Phong Lưu Pháp Sư

Chương 186:  tieuminhtieuBiên dịch & biên tập




 
Dịch: hoangthuong
Biên dịch & biên tập: Long Nhất
Lúc này quá trình đột phá của Long Nhất đã tới thời điểm quan trọng. Quang mang của ma pháp nguyên tố trên người càng lúc càng thịnh, cả gian lều ánh sáng vốn không thể lọt qua cũng được chiếu sáng tràn đầy màu sắc rực rỡ, xán lạn vô bỉ.
Chỉ nghe thấy một tiếng "bách", làn khói đen đang cuốn quanh cổ tay trái Long Nhất đột nhiên bị bắn ra như đạn, ngưng tụ thành trạng thái hắc ảnh.
"Kì quái, tiểu tử này sao có thể chất hỗn loạn thế này." Bóng đen lẩm bẩm nói. Gã đem hắc ám ma lực ẩn tàng trong thiên ma thạch quá nửa truyền vào ý thức hải của Long Nhất, không ngờ tới lúc tối hậu, lại bị khí kình trên người Long Nhất đẩy bắn ra, khiến gã có chút cảm giác bất khả tư nghị.
Quang mang bảy sắc trên người Long Nhất vụt lóe lên, không gian xung quanh cơ thể cũng vặn vẹo từng đợt. Bóng đen biết công pháp kì quái của hắn sắp tới lúc đột phá, vì thế nhanh chóng biến thành một làn khói đen tiến nhập vào trong tay trái Long Nhất.
Đột nhiên, Long Nhất mở bừng đôi mắt, tròng mắt đen nhánh khiếp người lưu chuyển như những gợn sóng. Ma pháp nguyên tố và chân khí tập trung quanh người hắn va chạm phát nổ mãnh liệt, khí lưu hùng mạnh vọt ra bốn phương tám hướng, lập tức trùng kích căn lều cùng kết giới bố trí quanh đó tan thành bụi phấn. Long Nhất gầm lên một tiếng lớn vang vọng trời xanh, mái tóc đen lãng tử tung bay tán loạn trong không trung.
Cảm nhận thấy chân khí toàn thân thư thái sảng khoái, Long Nhất cười vang, thân hình chớp động, trong không trung hóa thành mười tám đạo hư ảnh, cự kiếm trong tay vẽ nên đạo đạo quang ảnh xanh sẫm. Quang ảnh giao nhau tạo thành một đồ án kì dị, ầm ầm vọt tới rừng cây phía trước.
Đồ án do quang ảnh tạo thành không phí chút lực xuyên qua rừng cây, vô thanh vô tức tan biết, còn mười tám đạo hư ảnh đã hợp lại thành một.
"Ba, hai, một." Long Nhất đếm mấy tiếng, vừa nói đến một, cảm giác một trận núi rung đất chuyển, khí lưu bạo tạc từ mặt đất vọt thẳng lên bầu trời, từng khối đại thụ cùng đất cát bị vụ nổ bắn tung lên. Cả một khoảng rừng cây đã biến thành bình địa, trên mặt đất còn lưu lại một hố sâu tạo thành hình đồ án, chính là đồ án do Long Nhất dùng quang ảnh tạo thành.
Lăng Phong, Tây Môn Vô Hận tam nữ ở bên dưới trợn mắt há miệng ngây người nhìn Long Nhất trên không trung, thân pháp như ma quỷ cùng lực công phá cực lớn do hắn tạo nên khiến bọn họ như say như mê.
Thân hình Long Nhất chớp lên xuất hiện ngay trước mặt chư nữ, cười ha hả đỡ lấy Tây Môn Vô Hận vừa lao tới.
"Nhị ca, huynh thật lợi hại." Tây Môn Vô Hận hưng phấn cười nói.
"Đương nhiên, còn không rõ nhị ca là ai chứ." Long Nhất hắc hắc cười phun ra một tràng như rắm thối.
Lúc này, Tây Môn Vô Hận đột nhiên nhăn mũi, lùi tránh Long Nhất vài bước, thốt: "Nhị ca, huynh mấy ngày liền không tắm, khó ngửi quá a."
