Khinh Vụ và Phiêu Tuyết không thấy xác, còn đâu toàn bộ bỏ mạng. "Long Chiến, quân sư, quả nhiên có chút thủ đoạn……." Long Nhất vẻ mặt đằng đằng sát khí hiện lên một tia tiếu dung, khí thế trên thân thể cuồng bạo phát ra, chỉ nghe thấy một tiếng oanh, toàn bộ đồ vật bên cạnh hắn hóa thành bụi phấn. Đương lúc Long Nhất ở trên lầu hai, trường sam màu trắng gọn gàng, trên mặt hiện ra nụ cười quen thuộc. Hắn trực tiếp đẩy của ra, nhìn thấy bên trong là hơn mười ma pháp sư, có mấy tên hôm qua hắn đã thấy. "Phò mã gia. " Tất cả mọi người đứng lên hướng về Long Nhất chào hỏi. Long Nhất gật đầu nhìn quanh một vòng, hơn mười ma pháp sư các này hệ nào cũng có, tất cả đều đã đạt tới cảnh giới đại ma pháp sư, tại Nạp Lan đế quốc cũng có danh vọng rất cao. Hơn mười vị ma pháp sư đều tự mình giới thiệu một chút, người đứng đâu tên là Uy Á Tư – đội trưởng của không trung phòng ngự đoàn tại Thượng Nguyệt Thành. "Nay Nạp Lan đế quốc đại loạn, giặc giã hoành hành, dân chúng lầm than. Hết thảy đều do hai tên hoàng tử vô dụng làm ra, nếu vẫn còn nhự vậy, quốc gia sẽ bị diệt trong một ngày ko xa. " Long Nhất nhẹ nhàng gõ vào bàn, đau lòng nhìn đám người nói. "Phò mã gia, chúng ta ai cũng biết điều này," cầu xin phò mã gia nghĩ một biện pháp để cứu vãn, hôm nay toàn bộ binh lực của đế quốc đều đã bị triệu về thành thị phụ cận Thượng Nguyệt thành, tiền tuyến không có một ai, nếu như thú nhân tộc tiến công, lại còn hoàng tử làm loạn, hậu quả đó quả thật không thể tưởng tượng. " Uy Á Tư kỳ vọng nhìn Long Nhất, từ lời nói của hắn có thể thấy người này có hiểu biết về đại cục hết sức phi thường. "Biện pháp thì có, bất quá phải cũng cần các ngươi hỗ trợ." Long Nhất thản nhiên đáp. "Chỉ cần có thể cứu được quốc gia, cho dù Uy Á Từ thịt nát xương tan cũng không từ nan." Uy Á Tư có chút kích động đáp. "Thịt nát xương tan thì không cần, các ngươi đã phục vụ quân đội tại Thượng Nguyệt thành nhiều năm, lại là đại ma pháp sư tôn kính, liên hệ với quân đội ắt hẳn không tồi, đúng không?" Long Nhất trong mắt hiện lên một tia kỳ quang, thản nhiên hỏi. "Không cần nói ai khác, Uy Á Tư ta tại Thượng Nguyệt thành từ tướng quân tới binh linh lời nói cũng có trọng lượng." Uy Á Tư đáp. "Vậy tốt rồi, ta hỏi các ngươi một vấn đề, các ngươi cho rằng Nạp Lan đế quốc ngày người nào ngồi vào ngôi vị Hoàng đế là tốt nhất?" Long Nhất hỏi. Vấn đề này làm cho mọi người đều trầm mặc, hai người con trai của Nạp Lan Vô Cực đều rất tệ, để cho bọn họ ngồi trên ngai vàng, thì chẳng bao lâu đế quốc sẽ bị hủy trong tay bọn họ. Lúc này, một ma pháp sư hệ thổ đột nhiên phát biểu một câu: "Nếu con gái có thể làm Hoàng đế. Ta thấy Như Nguyệt công chúa là người thích hợp nhất". Lời này vừa nói ra,[mọi người đều ồ lên. Long Nhất cười tươi hẳn lên, hắn ra dấu bảo mọi người im lặng, chậm rãi nói: "Vị lão huynh này nói không sai, có ai quy định con gái không thể làm Hoàng đế đâu? Một Hoàng đế, mặc kệ là nam hay nữ, chỉ cần có thể làm cho đế quốc giàu mạnh thì chính là Hoàng đế