Phong Lưu Chân Tiên

Chương 85: Nữ nhân thật khó hiểu




Dương Thiên lập tức lùi lại thật nhanh về phía sau. Hỏa long sau khi nuốt hết lửa lại lao lên tấn công hắn. Dương Thiên vừa chống trả vừa cảm thấy kì quái, sức mạnh không có tăng thêm một chút nào. Chẳng lẽ chỉ là hiệu ứng hình ảnh cho thêm sinh động thôi sao?
Chống đỡ một lúc, Dương Thiên chắc chắn hỏa long không có gì thay đổi liền bắt đầu tấn công. Lượng máu của hỏa long cùng phân thân vốn đã rất thấp nên rất nhanh bị Dương Thiên tiêu diệt. Hỏa long bị đánh nát, điểm tích lũy của Dương Thiên được tăng thêm 1000 nhưng hắn N3heuw8 lại chẳng có chút vui mừng nào. Nhìn về phía trước mặt, một hỏa cầu khổng lồ đang chậm rãi rơi xuống.
- Ta đã biết là có chuyện không lành. Không ngờ tứ cấp Mộng thú còn có loại kĩ năng như vậy.
Dương Thiên lập tức thi triển Thời Gian Tĩnh Lặng rồi chạy nhanh về phía xa. Một lúc sau, một cơn sóng lửa lướt qua người hắn, nhưng do khoảng cách khá xa nên sát thương cũng không có bao nhiêu. Dương Thiên xem lại điểm tích lũy, 1240 điểm, cũng đã khá cao. Hiện tại chỉ cần chém giết một ít cấp thấp Mộng thú nữa hắn sẽ nắm chắc vị trí đầu bảng. Tứ cấp Mộng thú có kĩ năng kinh khủng như vậy, Dương Thiên không tin có nhiều người có thể hạ được nó.
Mọi chuyện so với dự tính của Dương Thiên còn dễ dàng hơn, hắn may mắn tìm được một bãi tập trung rất nhiều Mộng thú cấp thấp. Tuy chỉ là cấp thấp nhưng số lượng lại rất nhiều. Cuối cùng Dương Thiên đạt được 1470 điểm, là người đứng đầu vòng 2, được đặc cách tại vòng tiếp theo.
Kết thúc sự kiện, Dương Thiên lại lên diễn đàn đọc tin tức, đây cũng là một thói quen của hắn. Hôm nay so với ngày hôm qua còn sôi động hơn nhiều. Một chủ đề được lập lên với tiêu đề:
- Tứ cấp Mộng thú- phải chẳng chỉ là một cái bẫy để loại bỏ người tham dự.
Người viết chủ đề này cũng là một người chơi đạt đến tứ cấp. Theo như hắn kể lại, sau khi giết chết một con độc xà tứ cấp. Độc xà lập tức biến thành một quả bom khói độc, hắn bị khói độc giết chết rất nhanh. Chủ đề rất nhanh nhận được sự đồng cảm từ các người chơi khác, trong đó cũng có vài tên tứ cấp khác. Thậm chí có người còn đề nghị kiện lên nhà phát hành để đòi lại công bằng.
Nhà phát hành cũng rất nhanh có trả lời, một topic được lập lên với tiêu đề:
- Tứ cấp Mộng thú không phải là nhiệm vụ bất khả thi.
Bên dưới là bảng tổng sách điểm, đứng đầu là Dương Thiên với 1470 điểm. Ngay phía dưới hắn là một người chơi tên Kai, 1290 điểm. Nhà phát hành cũng có hành động xoa dịu những người chơi khác:
- Tiêu diệt tứ cấp Mộng thú mà vẫn sống xác thực rất khó, nhưng không phải không làm được. Tiêu biểu là hai người chơi Đế Vương và Kai.
- Những người chơi bị chết bởi tứ cấp Mộng thú cũng sẽ không bị loại. Nhưng chỉ đạt được 300 điểm. Xếp hạng cuối trong vòng thi đấu ngày mai. Sẽ phải leo lên từ phía dưới chót.
Dương Thiên xem xong cũng thầm tán thưởng, cách giải quyết vấn đề này của nhà phát hành rất tốt. Bọn hắn đều là tứ cấp, việc leo lên hạng cao hơn với bọn hắn hẳn là không có chút khó khăn nào.
