Phong Lưu Chân Tiên

Chương 92: Gặp Lại Bạch Khiết




Thấy Dương Thiên từ chối nhanh như vậy, Hạo Nam vội nói:
- Ngươi còn chưa biết ta muốn nhờ chuyện gì. Tại sao lại vội vã từ chối như vậy.
Dương Thiên lắc đầu:
- Đã là nhờ vả hẳn không có chuyện tốt.
- Cũng chưa chắc. Biết đâu ngươi có thể thu được thứ ngươi muốn.
- Ngươi biết ta muốn thứ gì sao? Ngươi có thể cho ta sao?
Hạo Nam câm nín, với địa vị của Dương Thiên hiện nay, thứ mà hắn muốn đạt được. Hạo Nam vốn không thể có. Cuối cùng hắn đành cắn răng bỏ đi.
Đợi Hạo Nam rời đi, Dương Thiên dự định đi tìm Lý Bàn, chợt nhớ đến lúc này tên kia hẳn đang cùng tình nhân hú hí. Mình xuất hiện có phải là thọc gậy bánh xe hay không?
Suy nghĩ một hồi, Dương Thiên tìm một quán bar để uống rượu. Tìm một quán bar khá lớn để tiến vào, Dương Thiên ngồi ở một cái bàn trong góc để quan sát. Nơi đây có rất nhiều nữ nhân ăn mặc hở hang mang theo một ly rượu qua lại. Thỉnh thoảng lại dừng lại ở một bàn nào đó, nói 2pC1Fz chuyện vài câu rồi dẫn nhau đi ra ngoài. Bây giờ trời vẫn chưa tối, chẳng lẽ…
- Đây chính là trong truyền thuyết đi tàu nhanh a. Qua nhiên trăm nghe không bằng một thấy. Thú vị a.
Quan sát một lúc, Dương Thiên vẫn không tìm được đối tượng phù hợp. Tiếp xúc với mỹ nữ nhiều khiến tầm mắt của hắn trở nên khá cao. Tuy trong những nữ nhân kia có vài người không tệ. Nhưng nếu so với đám người Tần Tuyết thì thật sự kém xa.
Chán nản, đúng lúc Dương Thiên dự định đứng dậy tính tiền thì một đám học sinh đi vào. Dương Thiên trông thấy một đạo thân ảnh quen thuộc, cảm thấy hơi bất ngờ. Trong đám người tới có một nữ nhân Dương Thiên đã từng gặp, chính là Bạch Khiết.
- Đã vậy ta phải ở lại trông chừng nàng, tránh cho nàng bị kẻ xấu làm hại.
Ngoài miệng thì nói như vậy, ai biết trong lòng hắn đang nghĩ gì. Những học sinh này lựa chọn một bàn gần chỗ Dương Thiên, bắt đầu gọi rượu lên uống. Bạch Khiết tuy ăn mặc vẫn kín đáo, nhưng dường như là thủ lĩnh của đám học sinh này. Mọi hành động, cử chỉ của nàng đều được đám học sinh vỗ tay hoan hô. Một tiểu nữ sinh cười nói:
- Bạch Khiết tỷ, nói như vậy. Ngươi đã tìm được Bạch Mã hoàng tử của mình rồi sao?
- Đúng vậy a. Ta nói cho ngươi biết, hắn không những đẹp trai mà vòn vô cùng tài giỏi, Hôm đó một mình hắn đã đánh bại mấy chục tên côn đồ.
Nàng dĩ nhiên không dám nói mình bị Hoa Thất bắt cóc, chỉ nói là gặp một đám côn đồ rồi được Dương Thiên xuất hiện giúp đỡ. Một tên nam sinh vẻ mặt bặm trợn khinh thường nói:
- Ta nói Bạch Khiết tỷ, ngươi dù thích người ta cũng không nên nói quá lên như vậy a. Hắn có thể một mình đánh mấy chục người sao. Ngươi nghĩ hắn ta là siêu nhân sao.
- Đỗ Hùng, ngươi không biết gì thì đừng có nói bậy. Bằng vào ngươi hắn chỉ cần một ngón tay cũng có thể đánh bại.