tốt". Long Nhất nói làm cho mọi người có chút ngạc nhiên, nghe ý của hắn tựa hồ muốn cho Nạp Lan Như Nguyệt lên ngôi vua. Điều này sao có thể? Cho tới bây giờ cũg chưa từng nghe nói tại Thương Lan đại lục có phụ nữ làm Hoàng đế. "Các ngươi đều trở thành kẻ mất nước, thì còn quản gì đến việc Hoàng đế là nam hay nữ?" Long Nhất sao có thể không rõ bọn họ nghĩ cái gì, vì vậy bình thản nói một câu. Mọi người nhất thời không lên tiếng, đúng vậy, đến nước còn mất, thì còn quản gì đến việc Haòng đế là nam hay nữ, dù sao cũng đều là huyết mạch chính thống của hoàng gia. "Ta chấp nhận" Uy Á Tư là người đầu tiên nói, những người còn lại cũng đều phụ họa. "Tốt lắm, các ngươi sẽ chứng kiến vị nữ hoàng đầu tiên của Thương Lan đại lục, hơn nữa các ngươi sẽ là công thần của Nữ hoàng đời thứ nhất" Long cười nói. Mọi người dưới một lời này của Long Nhất, đều không khỏi bắt đầu ảo tưởng, huống hồ ngày nay Nạp Lan đại loạn, hai vị hoàng tử đều là phế vật, Nạp Lan Như Nguyệt lên ngôi cũng không phải là không thể. "Phò mã, người nói cho chúng ta biết nên làm như thế nào đây, một trăm cận thân của Uy Á Tư ta sẵn sàng cống hiến" Uy Á Tư đứng lên vỗ bộ ngực ốm yếu, ngữ khí hào khí vạn phần. Nếu không phải trên người gầy gò lại mặc áo bào ma pháp sư, sợ là làm cho mọi người sẽ cho hắn là một gã chiến sĩ thô bạo. "Thật ra rất đơn giản, các ngươi nghe…" Long Nhất mỉm cười bắt đầu nói vắn tắt kế hoạch, trong loạn thế này kiếm được một miếng thịt béo cũng phải là không dễ dàng. Sau khi cùng các ma pháp sư ăn xong, Long Nhất ra khỏi Minh Nguyệt tửu lâu, trong lòng muốn đi đến Thần thánh tế tự Khải Lâm để nói chuyện, mặc dù hắn đối với Quang Minh giáo hội rất khinh thường, nhưng vẫn không thay đổi được địa vị của Quang Minh giáo hội tại Thương Lan đại lục này, nếu Quang Minh giáo hội phản đối lại việc Nạp Lan Như Nguyệt lên ngôi, thì việc này cũng khó mà làm được. Sau khi nghĩ xong, Long Nhất quay người hướng về Quang Minh giáo hội tại Thương Nguyệt mà bay tới. Đi ngang qua kỹ viện của Thương Nguyệt thành, lại nhớ tới Mộc Hàm Yên của Thúy Yên các, lơ đãng nhìn xuống, thì thấy một bóng đen sau hậu viện Thúy Yên các trong nháy mắt thoát ra biến mất, mà cùng lúc đó, trong lòng bàn tay trái của Long Nhất huyết sắc khô lâu có chút chấn động. Long Nhất trong lòng chấn động, huyết sắc khô lâu này đang chứa Long Nhị ở bên trong để chữa trị đã mất đi công hiệu của khí tức hắc ám, lúc này đột nhiên khôi phục lại, càng làm cho Long Nhất cả kinh chính là khí tức hắc ám vừa mới rồi cũng không theo bóng đen kia mà biến mất, ngược lại sự thay đổi phương hướng của khí tức đầu ghi lại rõ ràng trong đầu của Long Nhất. "Hoàng cung!" Long Nhất hai mắt chợt lóe, cảm giác luồng khí tức hắc ám nọ sau khi đi vào Hoàng cung, sau đó không có động tĩnh gì. "Chẳng lẻ là Lạp Pháp Nhĩ? Lão gia hỏa này chạy đến Thúy Yên các để làm gì?" Long Nhất trong lòng nghi hoặc, nhưng hắn cũng không muốn đi xuống, hiện tại điều hắn quan tâm chính là huyết sắc khô lâu có gì biến