Phong Lưu Pháp Sư

Chương 176:  tieuminhtieuBiên dịch & biên tập




 
Dịch: hoangthuong
Biên dịch & biên tập: Long Nhất
Địa tinh trưởng lão sắc mặt đại biến, trong ánh mắt hiện rõ nét kinh hãi. Đám địa tinh bị chấn ngã đều không thể bò dậy nổi, người người ôm chặt lấy nhau run như cầy sấy, tựa như là gặp ác quỷ vậy.
"Sao lại thế này, không lẽ đã đến giờ rồi sao?" Địa tinh trưởng lão lo lắng lẩm bẩm.
Lúc này, địa tinh tộc trưởng líu la líu lo một hồi phát ra mệnh lệnh, một đội hộ vệ sau lưng lão tức thì quay người rời đi.
Long Nhất lấy lại nhịp thở, nắm lấy địa tinh trưởng lão hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì? Tiếng rống đó là do loại quái vật nào phát ra?"
Địa tinh trưởng lão khẽ thở dài, thần sắc phức tạp nói: "Đây là hỏa diễm thần thú sống trong dung nham dưới lòng đất, là ma thú yêu quý của hỏa thần. Mỗi khi đến thời hạn, chúng ta đều phải hiến tế mười tám đôi đồng nam đồng nữ cho nó để giảm bớt nộ hỏa của thần thú, nếu không địa tinh tộc bọn ta có thể bị nó hủy diệt trong khoảng khắc."
Long Nhất và Phong Linh trợn mắt há mồm lặng người nhìn nhau. Long Nhất kinh ngạc hỏi: "Chẳng phải là các ngài tôn thờ hỏa thần sao? Thần thú của ngài sao còn đối đãi với các ngài như vậy?"
Địa tinh trưởng lão lắc đầu, thở dài rồi nói: "Thì vậy, địa tinh tộc chúng ta vĩnh viễn là nô lệ của hỏa thần, mười tám cặp đồng nam đồng nữ dù bị hiến tế cho hỏa diễm thần thú cũng là vinh dự của bọn họ."
Phong Linh nhìn gương mặt như trái khổ qua của địa tinh trưởng lão, không khỏi khúc khích cười nói: "Nhưng lời trưởng lão nói hình như không đúng với lòng mình a."
Địa tinh trưởng lão thần sắc đình trệ, cười khổ lắc lắc đầu.
Long Nhất trong lòng vô cùng phẫn nộ, đối với linh hồn của một người đến từ thế kỉ hai mươi mốt trên địa cầu mà nói, loại hành vi ấy đơn giản là vô cùng hoang đường ngu xuẩn. Nhưng lúc đó, mười tám cặp đồng nam đồng nữ khỏa thân đã bị lùa ra, đầu tóc vẫn ướt lướt thướt, rõ ràng là vừa tắm vội tắm vàng. Trong ánh mắt ngơ ngác của chúng lộ rõ vẻ kinh khủng cùng bất an, nhưng kì quái là không hề gào khóc.
Địa tinh tộc trưởng hô lên vài tiếng, một đội ngũ dài dằng dặc bắt đầu hành tiến về phía trước, phía sau là một đám địa tinh khóc lóc kêu gào bám theo, hiển nhiên là người nhà mười tám cặp đồng nam đồng nữ này. Đám hộ vệ phía sau lại không chút lưu tình đánh bọn họ ngã lăn xuống, không cho đi cùng nên bọn họ cũng chỉ có thể tuyệt vọng giương mắt nhìn nhi nữ của mình đi vào chỗ chết. Tiếng gào khóc đau lòng xé ruột đó khiến Long Nhất cùng Phong Linh đều cảm thấy đau xót.
Địa tinh trưởng lão chạy tới trước đội ngũ, còn Long Nhất và Phong Linh vẫn đi phía sau đoàn người. Bọn họ cũng muốn xem xem hỏa diễm thần thú là loại ba đầu sáu tay nào.
Theo sau đội ngũ trái rẽ phải quẹo vòng vòng vèo vèo trong địa đạo một hồi, tiếng rống của hỏa diễm thần thú càng nghe rõ hơn. Dù chưa nhìn rõ thân hình của nó nhưng khí thế cường đại đã ép tới trước mặt.
Lúc này, đội ngũ rẽ vào trong một thông đạo đỏ rực. Nhiệt độ đột nhiên tăng lên vài chục độ, phảng phất như chui vào một cái lồng hấp cực lớn. Long Nhất biết rằng, trước mặt chính là hang ổ của hỏa diễm thần thú.
Không lâu sau, đội ngũ dừng lại, nhất loạt ngay ngắn quỳ xuống, ngay cả địa tinh tộc trưởng cùng địa tinh trưởng lão cũng không ngoại lệ. Long Nhất vận hết mục lực nhìn vào sâu bên trong, chỉ thấy cuối thông đạo là một vực sâu đỏ rực, từng đợt dung nham lục bục vọt lên cao, trận trận khí lưu nóng bỏng theo đó phả tới, khiến mọi người từ trong ra ngoài đều cảm thấy như bị thiêu cháy.
Chỉ thấy địa tinh trưởng lão lom khom đứng dậy, bàn tay xương xẩu khua khoắm mấy cái trên mình mười tám đồng nam đồng nữ, sau đó chỉ tay về phía vực dung nham sâu hun hút đó, tức thì đám hộ vệ khiêng đồng nam đồng nữ đứng lên, bước về phía vực sâu.