Khuôn mặt Long Nhất chợt cứng đơ. Giờ mới nhớ sau mỗi lần ngạo thiên quyết có bước đột phá đều thải bỏ uế vật khỏi thể nội, phải sau khi lên tới tầng thứ năm, sau khi đạt tới tiên thiên chi cảnh, tam hoa tụ đỉnh, ngũ khí triêu nguyên mới không xảy ra tình trạng đó nữa.
Cũng may là Long Nhất luôn chọn nơi cắm trại ở gần nguồn nước, nên gần đó cũng có một con suối nhỏ trong mát.
"Người đệ cũng bẩn rồi, để đệ đi cùng huynh." Lăng Phong cười rồi cũng đi theo. Nàng khẽ ngoảnh đầu lại liền thấy Tây Môn Vô Hận đang tròn mắt ngạc nhiên nhìn mình, gương mặt tươi cười không khỏi nóng bừng bừng. Nữ nhân vừa mới rơi vào lưới tình đều điên cuồng, Lăng Phong cũng không ngoại lệ. Mấy ngày không gặp Long Nhất nàng ta đã mười phần nhung nhớ, lúc này cũng không thèm quan tâm Tây Môn Vô Hận nghĩ gì, mong muốn duy nhất của nàng là nhảy vào trong lòng Long Nhất, muốn ôm ôm siết siết hắn thật chặt.
Long Nhất cùng Lăng Phong đi rồi, Thủy Nhược Nhan mới phát hiện khuôn mặt Tây Môn Vô Hận lộ vẻ quai quái liền hỏi: "Vô Hận, muội sao vậy? Có chỗ nào không thấy thoải mái sao?"
Tây Môn Vô Hận miễn cưỡng cười một tiếng đáp: "Không có gì, chỉ là mấy ngày lo cho đại ca muội nên nghỉ ngơi không tốt. Giờ muội phải về trướng ngủ một giấc mới được."
Thủy Nhược Nhan dõi theo bóng lưng Tây Môn Vô Hận, nghi hoặc lắc đầu. Nữ hài này rõ ràng là có tâm sự mà, bất quá chỉ là nàng ta không nguyện ý nói ra thôi.
Tây Môn Vô Hận nằm trong lều, trong lòng hỗn loạn. Phong Linh cùng nhị ca đã phát triển đến mức độ này sao? Một nam một nữ cùng tắm sẽ xẩy ra chuyện gì? Tây Môn Vô Hận tưởng tượng tình cảnh Long Nhất và Phong Linh triền miên trong dòng suối, không hiểu sao trong lòng lại thấy không thoải mái.
Lăng Phong theo Long Nhất tới bên dòng suối, nhìn lại phía sau rồi nhịn không nổi lao vào lòng Long Nhất.
"Linh nhi, thân thể ta hôi hám, đợi chút đã." Long Nhất ngăn lại. Hắn đương nhiên biết bản thân mình cáu bẩn bám đầy, mùi hôi thật rất khó ngửi.
"Không quan tâm, thiếp không quan tâm, thiếp rất nhớ chàng." Phong Linh si si dại dại nói, dung nhan biến chuyển, lập tức biến trở lại dáng vẻ thiếu nữ, đôi mắt xanh biếc say mê ngắm nhìn Long Nhất, nỗi nhớ nhung da diết biểu lộ rõ ràng từ đôi cửa sổ tâm hồn.
Phong Linh vòng tay ôm cổ Long Nhất, kiễng chân dán chặt đôi môi vào môi Long Nhất. Trong cơn kích tình hai người hôn nhau cuồng nhiệt như lửa, song thủ không ngừng ve vuốt thân thể đối phương. Đúng vậy, bọn họ đang khao khát nhau.
Hai người vừa hôn vừa tiến vào dòng suối, thi nhau thoát quang y phục đối phương. Trong chớp mắt hai người đã hoàn toàn xích lõa trình diện nhau.
