Phong Lưu Pháp Sư

Chương 292: Thỉnh cầu




 
Không lâu sau, phái đoàn Nạp Lan Như Nguyệt đã đến gần, có ba cỗ xe ngựa, và ước chứng 200 kỵ bình hộ vệ
Long Nhất cùng Lệ Thanh phi thân xuống thành lầu, mỉm cười nhìn đội ngũ đang dừng lại, hồi lầu không thấy Nạp Lan Như Nguyệt, không biết có xinh đẹp hơn không
Một thân ảnh lục sắc từ trên xe ngựa nhẹ nhàng bước xuống, đó chính là thị nữ Tiểu Thúy của Nạp Lan Như Nguyệt, nha đầu kia nhăn mặt nhìn xéo Long Nhất một cái, rồi vén rèm lên
Long Nhất nín thở chờ Nạp Lan Như Nguyệt xuất hiện, nói thật làm, đối với việc mình cùng với nữ nhân có quan hệ mập mờ này, Long Nhất có cảm giác không tệ
Một chiếc giầy vàng từ trong xe ngựa bước ra, trên đó có thêu những hoa văn cực kỳ tinh xảo, ống quần lụa mầu hồng, vừa nhìn là biết đó là trang phục truyền thống của Nạp Lan đế quốc
Đôi chân nhỏ nhắn đặt xuống đất, một tiểu đầu mang tấm mạng trắng chui ra, ngưng lại ngoài xe, rồi nhìn quanh, đôi mắt to xinh đẹp dừng ở trên người Long Nhất.
Long Nhất thật không dám tin, khi Nạp Lan Như Nguyệt thay đổi bộ quần áo lại cảm giác đặc biệt như thế, lúc nàng mặc bộ tế tự mầu trắng tại Mễ Á công quốc, thoạt nhìn trong trắng nhưng hơi lạnh lùng, nhưng bây giờ khoác lên bộ trăng phục của Nạp Lan dân tộc, có vẻ vô cùng dễ thương, khóe miệng cười nhạt nhưng lại chấn động lòng người, thực là đẹp
Lúc này từ sau xe ngượi, có mấy vị người mặc quan phục của Nạp Lan đế quốc, có người trung niên và cũng lão nhân râu bạc, xem ra đều là trụ cột cả
Long Nhất cùng đội lễ nghi phía sau tiến đến nghênh đón, đến trước Nạp Lan Như Nguyệt dừng lại cười nói: "Như Nguyệt công chúa, đã lâu không gặp, thấy xinh đẹp hơn nhiều"
"Tây môn thiếu giá quá khen, nhưng ta thực xinh đẹp hơn à?" Nạp Lan Như Nguyệt vừa mới nói câu khách sáo, lại có chút chờ mong ngẩng đầu lên hỏi
"Đương nhiên. So với tiên nữ trên trời còn xinh đẹp hơn, quả thực giống là tinh linh rơi xuống phàm trần" Long Nhất cười khì nói, nhìn những vật trang trí trên mũ nàng, không kìm được đưa ta lên sờ sờ, nhưng lập tức cảm thấy một trận sát khí áp tớn, một trân lam sắc đấu khí đánh thẳng tới phía bàn tay đang hương tới Nạp Lan Như Nguyệt của Long Nhất
Long Nhất cũng không hề phản ứng, đầu khí nọ sẽ phách lên Long Nhất, chỉ nghe keng một tiếng, hàn khí bức người, một trường kiếm gần như trong suốt nhẹ nhàng đánh bật đấu khí trở lại. Trung niên kiếm sư phía sau Nạp Lan Như Nguyệt bị chấn bay ra ngoài
Nạp Lan Như Nguyệt đẩy tay Long Nhất ra, nói với hắn: "Đây là lễ nghi mà Cuồng lòng đế quốc đối đãi với khác vậy sao?"
Long Nhất nhún vai cười nói: "Vậy xin mời Như Nguyệt công chúa cùng với mấy vị trong phái đoàn trình công văn của Nạp Lan hoàng đế. Cũng tốt để cho bổn quan làm chủ lễ nghi"
Nạp Lan Như Nguyệt mỉm cười, trong tay quang mang chợt lóe, liền hé ra một bức công căn đưa cho Long Nhất, cười nói: "Đây là công văn của phụ hoàng, xin mời Tây môn thiếu gia xem qua"
Long Nhất mở ra xem qua một chút, lập tức ném cho quan lễ nghi phía sau xem.
Long Nhất hạ lệnh mở một đường, nhóm người Nạp Lan Như Nguyệt trở về ngồi lên xe ngựa
"Tây Môn thiếu gia, có thể lên đây ngồi cùng chẳng? Hãy giới thiệu cho ta về phong cảnh ở đâu, thực sự là lần đầu tiên ta tới Đằng Long Thành" Nạp Lan Như Nguyệt vén rèm lên, đột nhiền mỉm cười nói khiến cho tòan bộ mọi người đi theo kinh ngạc không thôi.
