Long Nhất vừa nhìn lên đã có thể cảm nhận được một niềm ưu thương nhẹ nhàng toát ra từ Phong Linh, nàng như một mảnh lá rụng tựa như tùy thời đều có thể bị gió cuốn bay đi, cũng giống như trong lòng nàng bây giờ vậy. -"Đã trễ thế này, nàng còn ngắm trăng sao?" Long Nhất không một tiếng động nhún người bay lên, mang theo một nụ cười ấm áp từ sau ôm lấy Phong Linh. Phong Linh ngước nhìn lên bầu trời, trên bầu trời chỉ có một ánh trăng non ờ ảo, lúc này lại còn bị một tầng mây xám che phủ trở nên ảm đạm vô quang, nàng than nhẹ một hơi cắn môi dưới nhẹ giọng nói: -"Chàng không hỏi thiếp đã phát sinh chuyện gì sao?" -"Bởi vì ta biết nàng sẽ tự mình nói cho ta biết" Long Nhất vẫn mỉm cười như cũ, chỉ là có thêm ánh mắt thương tiếc nhìn Phong Linh. Một tia ôn tình nhẹ nhàng lưu động trong ngực Phong Linh, đôi mắt đẹp đã ngân ngấn nước mắt, nàng cũng không cần cố gắng kìm nén nữa, khi nước mắt bắt đầu tuôn ra, nàng quay đầu tựa vào lồng ngực Long Nhất nghẹn ngào khóc. Long Nhất không nói gì cả, chỉ là hắn dùng bàn tay to nhưng ấm áp của mình nhè nhẹ vỗ về tấm lưng ong của Phong Linh, tận tình để nàng phát tiết hết tất cả bi thương lên người mình. Thật lâu sau, tiếng khóc của Phong Linh nhỏ dần, chỉ là nàng vẫn ôm chặt eo gấu của Long Nhất, nàng đang an tâm tận hưởng khí tức nam tử hùng hậu trên người hắn truyền đến. -"Phu quân, nhưng thật ra…. thật ra vì thiếp nên Hắc ám thần bài mới biến mất" Phong Linh rốt cuộc cũng có dũng khí mở miệng nói. -"Ù" Long Nhất chỉ khẽ đáp một tiếng, hắn cũng chẳng tỏ thái độ gì cả. Phong Linh từ trong lồng ngực Long Nhất lặng lẽ ngước hìn vẻ mặt của hắn, nàng phát hiện trên mặt hắn chẳng tỏ vẻ trách tội nàng, vẫn nụ cười ấm áp như cữ trên mặt. -"Lúc ấy thiếp cũng không biết…." Trong lòng Phong Linh cảm thấy vững vàng hơn một chút, nàng bắt đầu kể lại sự tình phát sinh khi ấy. Long Nhất lúc đầu vẫn duy trì tâm tình tùy ý, nhưng khi hắn nghe được Hắc ám giáo hoàng đã lợi dụng Thúy ma điểu phong ấn trong cơ thể nàng mạnh mẽ phá thể chui ra để cướp lấy Hắc ám thần bài, thì khóe miệng hắn khẽ cau lại. Nguyên lai Phong Linh sỡ dĩ thất hồn lạc phách bởi vì bị chính giáo hoàng mình tôn kính nhất lợi dụng, nhưng cũng làm cho hắn thêm nghi hoặc, chính là cho dù như thế Phong Linh cũng không nên phản ứng mạnh như vậy, trừ phi nàng có cảm tình phi thường thâm hậu đối với Hắc ám giáo hoàng. Ngồi trên tàng cây đại thụ, Long Nhất ôm lấy thân thể mảnh mai của Phong Linh, trong lòng hắn thầm suy đoán quan hệ giữa Hắc ám giáo hoàng và Phong Linh, từ trước tới nay thân phận Phong Linh tại Hắc ám giáo hội vẫn rất thần bí, tựa hồ ngay cả Lãnh U U cũng không biết. Chẳng lẽ nàng chính là nữ nhi của Hắc ám giáo hoàng? Nhưng theo lời Lãnh U U, Hắc ám giáo hoàng ngoại trừ có một con