Phong Linh nhìn thân thể đầy cáu bẩn của Long Nhất, cũng không ngại bẩn, ngọc thủ nhẹ nhàng kì cọ cho hắn, từ đầu đến chân, từ trước ngực ra sau lưng, ngay cả tiểu huynh đệ của Long Nhất cũng không bỏ qua.
Hai tay Long Nhất cũng không hề nhàn nhã, không ngừng vuốt ve trên thân thể như ngọc như ngà của Phong Linh, thành thục trêu ghẹo khiến giai nhân xuân ý dâng trào như thủy triều.
Phong Linh khuôn mặt hồng rực, hơi thở nóng bỏng như lửa, miệng nhỏ xinh hé mở, ngọc thủ nắm tiểu huynh đệ của Long Nhất chuyển động lên xuống không ngừng.
"Long Nhất, muốn thiếp chứ." Phong Linh yêu kiều rên khẽ, dụi vào cổ Long Nhất, ngọc nhũ nhẹ nhàng chà sát lên vầng ngực rắn chắc của hắn.
Long Nhất nghe vậy hô hấp như ngưng trệ, hai mắt bắn ra từng trận hoa lửa. Hắn cũng đã nghĩ, nhịn dục đã lâu như như thế, hắn là một thanh niên trẻ tuổi thân thể cường tráng đương nhiên đã chịu đựng nhiều tân khổ, nhưng lại muốn nàng ở chỗ này thì thật là hấp tấp, liều lĩnh. Không nói đến chuyện nữ nhân sau lần đầu tiên sẽ hành động bất tiện, mà quanh đây có thể ẩn tàng long tộc cường đại, thời cơ không thuận lợi a.
"Linh nhi, hiện tại chưa được, qua một thời gian, ta nhất định biến nàng thành nữ nhân chân chính của Long Nhất ta." Long Nhất nhấm nháp vành tai tinh mĩ của Phong Linh, nhẹ giọng nói.
Long Nhất ôm Phong Linh ngồi trên một tảng đá nhô lên trên dòng suối, cúi đầu say sưa hôn lên nụ hoa trên đỉnh ngọc nhũ Phong Linh, một tay luồn qua tay nàng nhẹ nhàng mơn trớn ngọc nhũ kia, tay còn lại tiến dần qua vùng bụng bằng phẳng đến khu vực giữa hai đùi nàng, thăm hỏi vùng thần bí thâm u mượt mà của người thiếu nữ.
"Oh, Long Nhất" Phong Linh môi thơm hé mở, vùng bụng dưới khó chịu nảy lên, tựa như muốn Long Nhất chào hỏi âu yếm nhiều hơn.
Dưới sự loạn động của cả tay lẫn miệng Long Nhất, tiếng rên rỉ của Phong Linh càng lúc càng lớn, cặp đùi mở rộng, song thủ siết chặt đầu Long Nhất vào song phong của nàng, thân thể không tự chủ được khẽ run rẩy.
Cuối cùng, giữa tiếng rên rỉ kéo dài của Phong Linh, một dòng nhiệt khí từ rãnh hoa phun ra, đạt tới lần cao trào đầu tiên trong cuộc đời mình. Nàng như con bạch tuộc dính chặt lấy thân thể Long Nhất.
Lâu sau, Phong Linh mới bắt đầu từ trên đỉnh vu sơn chầm chậm hạ xuống, thân thể cũng dần dần trở nên mềm nhũn. Nàng nhẹ nhàng hít sâu một hơi không khí, gương mặt ngập tràn nét say mê cùng thỏa mãn.
Phong Linh đã thỏa mãn, còn Long Nhất lại đang trong cơn thống khổ. Dục hỏa đè nén từ lâu đã bị khiêu gợi lên nhưng lại không thể tìm nơi phát tiết. Chuyện này đối với nam nhân tuyệt đối là khổ hình không người nào chịu nổi.