Xe ngựa không thể tùy tiện cho nam nhân đi cùng. Cho dù là thân nhân nam tình cũng phải hết sức tránh, Nạp Lan Như Nguyệt biểu hiện như vậy rõ ràng là có hảo cảm với Long Nhất rồi
Long Nhất cũng chẳng chối từ, hắn hiểu được chẳng vấn đề gì, tự nhiên chui vào xen của Nạp Lan Như Nguyệt. Trong xe được bố trí vô cùng hào hoa, và rộng rãi, dưới sàn lót lớp thảm lông rất đẹp, bên trong trải một tấm trải mềm mại, bên trên có motọ cái gối lụa, giống như là một khuê phòng di động của thiếu nữ, đặc biết là hương khí rất đạm nhã rất lôi cuốn lòng người
Long Nhất say sưa hít một hơi hương khí, vẻ mặt dâm đãng, thấy vậy Nạp Lan Như Nguyệt cũng thị nữ tiểu Tiểu Thúy ngầm chửi không thôi, tên này quả thực là một đại sắc lang, khiến lòng người phản cảm, đó chính là cảnh giới cao nhất của sắc lang
Long Nhất ngồi ở bên Nạp Lan Như Nguyệt, mông vẫn còn lắc lư không thôi, than lớn Nạp Lan Như Nguyệt thực biết hưởng thụ
Nạp Lan Như Nguyệt xóc rèm cửa lên, nhìn sự phồn hoa của Đằng Long Thành, nhìn cuộc sống yên ổn vui vẻ của mọi người, nàng than nhẹ một câu, đôi mắt như mê đi
"Sao thế? thầy Đằng Long thành chúng ta có cái gì mà cảm khái đến cậy?" Long Nhất hỏi
Nạp Lan Như Nguyệt gật đầu nhẹ giọng nói: "không biết khi nào, dân chúng Nạp Lan đế quốc mới có cuộc sồng bình phàm mà hạnh phúc như vậy, bây giờ chiến tranh leo thang, cả quốc gia lâm vào cảnh trầm mặc dị thương, nét mặt dân chúng không còn tươi cười, đặc biệt là gia đình có người nhập ngũ, càng chờ đợi khắc khoải lo âu, mấy thành thị ở biên cảnh máu tươi thấm đầy đất, xác chết rải khắp nơi…" Nạp Lan Như Nguyệt nói âm thanh ngày càng khẽ cho đến khi không thể nghe thấy được nữa, đôi mi thanh tú buồn buồn khiến người là phải động lòng
Long Nhất không có đáp lời, tình cảnh này không cần phải nói, chi cần có quốc gia sẽ có chiến tranh, loạn thủ đoạn xâm lược khuếch trương trước giờ chưa từng biến mất, bất luận là ở nơi nào
Nạp Lan Như Nguyệt tịnh không có đắm chìm trong bị thương lâu, nàng rất nhanh hồi phụ tinh thần, quay đầu nhìn Long Nhất nói: "Tây Môn Vũ, lúc đầu ta đoan đúng không, ngươi thực sự là đã trở về"
Long Nhất cười khổ hai tiếng, hơibất đắc dĩ nói: "Nhân tại giang hồ thần bất do kỷ, ta trên người dù sao cũng có dòng máu của Tây môn gia tộc đang chảy, sao lại có thể mặc kệ được? kỳ thật ta với nàng cũng giống nhau thôi, không phải vậy sao?"
"Đúng vậy, cũng giống nhau thôi" Nạp Lan Như Nguyệt anh mắc có chút mơ hồ đột nhiên nhìn Long Nhất.
Trong nhất thời, trong xe phủ kín một bầu không khí im lặng, chỉ bên ngoài là vẫn huyên náo như cũ, Tiểu Thúy nhìn Long Nhất một chút lại nhìn Nạp Lan Như Nguyệt một chút, trong đầu không hiểu hai người nói cái gì, suy tư về cái gì
Chính lúc này, xe ngựa dừng lại, thị vệ đến thông báo là đã tới hoàng tộc dịch quán
Trời không biết đã tối sầm từ lúc nào, các loại đèn ma pháp đã được treo khắp trong Đằng Long thành
Long Nhất nhảy xuống xe ngựa đưa tay ra đỡ, Nạp Lan Như Nguyệt đỏ mặt lên, tự nhiện đặt bàn tay nhỏ nhắn của mình nắm chặt tay Long Nhất, như một nữ vương cao quý
"Đằng Long thành thực sự rất đẹp" Nạp Lan Như Nguyệt thở dài khen, nhất thời đã quên rút tay từ lang trảo của Long Nhất ra
"Nàng không phải là người đầu tiên nói vậy, Đằng Long thành là thành thị thu hút người nhất Thương Lan Đại Lục" Long Nhất cười nói nắm bàn tay nhỏ nhắn của Nạp Lan Như Nguyệt hướng dịch quán đi tới, mà lúc đó mấy vị quan viên cùng thị vệ của Nạp Lan đế quốc tròn mắt nhìn, gia hỏa kia rõ ưàng cũng biết thánh nữ cao quý trong lòng bọn họ, nhưng mà đang ở trong đất của người ta, với lại, thánh nữ còn chưa nói gì, thì bọn họ sao có thể nói chứ?