- Vậy sao. Không biết Bạch Khiết tỷ có thể cho ta vinh dự được gặp mặt hắn hay không. Nếu ngươi chỉ nói như vậy thực sự khó khiến người khác tin tưởng.
Bạch Khiết cứng họng, nàng ngoài tên của người kia thì một cái cũng không rõ. Nơi nào tìm được hắn mà mang đến đây. Nam sinh thấy Bạch Khiết cứng họng, vẻ mặt càng đắt ý:
- Không dám gọi hắn đến đúng không. Ta đã biết mà, ngươi trước giờ vẫn chỉ nói là giỏi. Một tên vô dụng trong miệng ngươi cũng có thể trở thành thiên tài.
Thấy Dương Thiên bị người khác nói là vô dụng, Bạch Khiết tức giận:
- Ngươi nói ai là kẻ vô dụng. Ngươi dám nói lại một lần nữa hay không.
Nam sinh cũng tức giận đứng lên, chỉ tay vào Bạch Khiết:
- Bạch Khiết, người đừng tưởng gia đình ngươi giàu có ta liền sợ ngươi. Lúc Đỗ Hùng ta lăn lộn gian hồ, ngươi vẫn còn đang ở nhà lái chiếc ô tô đồ chơi mà thôi. Những kẻ sống trong sự giàu có từ nhỏ như các ngươi thì có gì đáng để tự hào.
Dương Thiên vẫn đang nghe trộm, không khỏi tặc lưỡi một câu:
- Tên này cũng là dân tổ lái sao. Sao câu trước và câu sau của hắn lại chẳng liên quan gì đến nhau vậy.
Bạch Khiết nhìn Đỗ Hùng, khinh thường:
- Nực cười, ta trước giờ chưa từng mời ngươi đi theo ta. Là các ngươi muốn ta dẫn các ngươi đến đây chơi, ta mới chiều lòng các ngươi. Nếu ngươi cảm thấy khó chịu có thể cút. Còn có, mấy chai rượu ngươi vừa uống, tất cả chỉ khoảng 1 vạn. Tin tưởng một kẻ tự lập từ nhỏ như ngươi có thể trả được.
Trên trán Đỗ Hùng đã nổi lên gân xanh, tuy nói 1 vạn hắn vẫn có thể lấy ra. Nhưng đây là tiền tiết kiệm mấy tháng của hắn a. Một nam sinh vội kéo tay Đỗ Hùng ngồi xuống, vẻ mặt cầu hòa nhìn Bạch Khiết:
- Bạch Khiết tỷ, ngươi cũng đừng tức giận. Đỗ Hùng chẳng qua là uống say nên nói nhảm mà thôi. Ngươi không nên cùng hắn chấp nhặt.
- Nỏi nhảm? Ta xem là hắn đang nói những gì hắn nhịn trong lòng lâu nay thì đúng hơn. Đỗ Hùng, ngươi hiện tại có thể cút, tiền rượu hôm nay ta sẽ thay ngươi tính. Sau này tốt nhất đừng tìm đến ta nhờ giúp đỡ.
Đỗ Hùng đã sớm không nhịn được, mặc kệ sự lôi kéo của nam sinh kia. Đứng dậy đi thẳng ra ngoài. Dương Thiên bên kia đã trợn mắt:
- Đây mới là tính cách thực sự của nàng a. Chẳng lẽ lần trước chỉ là giả vờ thôi sao. Lòng dạ nữ nhân sâu như đáy biển, ta không hiểu được.
Đối với tính khí đại tiểu thư cao ngạo của Bạch Khiết, Dương Thiên cũng không cảm thấy khó chịu. Hắn sống qua ngàn năm, loại tính tình nào mà chưa nhìn thấy.
Đỗ Hùng rời đi, đám học sinh cũng không để ý nhiều, tiếp tục ăn uống vui vẻ. Dương Thiên cũng không định xuất hiện, hắn cảm thấy tên Đỗ Hùng kia không bình thường. Không ngờ lại là một Vu sư, tuy phẩm chất so với tên Vương Bào kia còn kém hơn, nhưng nếu hắn ra tay với Bạch Khiết thì đám học sinh này không thể ngăn cản được.