trai thì cũng không có con gái, chỉ là Phong Linh không nói, hắn cũng sẽ không hỏi đến, hắn tin tưởng rằng nếu Phong Linh nguyện ý cho hắn biết thì sẽ nhất định cho hắn biết, còn nếu nàng không chuẩn bị tốt thì hắn cũng không cưỡng cầu. Thấy Phong Linh vẫn còn vẻ mặt đau buồn, Long Nhất không khỏi nhíu mày, đột nhiên trên mặt hắn nở một nụ cười xấu xa, bàn tay to đang ôm lấy chiếc eo nhỏ của Phong Linh bắt đầu không an phận mà chậm chậm di chuyển lên trên. Vì muốn chuyển sự chú ý của Phong Linh, đây chắc chắn là biện pháp khả thi nhất (ND: ta nhất định phải học tập chiêu này của hắn ). Bàn tay to của Long Nhất bắt đầu nhẹ nhàng ma sát phần eo mẫn cảm của Phong Linh, hơi ấm từ bàn tay hắn xuyên qua y phục nhẹ nhàng lan tỏa trên da thịt nàng, mang đến một cảm giác ấm áp tê tê. Hơi thở của Phong Linh đột nhiên bắt đầu dồn dập hơn, mặc dù nàng và Long Nhất cũng từng thân thiết qua, nhưng cuối cùng cũng chỉ ở bên ngoài, lúc trước tại Đằng Long Thành đã bái thiên địa xong cũng là nàng phải vội vã rời đi, bởi vậy nàng đến giờ vẫn là hoàng hoa khuê nữ, tất nhiên không thể chịu nổi loại kích thích này. -"Phu quân…." Phong Linh yêu kiều rên lên một tiếng, hơi thở nàng trở nên nặng hơn, những sợi lông tơ trên da thịt nàng qua đợt kích thích như đã dựng đứng lên hết, trên hai gò má và chiếc cổ ngọc ngà đã lộ vẻ đỏ ửng, đặc biệt tại vành tai của nàng được Long Nhất thổi vào một hơi, làm cả người nàng trở nên nóng lên. Bàn tay to của Long Nhất bắt đầu chậm rãi hướng lên trên, chuyển đến phía dưới của ngọc phong cao vút rồi bắt đầu thám hiểm hai đỉnh của dãy núi căng tròn này, bàn tay thuần thục lão luyện cùng với thủ pháp của hắn nhất thời làm cho Phong Linh như hồn lên trời du ngoạn. Một cảm giác trống rỗng trong cơ thể xuất hiện làm cho Phong Linh không ngừng uốn éo, tình lang liên tục kích thích ngọn lửa tình trong nàng, hết lần này đến lần khác bàn tay hắn như một con cá nhỏ vờn quanh địa phương thần thánh của nàng, khiến cho nàng không thể kìm được từng cơn rung động, tiết khố trở nên ẩm ướt -"Phu quân, chàng thật đáng ghét" Phong Linh mở đôi mắt nóng bỏng, bất ngờ xoay người ngổi lên đùi Long Nhất, hai chân nàng khóa chặt hắn rồi ôm cổ hắn hôn tới. Đòn đánh bất ngờ đầy nhiệt tình của Phong Linh làm cho Long Nhất có chút không kịp ứng phó, ngay khi hắn chưa kịp phản ứng thì chiếc lưỡi thơm tho đã vượt qua cửa quan của hắn mà nhập vào bên trong miệng, khiến cho Long Nhất từ thế chủ động biến thành thế bị động. Sự chủ động của Phong Linh làm cho Long Nhất có cảm giác kinh ngạc vui mừng pha chút sợ hãi, mặc dù trước giờ khi hoan ái nam nhân luôn chiếm thế chủ động, nhưng một khi nữ nhân chủ động càng mang đến cho họ một thứ kích thích còn lớn hơn nữa. Phong Linh lúc này tựa như một ngọn lửa