Chưởng quản của dịch quán là một viên quan nhỏ của Đằng Long thành, cũng là nhân vật có chức năng sắp đặt mọi việc, an bào cho thỏa đáng
Chỗ Nạp Lan Như Nguyệt ở một là bên trong dịch quán, phía đông sương phòng tự nhiên là nơi của Nạp Lan Như Nguyệt, thẳng vào bên trong viện, Nạp Lan Như Nguyệt tựa hồ mới phát hiện bàn tay mình còn đang trong tay Long Nhất, vội vàng rút tay về mặt đỏ bừng
Đòng người Nạp Lan tới nhất đinh phải chiêu đãi thật tốt, lúc này dịch quán đã sớm chuẩn bị tốt, sử dụng quy cách cao nhất của Cuồng Long đế quốc, dường như Long Chiến đã ra lệnh như vậy
Trong buổi tiệc, do Tây Môn gia tốc mời mấy vị quan bồi tiếp đề là những người có miệng lưỡi lanh lợi khíên mấy vị quan viên của Nạp Lan đế quốc mặc mày hớn hở, nâng chén đều đều, đợi đến khi bát đĩa ngổn nàng, mấy vị quan biên này đã lăn ra bất tỉnh nhân sự, Nạp Lan Như Nguyệt cũng bị chuốc mấy chén, mặt hé ra nét kiều diễm ướt át, một bữa thết đã thực là cả chủ và khách để vui
Hạ nhân liền đưa mấy vị trong đoàn Nạp Lan đế quốc về nghỉ ngơi, Long Nhất nhìn sắc trời xem giờ đã không còn sớm nữa Lãnh U U tam nữa còn đang ở nhà chờ hắn nữa, vì thế liền gọi Tiểu Thúy đỡ Nạp Lan Như Nguyệt đi nghĩ còn hắn chuẩn bị rời đi
"Tây Môn vũ, người chớ có đi" Nạp Lan Như Nguyệt đưa tay nắm lây Long Nhất, phức tạp nhìn Long Nhất khẽ thở dài nói: "Ngươi đã ta về nghỉ nhé, Tiểu Thúy thế kia"
Long Nhất ngẩn người ra, Nạp Lan Như Nguyệt mặc dù uống mấy chén nhưng chếnh choáng từ rất sớm, dù năm ba tên kiếm sỹ đã không từ bỏ ý định muốn gần nàng. Nhưng Long Nhất cũng không cự tuyệt, đỡ Nạp Lan Như Nguyệt ôm eo nàng dìu về sương phòng. Đẩy cửa vào, Nạp Lan Như Nguyệt khẽ tránh khỏi tay Long Nhất, ngồi xuống ghế bên cửa sổ.
"Nếu không có chuyện gì nữa, ta đi đây" Long Nhất thấy Nạp Lan Như Nguyệt chẳng nói chẳng rằng, trong lòng có chút bối rối đứng lên nói
"Đứng đi, đến đây đi" Nạp Lan Như Nguyệt quay đầu lại nói
Long Nhất mỉm cười đi tới ngồi bên Nạp Lan Như Nguyệt cười nói: "Nói đi, nàng cho ta biết có việc gì mà làm cho nàng trở lên bất bình thường như thế"
Nạp Lan Như Nguyệt nhìn Long Nhất một lúc, tươi cười nhưng hàm chứa vẻ khổ sở nói: "Xem ra, người cũng rất hiểu ta"
"ta tới vì mục đích gì, không nói ngươi cũng biết, Nạp Lan Đế quốc cùng với Cuồng Long đế quốc muốn chính thức kết minh, việc kết hôn là điều tất xảy ra" Nạp Lan Như Nguyệt nói có chút mơ hồ
"Ây, ta có biết điều này" Long Nhất thản nhiên nói
"Hôm nay trong số công của của hoàng thất Nạp Lan đế quốc chính là muội muội của ta Nạp Lan Như Mộng, a đầu kia mấy tháng trước biết được sẽ phải lấy chồng đã lé bỏ trốn đi, mà ta…" Ánh mắt Nạp Lan Như Nguyệt trở lên khổ sở, ánh mắt chuyển sang nhìn chằm chằm Long Nhất nói: "Tây Môn Vũ, ta rất mong ngươi hỗ trợ."
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.