Nhìn qua Lăng Nhã Kỳ, nàng vẫn đang hăng say chinh chiến. Lăng Nhã Kỳ rất có tố chất, chỉ sau 2 trận đã khá thành thạo với game. Tuy thao tác vẫn còn chậm, những cũng đã có tính chiến thuật, quy hoạch xây dựng nhất định. Dương Thiên chờ Lăng Nhã Kỳ chơi hết trận mới nói:
- Hiện tại đã gần 9 giờ tối, ngươi đã muốn trở về nhà ngủ hay chưa?
- Không cần. Ta hiện tại thấy rất vui, lát nữa hãy về.
- Tốt. Vậy ta cùng ngươi có thể chơi đầu cặp trực tuyến.
- Trực tuyến?
- Phải. Đánh với máy rất nhàm chán. Chúng ta nên kiếm người chơi khác để thử sức.
Lăng Nhã Kỳ nghe Dương Thiên nói vậy cũng cảm thấy có hứng thú, nhưng lại tỏ vẻ e ngại:
- Nhưng ta chỉ vừa mới tập chơi, lỡ như…
Dương Thiên vẻ mặt tự tin:
- Có ta ở đây, ngươi không cần phải lo lắng.
Thấy Dương Thiên tự tin như vậy, Lăng Nhã Kỳ cũng đồng ý. Hai người tìm được game, rất nhanh liền bắt đầu. Dương Thiên vừa chơi vừa hường dẫn Lăng Nhã Kỳ:
- Ngươi mau cho dân ra đó thu hoạch lương thực, những chỗ có sương mù kia đợi ta dò đường xong hẳn đi.
- Không cần chờ những loại lính mạnh, trước tiên cứ mua một vài loại cấp thấp cùng do thám để phòng chống những đợt tấn công nhanh.
Dưới sự hướng dẫn của Dương Thiên, hai người phối hợp rất ăn ý. Lăng Nhã Kỳ tập trung sản xuất rồi chuyển tài nguyên cho Dương Thiên. Hắn bắt đầu xây dựng cùng nâng cấp các loại lính mạnh hơn rồi tấn công. Dưới sự phối hợp của hai người, bên kia rất nhanh liền đầu hàng.
Lăng Nhã Kỳ vui sướng đến mức hô to, quay sang ôm lấy Dương Thiên. Trong lúc Dương Thiên vẫn đang suy nghĩ là nên tiếp tục như vậy hay là ôm lại nàng thì Lăng Nhã Kỳ đã vội vàng thả tay ra. Gương mặt có chút đỏ nhìn hắn giải thích:
- Ngươi không nên hiểu lầm. Ta chỉ hơi hưng phấn quá mức thôi.
Dương Thiên thầm kêu đáng tiếc, lần sau nhất định phải nhanh tay hơn.
- Không có việc gì. Sao, tiếp tục một trận nữa chứ?
- Tất nhiên. Lần này ngươi tập trung sản xuất, ta sẽ lo việc điều binh.
Hai ngươi một lần nữa tham chiến. Mãi đến khi chủ quán thông báo sắp đến giờ đóng cửa, Dương Thiên cùng Lăng Nhã Kỳ mới đứng dậy đi ra về. Bước ra ngoài hít thở không khí, Lăng Nhã Kỳ quay lại nhìn Dương Thiên:
- Cảm ơn ngươi. Hôm nay ta thực sự cảm thấy rất vui vẻ.
- Không cần cảm ơn. Tối mai ta sẽ dẫn ngươi đi chơi những trò còn vui hơn.
Lăng Nhã Kỳ lắc đầu:
- Chiều mai ta phải đi để chuẩn bị cho buổi biểu diễn sắp tới.
- Không phải ngươi đã nói được nghĩ hai ngày sao?
- Ta nói là hai ngày nhưng không có nghĩa là đầy đủ hai ngày. Sau đợt biểu diễn lần này, có lẽ ta sẽ rút ra khỏi giới giải trí một thời gian.
Dương Thiên nghe vậy liền hỏi:
- Ngươi quyết định như vậy là rất đúng a. Khi nào đợt biểu diễn cả ngươi kết thúc? Khi đó ta sẽ dẫn ngươi đi chơi thỏa thích.