Bạch Khiết có vòng tay do Dương Thiên tặng nên hẳn là sẽ không có vấn đề gì, nhưng nếu hắn đã xuất hiện ở đây, sao có thể để Đỗ Hùng tùy ý như vậy.
Cả bọn ăn uống đến khoảng 6 giờ liền tính tiền rời đi. Dương Thiên dựa theo thời gian, đoán được cả bọn hẳn là trốn học ra quán bar. Theo đám học sinh bước ra khỏi quán, Dương Thiên không cần dùng thần thức cũng có thể phát hiện Đỗ Hùng đang lấp ló sau một ngôi nhà gần đó.
Tính toán một chút, Dương Thiên quyết định để Đỗ Hùng hù dọa Bạch Khiết một lần. Dù sao tính khí đại tiểu thư kia, có thể sửa được vẫn tốt hơn. Hắn lại có cơ hội một lần làm anh hùng cứu mỹ nhân, biết đâu nàng sẽ lấy thân báo đáp.
Đỗ Hùng cũng khá cẩn thận mà không vội ra tay, đợi khi Bạch Khiết chỉ còn lại một mình mới áp sát nàng. Bạch Khiết khi nãy uống hơi nhiều, hai mắt đã hơi mờ, dưới bụng trướng lên khó chịu. Nhìn kĩ chung quanh không phát hiện có người, liền lao vào một con hẻm nhỏ.
Dương Thiên vẫn đang đứng từ xa quan sát cũng bật cười:
- Cô nàng này, nếu biết có ngươi muốn giết ngươi. Không biết còn có tâm trạng giải quyết “chuyện riêng” hay không?
Nhìn thấy Bạch Khiết đi vào hẻm nhỏ, Đỗ Hùng nhận thấy cơ hội đã đến, liền theo nàng tiến vào. Bạch Khiết chọn một chỗ sau thùng rác, đang định cởi đồ thì nghe thấy tiếng động liền nhìn lên. Trông thấy Đỗ Hùng vẻ mặt hơi kinh hãi, nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh:
- Đỗ Hùng, ngươi tại sao lại ở đây. Chẳng lẽ muốn đến để xin lỗi ta. Nếu như vậy thì không cần, sau này ta và ngươi xem như không quen biết.
Đỗ Hùng nụ cười có chút âm trầm:
- Ta cũng không có ý định như vậy. Ngươi đúng là loại nữ nhân ngực to không có não. Sao ngươi không tự nhìn lại xem tình cảnh của mình như thế nào?
Bạch Khiết nghe Đỗ Hùng nói như vậy không nhịn được nhìn xung quanh. Hôm nay nàng trốn học đi bar nên không có tài xế đến đón. Cố gắng giữ vẻ bình tĩnh nhưng toàn thân không nhịn được rung lên:
- Ngươi muốn làm gì. Ta nói cho ngươi biết. Nếu ta xảy ra chuyện gì, phụ thân ta chắc chắn sẽ không tha cho ngươi.
Đỗ Hùng thấy Bạch Khiết bị hù dọa đến như vậy, trong lòng cảm thấy rất thoải mái:
- Ngươi đoán xem ta sẽ làm gì ngươi. Ngươi xinh đẹp như vậy, dáng người lại tốt như vậy. Vốn chỉ định giết ngươi để hả giận. Nhưng hiện tại ta đã đổi chủ ý. Tiền dâm hậu sát, việc này ta cũng mới làm lần đầu a.
Bạch Khiết nghe vậy vẻ mặt đã tái mét, vội quay người bỏ chạy. Đỗ Hùng cười cười không vội đuổi theo. Hắn biết phía trước là ngõ cụt, nàng có chạy cũng không thoát. Đỗ Hùng thích nhất là nhìn cảnh con mồi phản kháng trong tuyệt vọng, như vậy hắn mới có cảm hứng khi giết nó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.