Phong Lưu Pháp Sư

Chương 331: Thất âm tỏa hồn




 
Nguyên tắc của Long Nhất là người không phạm tới ta thì ta cũng không phạm tới người, nhưng nếu có người xâm phạm hắn, hắn tuyệt đối sẽ không tha.
Vừa rồi người nọ vừa gặp đã dùng tinh thần ma pháp cường đại công kích hắn, nếu không phải hắn có tinh thần lực cao cường, sợ rằng đã biến thành ngu ngốc. Vừa mới dùng tinh thần bạo phá trừng phạt hắn một chút. Nếu không phải lưu lại một chút mặt mũi cho tiểu mỹ nhân ngư này, hắn sẽ để cho tinh thần lực hoàn toàn tấn công lại.
"Bích Phỉ a di… …" Lưu Li nghe được như vậy hừ lạnh một tiếng, vội vàng theo thị nữ chạy vội đi, tốc độ hành tẩu lúc đó cũng không chậm.
Long Nhất xuyên qua hành lang, đi tới một đại sảnh xa hoa, ở đó có một lam phát mỹ nhân tinh thần kiệt quệt đang ngồi trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt. Long Nhất chăm chú đánh giá một chút, nữ nhân này tuổi so với Lưu Li nhất định phải lớn hơn một chút, vóc người càng đứng đầu, bộ ngực so với Lưu Li còn lớn hơn vài vòng, chỉ là Long Nhất đối với nàng nửa điểm hảo cảm cũng không có, chẳng phân biệt đúng sai mà công kích hắn, quả thực muốn chết.
"Bích Phỉ a di, ngươi không có việc gì chứ." Lưu Li nâng nữ tử này dậy, khẩn trương kêu lên.
Bích Phỉ lắc đầu, con mắt nhìn chằm chằm vẻ mặt mỉm cười của Long Nhất, lạnh lùng nói: "Công chúa, phải giết nhân loại này, tuyệt đối không thể tiết lộ tin tức hải tộc chúng ta."
"Bích Phỉ a di, ta … …" Lưu Li lấy làm kinh hãi, có chút chẳng biết làm sao.
"Xú đàn bà này, đừng tưởng rằng ngươi là mỹ nhân ngư thì ta sẽ khách khí. Ta cùng các ngươi không cừu không oán, chỉ có điều do cơ duyên xảo hợp mà tới nơi này. Ngươi, loại đàn bà ác độc như thế nào lại muốn giết ta. Tin hay không tin ta dập liễu vùi hoa ngươi." Long Nhất cười hắc hắc nói.
"Đúng vậy, Bích Phỉ a di, hắn không phải là người xấu>" Lưu Li lo lắng nói.
"Công chúa người mới tiếp xúc với loài người, không biết loài người xảo trá, âm hiểm. Mặc dù chúng ta bị trục xuất đến đây, nhưng hải tộc tổ huấn không thể để cho lòng tham không đáy của loài người biết được nơi chúng ta tồn tại. Nếu không thể xóa đi trí nhớ của bọn họ, vậy phải giết bọn họ." Bích Phỉ hung hăng nói.
"Nhưng, nhưng … …"Lưu Li kinh hoảng liếc nhìn Long Nhất, rồi lại nhìn Bích Phỉ a di.
"Công chúa, người nếu không động thủ, a di sẽ chết trước mặt ngươi. Hãy dụng thất âm tỏa hồn bí pháp giết hắn." Bích Phỉ hét lớn, trên khuôn mặt tái nhợt đột nhiên đỏ ửng, ngay sau đó phun ra một ngụm máu tươi.
"Bích Phỉ a di … …!" Lưu Li hô to một tiếng, vẻ mặt ngưng lại, có chút áy náy nhìn Long Nhất.
Long Nhất nhíu mày, không phải thật sự muốn giết hắn, bất quá hắn lại tò mò nhìn Lưu Li thiếu sức mạnh vậy dựa vào cái gì giết hắn. Thất âm tỏa hồn đại pháp là cái quỷ gì. Mặc dù cũng không biết nhưng Long Nhất không dám quá khinh địch. Bích Phỉ dùng sinh mạng bản thân uy hiếp Lưu Li sử dụng cái này giết mình, như vậy khẳng định Lưu Li trên người mang tuyệt kỹ.
"Xin lỗi, vì Bích Phỉ a di, ta phải giết ngươi." Lưu li đứng lên, ánh mắt lóe lên nhưng không dám nhìn Long Nhất, mà lúc này thị nữ đỡ nàng đã lui về phía sau.
Lưu Li cắn răng, hay tay như hư ảo huy động, thất thải quang hoa hiện ra, ngưng tụ thành thụ cầm, quang mang cũng bao phủ Lưu Li.