bừng cháy muốn mạo hiểm thử hết tất cả mọi tư vị, nàng không để ý tất cả chỉ cùng Long Nhất không ngừng tìm kiếm sự kích thích, thân hình lả lướt vặn vẹo cọ xát lên phần thân trên của Long Nhất, đôi ngọc nhũ cao vút đầy tính đàn hồi chỉ còn cách một lớp quần áo áp sát vào ngực Long Nhất, chiếc tiểu khố bó sát đồn bộ của nàng không biết vô tình hay cố ý mà đã bị lệch đi, địa phương thần bí của nàng chạm phải cây côn đang sừng sững vươn lên của Long Nhất, cảm nhận được độ nóng như lửa của nó không ngừng ma sát vào địa phương thần bí càng khiến Phong Linh lâm vào cơn cuồn loạn. Cuộc chiến bắt đầu thăng cấp, cả hai người bắt đầu không dằn lòng được mà mạo hiểm thăm dò sâu hơn vào từng "căn cứ địa" của đối phương. -"A........." Phong Linh đột nhiên kinh hãi thét lên, chính vì hai người quá chú tâm chiến đấu, động tác càng lúc càng mạnh mẽ khiến ngọn cây nhỏ oằn xuống rồi gãy ngọn. Ngay khi rớt xuống một đoạn, Long Nhất ôm lấy Phong Linh ngay giữa không trung xoay người phóng tới trướng bồng của chính mình, vừa rồi bị nha đầu kia chiếm thế chủ động thực sự đã kích thích gã, trước hết phải ăn nàng rồi nói gì thì nói sau. Hoa một tiếng, Long Nhất đã đặt thân thể mềm mại của Phong Linh lên chiếc giường lớn. Mái tóc dài màu lam của Phong Linh xõa ra, nàng nằm nghiêm người trên giường, cánh tay ngọc chống đầu, đôi mắt phượng mang theo ý cười không ngừng khiêu kích Long Nhất. Quần áo của nàng lúc này đã kéo trễ xuống, chiếc yếm đã sớm bị mở rộng ra, chiếc yếm nhỏ màu lam nhạt bó sát lấy đôi ngọc nhũ càng làm cho hai đĩnh ngọc châu sừng sững nổi lên, đôi gò bồng đảo bị bó lại tạo nên một khe núi thật sâu đủ làm cho thiên hạ chúng nhân trở nên điên cuồng. Phong Linh bị ánh mắt không kiêng kỵ gì của Long Nhất nhìn chằm chằm vào khiến trống ngực nàng đập liên hồi, toàn thân nàng nổi lên một cảm giác được vuốt ve khiến toàn thân run rẩy, đặc biệt là tại đôi ngọc nhũ và vùng đất thầnbí giữa hai chân, bị ánh mắt hắn nhìn tới nàng liền cảm giác như một luồng điện tê tê chạm vào, tất cả làm cho nàng có cảm giác như không thể chịu đựng được nữa. Thân thể càng lúc càng nóng, Phong Linh không tự chủ đựoc nhẹ nhàng vươn đầu lưỡi liếm lấy đôi môi anh đào, mà nàng không biết động tác mập mờ này có tác dụng câu dẫn nam nhân đến mức nào. Long Nhất không tự chủ được nuốt một ngụm nước miếng, tinh mục chợt trở nên u thâm, hắn chậm rãi ngồi ở trước đầu giường, ngón tay nhẹ nhàng kéo một đường từ lòng bàn chân Phong Linh kéo lên đến địa phương thần thánh của nàng, âm thanh mang theo chút khàn khàn của tình dục hỏi: -"Nàng thật không biết là cái gì, dám có chủ tâm câu dẫn ta sao?" Khuôn mặt cười của Phong Linh từ từ nóng lên, ánh mắt muốn tránh đi, nhưng không thể chống lại sự hấp dẫn từ ánh mắt đen sâu thăm thẳm