Phong Linh hé mở cặp mắt vẫn còn mê mang, thân thể mềm nhũn không còn chút khí lực nào. Nàng cảm giác thấy kiên đỉnh nóng rực của Long Nhất áp lên cặp đùi mình, nhiệt độ nóng bỏng khiến trong lòng nàng nhịn không được lại rung động. Phong Linh chẳng phải là tiểu nữ hài chuyện gì cũng không biết, nàng nhận thấy Long Nhất đang toàn lực đè nén dục vọng bản thân, trái tim không khỏi run lên vì thương yêu và cảm thông.
"Long Nhất, nếu chàng quả thực không nhẫn nhịn được, thì hãy thương yêu thiếp." Phong Linh vươn tay vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của Long Nhất.
Long Nhất mỉm cười lắc đầu đáp: "Tiểu huynh đệ không biết nghe lời, đợi lát nữa sẽ ổn thôi."
Phong Linh phong tình vạn chủng lườm Long Nhất một cái, tay xinh tóm lấy tiểu huynh đệ thô tráng của Long Nhất lên xuống nhịp nhàng. Long Nhất sung sướng rên lên một tiếng, đồng thời lửa dục càng bốc cao. Cái loại trình độ này đối với kẻ đang bị lửa dục thiêu đốt như hắn thật chẳng khác gì muối bỏ bể, thêm dầu vào lửa mà thôi.
Long Nhất giữ lấy bàn tay Phong Linh, khàn giọng nói: "Được rồi, chúng ta về trại thôi."
Phong Linh lại quật cường không chịu buông tay, trừ phi phải giúp Long Nhất xả cơn dục hỏa mới thôi.
"Nàng thực muốn giúp ta?" ánh mắt Long Nhất long lanh rực sáng nhìn Phong Linh.
"Ừm" Phong Linh kiên định gật đầu.
Long Nhất hắc hắc cười, ghé sát tai Phong Linh nói khẽ hai câu. Gương mặt Phong Linh tức thì đỏ rực như lửa.
"Như thế thực sự cũng có thể được sao?" Phong Linh nhìn đại gia hỏa bên dưới đũng quần Long Nhất thẹn thùng hỏi.
"Nàng nếu thực muốn giúp ta, đấy là biện pháp duy nhất." Long Nhất cười đáp, bất quá khuôn mặt lại có vẻ dâm đãng sao đó.
Phong Linh cắn môi, trái tim thiếu nữ trở nên ngang ngạnh, miệng xinh hé mở từ từ hạ thấp người xuống.
"Oh…ái, bảo bối, đừng dùng răng như thế, chẳng lẽ nàng không muốn tận hưởng lạc thú nhân sinh nữa sao." Tiểu huynh đệ của Long Nhất vốn đang rất sảng khoải, nhưng lại bị hàm răng của Phong Linh cắn phải, tức thì đau đến mức suýt ngừng thở.
Phong Linh ngước mắt nhìn Long Nhất với vẻ biết lỗi. Dưới sự hướng dẫn của Long Nhất, nàng dần dần không còn thấy lúng túng khó khăn nữa mà đã bắt đầu có cảm giác. Cứ như vậy gần cả canh giờ, trước sự kích thích của cái lưỡi thần kì của Phong Linh, dục vọng của Long Nhất cuối cùng cũng bạo phát, ngàn con vạn cháu toàn bộ phún xuất.
Phong Linh ngậm chặt môi xinh, hung hăng trừng mắt lườm Long Nhất, rồi lấy nước suối súc miệng.
Đợi Phong Linh biến đổi trở lại thành Lăng Phong, hai người trở về nơi cắm trại, Thủy Nhược Nhan lập tức cười hỏi: "Hai đại nam nhân các cậu sao tắm táp lâu quá vậy a, không phải các cậu bị chết đuối chứ?"
"Trên người bẩn quá, không có cách nào cả à." Long Nhất hắc hắc cười đáp.
Nghe thấy tiếng Long Nhất, Tây Môn Vô Hận từ trong lều đi ra. Nhìn biểu tình vui vẻ hân hoan của Long Nhất, lại giống như một con mèo tinh ranh vừa ăn vụng, nàng dám khẳng định, lúc tắm rửa bọn họ nhất định đã phát sinh chuyện không thể nói cho người khác nghe.
PHONG LƯU PHÁP SƯ
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.