Long Nhất nheo mắt, cũng không để ý đến cái quy củ chó má gì là nhường nữ tử trước, thân thể chợt lóe lên, năm ngón tay trở thành cái kìm hướng Lưu Li đánh tới nhằm chế trụ nàng.
Khi bàn tay vừa tiếp xúc vào quang mang trước người Lưu Li, nhất thời một lực phản chấn cường hãn chấn Long Nhất bay ra ngoài. Với nội lực của hắn như vậy mà không thể phá được thất thải quang mang trên người nàng.
Long Nhất tại không trung bay cao lên, khi rơi xuống đất thì thối lui hai bước, huyết khí không ngừng nhộn nhạo. Nhìn người không thể nhìn tướng mạo a, tiểu mỹ nhân ngư này như thế nào lại có bản lãnh như thế.
"Đinh đông" bây giờ thì cánh tay nhỏ bé của Lưu Li đang cầm một cây huyền cầm, nhất thời truyền đến một tiếng đàn thánh thót như nước chảy.
Long Nhất chỉ bằng mắt thường có thể thấy được hồng quang từ đầu ngón tay Lưu Li bạo xuất ra, nhanh chóng xoay tròn quanh thân thể Long Nhất, mà Long Nhất chỉ cảm thấy ý thức hải bị thắt chặt, đột nhiên sinh ra một loại cảm giác phiêu hốt.
Long Nhất trong lòng kinh hãi, lập tức thu nhiếp tâm thần, vận dụng nội lực che lại thính lực. Hắn lập tức ý thức được là Lưu Li thông qua tiếng đàn dùng tinh thần lực tấn công mình, nên trực tiếp đình trỉ thính lực.
"Đinh đông" lại một tiếng đàn nữa, Lưu Li không để cho Long Nhất chuyển động, liền xuất động đệ nhị huyền cầm. Một đạo quang mang màu vàng từ ngón tay nàng bạo xuất ra, kết hợp với hồng quang lúc trước như du long trôi về bốn phía.
Long Nhất cảm thấy áp lực ngày càng tăng lên, một cỗ lực lượng khổng lồ đè nặng lên ý thức hải của hắn. Điều khiến cho Long Nhất căm tức nhất chính là lực công kích này giống như cá trạch, mỗi khi hắn vận dụng tinh thần lực phản công lại thì lại đột nhiên triệt tẩu. Cái loại cảm giác này khiến cho Long Nhất muốn thổ huyết.
Hắn thật sự động nộ. Long Nhất dùng tinh thần lực kháng cự lại áp lực, cự kiếm trong tay thoáng hiện. Hắn quát lên một tiếng lớn, nhất chiêu liệt diễm đấu khí mang theo lửa và cuồng phong hướng Lưu Li bổ tới.
Chỉ nghe oanh một tiếng, hỏa kình bắn ra tứ phía, thất thải quang mang trên người Lưu Li bỗng lay động, nhưng lại lập tức khôi phục lại bình thường. Nhưng những thứ bên người Lưu Li đã bị nung chảy thành chất lòng.
Một chút ba động này đã khiến Long Nhất thấy được hy vọng. Kết giới kỳ quái này cũng không phải là không thể phá được. Chỉ cần công kích đạt tới một trình độ nhất định là có thể phá được. Huống hồ cho dù không phá được kết giới này, chẳng lẽ không thể phá hủy nơi này?
Long Nhất hung dữ cười lên hai tiếng, cố nén sự chấn động tinh thần lực, choáng váng trong tâm. Nhất chiêu ma đấu khí càng hung hiểm hơn. Trong chốc lát hàn băng đấu khí tràn ngập, cả đại sảnh biến thành đống đổ nát. Một chiêu địa ngục luân hồi trảm này của Long Nhất phá nền đất, tạo thành một lỗ hổng lớn, làm hiện ra một con hải quái đang oằn oại.
Long Nhất cười lên hai tiếng tà dị, không thể gây thương tổn người, ta lại không thể gây thương tổn cho hải quái? Trong khi hắn phát động công kích, Bích Phỉ đang ở phía xa đột nhiên kêu lên: "Công chúa, mau ngăn cản hắn, nếu phá hủy nơi tuyệt vời này, chúng ta cũng hết chốn."
Nghe xong, nàng liền cắn chặt răng, ngọc thủ xuất ra âm cầm thứ ba. Một đạo quang mang màu lam nhanh chóng bắn ra. Long Nhất nắm chắc kiếm, hai tay tức khắc trở nên vô cùng trầm trọng. Tam sắc quang mang giao nhau, khiến cho toàn thân Long Nhất bắn vọt lên.