- Ta lịch hẹn rất nhiều. Nếu không có gì thay đổi hẳn là sẽ kết thúc trong năm nay. Ngươi không cần lo lắng cho ta. Không phải ngươi vẫn còn nhiều mỹ nữ khác cần phải bận tâm sao.
Dương Thiên như bị dội một chậu nước lạnh, câm nín. Nàng không cần phải bắt bẻ hắn ngay trong không khí lãng mạn như vậy a. Lăng Nhã Kỳ thấy Dương Thiên không nói gì, trong lòng cảm thấy có chút khó chịu.
- Được rồi, bây giờ cũng đã muộn rồi. Ta cũng nên trở về.
- Để ta đưa ngươi trở về.
Lăng Nhã Kỳ gật đầu, hai người cùng đi bộ về. Trên cả quảng đường cả hai không nói với nhau câu nào. Dương Thiên nhìn thấy Lăng Nhã Kỳ tâm trạng dường như không được tốt, nên quyết định yên lặng. Trong lòng không khỏi thầm nghĩ:
- Nữ nhân trở mặt còn nhanh hơn lật sách. Thật sự không thể nào hiểu được.
Đưa nàng trở về xong, Dương Thiên cũng trở về. Lăng Nhã Kỳ nhìn theo bóng Dương Thiên, thở dài:
- Ngươi điểm nào cũng tốt. Đáng tiếc quá phong lưu, có lẽ ta và ngươi chỉ có thể trở thành bằng hữu mà thôi.
Dương Thiên trở về nhà, nằm lên giường chuẩn bị đi ngủ thì điện thoại đã phát ra tiếng. Là Diệp Vấn Thiên gọi đến:
- Dương Thiên, ngươi hiện đang ở đâu. Tại sao ta không gọi được cho ngươi?
Lúc đi chơi với Lăng Nhã Kỳ, Dương Thiên đã tắt điện thoại. Có ai muốn trong lúc đang vui vẻ với một mỹ nữ mà bị làm phiền cơ chứ.
- Ta đã trở lại Bắc Giang thành, có việc gì gấp sao?
- Phải. Tên kia lại một lần nữa hành động, lần này là một huyện nhỏ nằm cách kinh thành không xa. Toàn bộ người trong huyện đã bị giết chết, đồng thời máu đã bị hút sạch. Bọn ta thấy nên thông báo với các thế lực khác để truy tìm người này.
- Ngươi có thể mời cao tầng các thế lực khác đến đây để cùng bàn bạc kế hoạch. Tốt nhất là những lão quái vật đã sống nhiều năm, như vậy mới có cơ hội biết thêm thông tin về tên kia.
Diệp Vấn Thiên có chút lo lắng:
- Việc này rất khó. Cho dù là hội trưởng ra mặt cũng chưa chắc mời được bọn hắn. Những lão già đó trước giờ vốn không quá xem trọng bọn ta.
- Vậy thì dùng danh nghĩa của ta đi.
- Ngươi cũng sẽ tham dự.
- Không. Ta chỉ cho các ngươi mượn danh tiếng để mời bọn hắn thôi. Việc này ta không có hứng thú. Ngươi yên tâm, tên kia tuy có khí tức của Nguyên Anh kỳ nhưng hiện tại rất yếu. Nếu có thể bắt được hắn trước khi hắn bình phục hẳn là không có vấn đề gì.
- Chuyện này ngươi không định quản sao. Chẳng phải lần trước ngươi nói muốn đến Ẩn Thế đại lục một chuyến sao?
Dương Thiên mặt đen lại, lần trước chỉ là cái cớ của hắn là đến thăm Tô Nguyệt Nhi cùng Liễu Mị mà thôi. Lúc này nghĩ kĩ lại, Dương Thiên cảm thấy không cần thiết, sớm muộn cũng có thể gặp các nàng, không nên tự chuốc lấy phiền phức vào mình.
- Ta đổi ý a. Hiện tại ta có rất nhiều việc, không có thời gian tham dự chuyện này.
- Nhưng…
Không đợi Diệp Vấn Thiên nói xong, Dương Thiên đã vội tắt máy. Diệp Vấn Thiên chỉ có thể lắc đầu cười khổ, Dương Thiên chính là như vậy, không quan tâm đến việc gì trên đời. Không đúng, mỹ nữ là ngoại lệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.