của Long Nhất, nàng nhẹ nhàng cắn môi dưới để lộ ra hàm răng trắng nhhư ngọc, ánh mắt long lanh kiều mỵ, chỉ nghe âm thanh thánh thót của nàng vang lên: -"Chàng là phu quân thiếp, thiếp không câu dẫn chàng thì câu dẫn ai đây? Chàng đừng quên, chàng còn thiếu người ta một đêm động phòng hoa chúc"Long Nhất trong lòng rung động, đúng vậy, hắn thiếu nha đầu kia một đêm động phòng hoa chúc, chỉ là trước khi hắn kịp động thủ, chẳng biết tại sao lại bị Phong Linh đi trước một bước. Bàn tay ngọc của nàng đã bắt được bàn tay to của Long Nhất, chậm rãi kéo nó vào phía bộ ngực cao vút của nàng, trong ánh mắt hiện lên một nét xuân ý say lòng người. Chỉ cách một lớp vải mỏng, Long Nhất có thể cảm giác được làn da mịn màng và cảm giác đàn hồi truyền tới lòng bàn tay mình, hắn nhẹ nhàng vuốt ve rồi ấn xuống, đầu ngón tay vừa chạm vào ngọc châu, nhất thời một tiếng rên rỉ động lòng người lại vang lên. -"Hôm nay Phu quân sẽ bồi thường cho nàng một đêm động phòng hoa chúc thật tuyệt vời" Long Nhất khàn khán nói, đợt nhiên phóng người đè xuống. Quần áo hai người từng món một bị điên cuồng quăng loạn khắp nơi trong trướng bồng, chỉ trong chốc lát thân thể hai người không còn một mảnh vải, da thịt trong lúc đó thân mật tiếp xúc càng giống như có tia sét đánh xuống khiến lửa cháy bừng lên, một phát cũng không thể thu thập được. Long Nhất từ thân thể tuyệt mỹ của Phong Linh thăm dò từ trên chầm chậm xuống dưới, từ chiếc cổ ngọc ngà khiết bạch của nàng một đường thẳng xuống dưới, hắn một bên ngậm lấy viên nhũ châu mau phấn hồng của nàng, bên còn lại bị bàn tay to của hắn không ngừng nhào nặn thành đủ thứ hình dạng. -"Phu quân. thiếp. chàng đừng trêu chọc người ta nữa" Chiếc eo thon của Phong Linh không ngừng vặn vẹo làm cho Long Nhất càng thêm một trận tiêu hồn. -"Bảo bối, đừng nóng vội, ta phải nghiên cứu từng tấc da thịt trên người nàng" Long Nhất ngẩng đầu lên cười nói, tay xoay tấm thân của Phong Linh lại làm một tấm lưng ong của nàng hoàn toàn lộ ra trước mặt hắn. Long Nhất hoa mắt một trận, tấm lưng ong bóng loáng trong suốt, một đường hoàn mỹ từ trên chiếc cổ ngọc ngà kéo xuống đồn bộ đầy đặn căng tròn, quả thực là quá hoàn mỹ. Long Nhất cúi người xuống, đôi môi hắn quả thật hôn lên khắp lưng của nàng, quả nhiên là một tấc cũng không buông tha. Không lâu sau đó, đôi môi của Long Nhất đã tiến tới chân 2 ngọn núi tròn trịa đầy đặn của nàng, từ từ kéo qua, một mùi thơm nhàn nhạt của xử nữ truyền đến, Long Nhất biết, Phong Linh sớm đã động xuân tình rồi. Long Nhất nhẹ nhàng tách đôi chân ngọc của Phong Linh, vùng đất thần thánh của thiếu nữ mở rộng trước mắt hắn, từng ngọn cỏ mơn mang, một dòng suối nhỏ trong suốt từ khe núi đã lộ ra tạo nên quang cảnh tuyệt vời không thể nào tả nổi. Long Nhất lấy tay