Long Nhất cảm giác được ý thức trở nên hôn mê, khí lực dần dần rời khỏi thân thể, tam sắc quang mang vừa chuyển động vòng quanh bắt đầu tiến vào cơ thể.
Long Nhất điên cuồng vận chuyển nội lực ngạo thiên quyết chống đỡ xâm nhập. Hắn biết nếu để cho quang mang này xâm nhập, hắn có thể xong đời.
Nguyên lai lúc này Long Nhất hoàn toàn có thể gọi tiểu lão hổ Tiểu tam, thần thú Hỏa kỳ lân cùng với Cuồng lôi thú đến.Trong đan điền hắn, nội lực vì áp bức mà bắt đầu co lại, trong lòng máy động, hắn biết ngạo thiên quyết đang đột phá tầng thứ tư. Bởi vậy hắn cố nén không gọi về ma thú kinh khủng từ thứ nguyên không gian.
Xương cốt Long Nhất kêu lách cách, hai tay hắn nắm chặt thanh kiếm từng chút một đứng lên, huyết khí bởi vì áp lực mà dâng lên, khuôn mặt Long Nhất đỏ bừng. Đột nhiên mũi hắn nóng lên, mạch máu bị căng lên, tiên huyết theo lỗ mũi chảy xuống, chảy qua môi, rơi xuống ngực, tạo thành một đóa hoa mai diễm lệ.
Lưu Lí có chút không đành lòng, nàng kinh ngạc trước sự dẻo dai của Long Nhất trước đại pháp thần kỳ thất âm tỏa hồn. Trăm ngàn năm nay không có người luyện được bí pháp này, nàng dù là kỳ tài võ học cũng chỉ tu luyện tới âm nhận thứ ba trong thất âm. Sau đó liền không có tiến triển thêm, nhưng như vậy thì nàng cũng là người thứ nhất tại nhân ngư tộc tu thành tam âm nhận.
Long Nhất chậm rãi ngẩng đầu lên, huyết vẫn vương trên mội nhưng nở một nụ cười tà dị, hai tay cầm kiếm nâng lên cao.
Không khí cả không gian bị ép lại, Lưu Li bắt đầu cảm giác được không hay, hai tay nàng như con bướm nhảy lên, tiếng đàn đột nhiên bắt đầu gia tốc, hồng, hoàng, lam, tam sắc quang mang theo tiếng đàn bắn nhanh ra.
Long Nhất cảm giác được một trận mê muội, ý thức như bị ngàn vạn con kiến điên cuồng cắn xé, cái loại cảm giác này đối với linh hồn mà nói quả thực khiến cho hắn điên cuồng.
"A … …" Long Nhất rống lên như hổ, đan điền trấn động như vũ trụ bị nổ, toàn thân kinh mạch một trận đau nhức, lập tức hắn cảm thấy tứ chi mát lạnh, nội lực trong nháy mắt ngưng tụ lại.
Long Nhất chỉ cảm thấy áp lực giảm đi, thân hình xoay chuyển từ bên này sang bên kia, một luồng nội lực khổng lồ chấn xuất tam sắc quang mang xâm nhập vào trong cơ thể ra ngoài.
""Ngạo thiên thập bát liên trảm" Long Nhất quát lên một tiếng lớn, quang mang trên thân kiếm lóe lên, hắn vận dụng nội lực của ngạo thiên quyết ngưng tụ tất cả đấu khí thành một điểm, rồi nhanh như tia chớp nhằm thất thải kết giới bên ngoài Lưu Li.
Chỉ nghe một tiếng kêu, thất thải kết giới liền biến mất, mà thụ cầm trong tay Lưu Li cũng bị hủy diệt.
Thân thể Lưu Li lay động, khóe miệng nổi lên tơ máu. Việc vừa mới cường hành thôi động tam âm giao khiến nguyên khí nàng tổn thương.
Long Nhất vác cự kiếm trên vai, lau đi vết máu trên môi. Ánh mắt hắn nhanh như điện nhìn về phía hai bóng người ở phía xa.
"Tiểu tình nhân có muốn ta đem bọn ngươi đi. Long Nhất cười âm hiểm nói, trong lòng thầm nghĩ độc ác. Lão bà này thật đáng giận, thiếu chút nữa là mình đã chui vào bụng hải quái.
Đôi mắt đẹp của Bích Phỉ như phun hỏa khi nhìn Long Nhất đang kiêu ngạo vuốt cằm, thoạt nhìn thật thô lỗ.
Long Nhất chỉ mũi kiếm về phía Bích Phỉ cười lạnh nói: "Ngươi nói ta phải làm gì các ngươi bây giờ? Nướng lên rồi ăn hay luộc lên rồi ăn? Nhìn làn da của ngươi mềm và đẹp, mùi vị chắc cũng không tệ lắm."
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.