Long Nhất cặp mắt nheo lại. Đây là chuyện của địa tinh tộc, hắn vốn không muốn nhúng tay, nhưng chỉ mở to mắt đứng đó mà nhìn đám tiểu hài địa tinh tộc bị ném vào trong dòng dung nham, trong lòng hắn lại cảm thấy vô cùng bức bối khó chịu.
Lúc này, đôi đồng nam đồng nữ đầu tiên đã bị quăng lên cao, cặp mắt Long Nhất đột nhiên mở lớn, không kịp nghĩ nhiều, hắn trầm giọng quát một tiếng, thân hình vẽ nên đạo đạo tàn ảnh giữa không trung, song thủ giương ra trong không khí, hút đôi tiểu hài đang rơi xuống vào trong tay. Đúng lúc đó hắn nhìn thấy rõ ràng một con quái vật đỏ rực cực lớn với cái cổ vươn dài chờ đợi mồi ngon đang bồng bềnh trong dung nham.
"Hỏa kì lân?" Long Nhất trầm giọng hô lên. Không thể tin nổi, con quái vật này quả thực là cực kỳ giống với Hỏa kì lân trong thần thoại Trung Quốc, mình nai, đuôi trâu, móng ngựa, trên mình là từng phiến vẩy rồng đỏ rực, trên đầu là chiếc sừng nhọn sáng lấp lánh, phần gốc sừng liền với cơ thể lộ ra sắc vàng.
Hỏa kì lân hiển nhiên vô cùng tức giận việc Long Nhất cướp mất thực phẩm đã sắp vào miệng. Nó điên cuồng rống lên một tiếng, một vòi dung nham nóng bỏng bắn thẳng về phía Long Nhất đang lơ lửng trong không trung.
Long Nhất phản thủ một chưởng đánh tan vòi dung nham, tiếp đó cấp tốc phóng một phong quyển băng bào hao gầm rít nhằm hướng Hỏa kì lân trong dòng dung nham. Cùng lúc đó hắn vận khởi Càn khôn đại na di lắc mình lui về cửa động, không một lời giải thích đem đôi tiểu hài địa tinh tộc đang hôn mê vì sợ hãi nhét vào tay hai tên hộ vệ áp giải chúng lúc trước.
Địa tinh tộc trưởng cùng địa tinh trưởng lão ngón tay run rẩy chĩa vào Long Nhất, cứ ngươi ngươi ngươi hơn nửa ngày trời cũng không nói ra được câu nào.
Hỏa kì lân ngang ngạnh lao thẳng tới Phong quyển băng bào hao của Long Nhất, cuồng nộ từ trong dung nham phóng lên. Toàn bộ đường hầm bắt đầu rung chuyển dữ dội, từng khối đá lớn bị chấn động thi nhau rơi loạn xuống.
Đám địa tinh chẳng còn bụng dạ than trách Long Nhất, quay đầu chạy còn nhanh hơn thỏ, trong nháy mắt chỉ còn Long Nhất và Phong Linh ở lại.
Phong Linh trợn mắt nhìn Long Nhất nhưng hắn chỉ cười hi hi nhún vai, cũng tranh thủ nhìn lại phía sau một chút, nhưng mà không thể nhìn rõ được, chỉ thấy nham thạch nóng chảy đỏ rực tuôn ra như từ núi lửa trào dâng với khí thế nghiêng trời lệch đất.
Long Nhất kêu lên một tiếng quái dị, một chiêu Băng thiên tuyết địa lập tức phong bế cửa động nhưng cũng chỉ chưa đầy nửa giây đã tan chảy. Thấy dòng dung nham hùng hổ tràn lên, Long Nhất hít sâu một hơi, phiêu thân bay lên, hai tay vẽ lên vô số ảo ảnh.
Hắn trầm giọng hét: "Đại từ đại bi thiên diệp cuồng phong chưởng". Đây chính là sự dung hợp giữa võ học Trung Hoa cổ đại Đại từ đại bi thiên diệp chưởng với phong hệ ma pháp và cũng là lần thử nghiệm đầu tiên của Long Nhất. Chỉ thấy từ vô số chưởng ảnh kích ra vô số kình khí, xảo diệu là giữa các luồng kình khí xen kẽ là các nguyên tố phong hệ ma pháp màu xanh, tạo thành một mạng lưới như thiên la địa võng, tốc độ không chỉ cực nhanh mà uy lực cũng tăng cường gấp bội.
Dòng dung nham điên cuồng nọ bị mạng lưới kình khí như thiên la địa võng của Long Nhất chặn đứng, đẩy dòng dung nham chảy ngược trở lại.
"Đây là loại ma pháp gì vậy?" Phong Linh kinh ngạc thốt lên. Chiêu Đại từ đại bi thiên diệp cuồng phong chưởng Long Nhất vừa xử ra quả thật quá sức quyến rũ, nhẹ nhàng linh động, cách tay vẽ nên vô số tư thế mĩ diệu khác nhau càng làm cho người xem chỉ biết thán phục.
Long Nhất cười hắc hắc, vừa định trả lời, chợt nghe một tiếng nổ lớn, cả tòa sơn động đổ sụp xuống. Long Nhất ôm chặt lấy Phong Linh, hai người lập tức như bị chôn sống dưới đống đất đá.
Chân khí từ trên người Long Nhất tràn ra, chỉ nghe ầm một tiếng, hắn đã kích tung đống đất đá để kéo Phong Linh thoát ra, an tĩnh lơ lửng đứng giữa không trung, con ngươi rực sáng đối nhãn cùng Hỏa kỳ lân đang đứng trên một đóa hoa do nham thạch tạo thành.
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.