đổi. Long Nhất mở lòng bàn tay trái ra, thấy đồ án huyết sắc khô lâu tản ra một vòng hoa văn màu đỏ, hắn đem tinh thần nhập vào, liền cảm giác được một cổ khí tức hắn ám cường đại đang thành hình trong không gian hắc ám thứ nguyên. "Đại ca" Trong ý thức hải của Long Nhất đột nhiên xuất hiện tiếng gọi. Long Nhất đột nhiên chấn động như bị điện giật, ngay sau đó là mừng như điên, là Long Nhị, đợi lâu như vậy tiểu tử này rốt cục đã sống lại. Nhìn một chút ma pháp đăng của Mộc Hàm Yên trong hậu viện, Long Nhất đè nén sự nghi hoặc trong lòng, lắc mình tìm nơi hẻo lánh trong Thương Nguyệt thành. Sau khi bố trí kết giới, Long Nhất ý niệm vừa động, trong huyết sắc khô lâu đột nhiên tuôn ra một trận hắc mang, một bóng đen so với Long Nhất còn muốn cao hơn một cái đầu đứng ở trước mặt Long Nhất. Đợi đến khi hắc vụ tan hết, hai mắt của Long Nhất cũng muốn trợn ngược lên, người trước mắt chính là Long Nhị của mình sao? Chỉ thấy tòan thân Long Nhị đựoc bao bọc bởi một lớp giáp xương màu đen, các khớp nối liên kết với nhau đều được che chắn, tầng tầng lớp lớp bao phủ lấy Long Nhị, căn bản nhìn không thấy một khớp xương nào lộ ra bên ngoài, hơn nữa bên trên lớp giáp xương màu đen này còn có hoa văn thần bí màu tím, nhìn có chút giống như hoa văn trên sừng của của Tam đầu ma long. Nổi bât lên trên bộ xương kinh khủng của Long Nhị là một cái đầu được bao bọc bởi giáp xương, hai gò má bị một lớp màng đen bao phủ, chỉ thấy được hai con mắt lấp lóe hồng quang. Càng làm cho Long Nhất giật mình chính là sau lưng Long Nhị có sáu mũi xương nhọn, so với trước đây dài hơn rất nhiều, trên mũi nhọn tản ra ánh sáng tím lập lòe, trên đó ẩn chứa hắc ám lực cuồng bạo, hơn nữa hắn lại còn vác Tử thần liêm đao, trông như là một ma thần giáng lâm. "Long Nhị, tiểu tử này, sao nhìn ta như vậy, đừng tưởng rằng thay đổi quần áo mới là thu hút được người khác" Long Nhất sau khi đánh giá một phen, mừng rỡ đánh lên trên bộ giáp của Long Nhị hai quyền. Long Nhị trong mắt hồng mang lóe ra không thôi, đột nhiên cứng nhắc hỏi: "Đại ca, cái gì là lôi kéo?" Long Nhất trợn mắt, hắn cũng hiểu, Long Nhị mặc dù có ý thức, nhưng trí tuệ chỉ tương đương với đứa nhỏ ba bốn tuổi mà thôi. "Đại ca, ta nhớ người" Long Nhị bước tới hai bước, hồng mang trong mắt càng đậm, mơ hồ trong đó lộ ra tình cảm. Long ngẩn ra, cười vỗ vỗ lên vai Long Nhị nói: "Đại ca cũng nhớ ngươi". Ánh sao vẫn sáng lạn như trước, Long Nhất nằm ở trên bãi cát ngắm sao trên trời, nhìn những vì sao sa ngẫu nhiên xẹt qua phía chân trời, từ từ xa dần. Mà Long Nhị cũng học bộ dáng của Long Nhất nằm ở bên cạnh hắn, cũng không nhúc nhích, đối với việc hắn vừa mới nảy sinh ý thức mà nói, Long Nhị vẫn hoàn toàn phụ thuộc vào hắn, bởi vì không có Long Nhất, thì cũng không có Long Nhị bây giờ. "Long Nhị, ngươi nói Lạp Pháp Nhĩ và Mộc Hàm Yên có quan hệ gì trong đó đây?" Long Nhất vừa ngắm sao vừa lẩm bẩm nói. Long Nhị mờ mịt lóe ra hồng mang trong mắt, vấn đề này đối với hắn mà nói quả thật quá khó hiểu.