nhẹ nhàng vuốt tới, một tia xuân thủy óng ánh kéo dài như một sợi tơ bạc xuất hiện. -"Phu quân thật đáng ghét mà" Lúc này, Phong Linh đột nhiên xoay người ngồi dậy, nàng đẩy Long Nhất ngã ngửa, hai chân khóa chặt hông hắn, tay phải bắt được tiểu Long Nhất đang sừng sững dọa người vuốt nhẹ, rồi đột nhiên ngồi xuống. -"A. đau quá" Phong Linh thống khổ thét lên, rốt cuộc nàng cũng ngồi xuống. Long Nhất lấy lại tinh thần, ngồi dậy ôm lấy Phong Linh ôn nhu nói: -"Cô bé ngốc, nàng gấp như vậy làm gì, Phu quân ở đây đâu có chạy đi đâu mà sợ" -"Ai bảo ngày đó người nào bỏ ta mà đi, người ta không thể đợi được nữa, người ta muốn chính thức làm nữ nhân của chàng" Phong Linh dịu dàng nói, đôi tay ngọc ngà ôm lấy Long Nhất, cảm giác được sự tồn tại của tên tiểu Long Nhất trong cơ thể nàng, tuy hắn làm nàng đau đớn nhưng lại mang đến cho nàng một hạnh phúc phi thường. Không lâu sau đó, cảm giác đau đớn ban đầu của Phong Linh cũng đã trôi qua, mà một trận khoái cảm tê tê bắt đầu truyền đến, thấy Long Nhất không động đậy gì, nàng liền chính mình di chuyển eo thon, theo nhịp khoái cảm mang đến mà chàng lúc chuyển động càng nhanh. Long Nhất vừa muốn lấy lại thể chủ động từ Phong Linh, nhưng Phong Linh lại không thuận theo mà hờn dỗi: -"Hôm nay là chàng bồi thường đêm động phòng cho người ta, tất cả phài để người ta định đoạt" Long Nhất mừng rỡ không hề cản trở nàng, hắn nằm thẳng người ra, hay bàn tay to đỡ lấy chiếc eo thon của Phong Linh để nàng thoả sức làm nữ kỵ sỹ, thỉnh thoảng chỉ dẫn thêm một chút kỹ xảo cho nàng. Không thể không nói nam hoan nữ ái là tính trời cho, chỉ chốc lát sau kỹ xảo của Phong Linh liền có tiến bộ rõ rệt, tuy kỹ thuật của nàng có đôi lúc thô sơ nhưng không thể không nói nàng không cần chỉ cũng đã nắm bắt được, từng trận khoái cảm truyền đến khiến Long Nhất trong lòng hô to "vưu vật trời sanh, bên trong cực phẩm mị hoặc." Cho đến khi Phong Linh chống đỡ không đựoc, Long Nhất xoay người thể hiện uy phong nam nhân, thế tiến tới như vũ bão nhanh chóng dẫn Phong Linh đến tột đỉnh Vu sơn rồi từ từ thiếp đi. (ND: Phong Linh thật giống Lãnh U U, đều khoái làm nữ kỵ sỹ, đểbữa nào đọc lại cái đoạn "Lần đầu tiên ấy..." của Lãnh U U để tham khảo một chút mới được ) -"Không được rời xa thiếp, không được rời xa thiếp" Tong lúc ngủ mơ, Phong Linh đột nhiên nhíu chặt đôi mi, khẩn trương ôm chặt lấy Long Nhất. Long Nhất ôm chặt Phong Linh vào lòng ôn nhu vỗ về: -"Sẽ không đâu, ta sẽ không rời xa nàng, vĩnh viễn ở cạnh bên nàng" Như nghe được lời nói của Long Nhất, đôi mi than htú của Phong Linh từ từ giãn ra, khóe miệng mang theo một nụ cười hạnh phúc. -"Hắc ám giáo hoàng, Quang minh giáo hoàng, hắc hắc...." Long Nhất lạnh lùng cười hai tiếng, giữa chân mày hiện lên một tia sát khí.