Phong Lưu Chân Tiên

Chương 66: Đảo nhân tạo




Dương Thiên ngủ được một hồi liền nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa:
- Dương Thiên, đã đến nơi.
Dương Thiên đứng dậy mở cửa liền thấy Diệp Vấn Thiên cùng 2 người lạ mặt đang đứng.
- Bọn họ là thành viên của Ám Tổ, chịu trách nhiệm kiểm tra. Ta nhờ họ đến đây để tra khảo nữ sát thủ.
Dương Thiên lắc đầu:
- Tra khảo thì không cần. Ta đã hỏi xong, nàng cái gì cũng không rõ. Các người chuẩn vị cho nàng một căn phòng là được rồi.
Diệp Vấn Thiên chưa kịp nói gì, một người đã lên tiếng:
- Không được, ám sát trưởng lão là trọng tội, sao có thể bỏ qua cho nàng như vậy. Hơn nữa bằng vào ngươi thì có thể tra ra được cái gì. Để nàng nếm thử một chút thủ đoạn của Ám tổ, ta không tin nàng không khai ra.
- Ta nói là không cần, ngươi không nghe rõ hay sao?
Dương Thiên vừa dứt lời, trên người phát ra một đạo uy áp. Ngoại trừ Diệp Vấn Thiên, hai người kia cả người run lẩy bẩy quỳ xuống. Diệp Ván Thiên thấy vậy liền ngăn cản:
- Ta đã biết, ta sẽ cho người sắp xếp phòng cho nàng.
- Được. Vậy chúng ta mau đi gặp Linh nhi.
Diệp Vấn Thiên gật đầu, hắn biết mục đích chính của Dương Thiên đến đây là để gặp Diệp Linh. Nếu không để hắn tìm nàng trước, hắn chưa chắc chịu đến gặp thượng cấp. Theo Dương Thiên đi ra ngoài, Diệp Vấn Thiên truyền âm cho hai người kia:
- Sắp xếp cho nàng một căn phòng thật tốt. Không nên có ý định gì với nàng. Nếu không hậu quả các ngươi không thể gánh nổi.
Hai người nhìn nhau, trong mắt hiện lên vẻ kinh dị. Rốt cuộc người trẻ tuổi kia là ai mà trưởng lão lại phải nghe lời hắn, dù là truyền nhân của tứ đại thế lực cũng không có mặt mũi như vậy.
Dương Thiên theo Diệp Vấn Thiên đi vào, nghe hắn giới thiệu về nơi này:
- Đây là một hòn đảo nhân tạo, diện tích cũng khá lớn. Được lắp đặt các loại hệ thống phòng thủ cùng thiết bị hiện đại bậc nhất hiện nay. Đây là khu trung tâm, ngoài kia còn có các khu vực như rừng núi, nhà ở, dân cư. Không khác gì một đất nước thu nhỏ, nhưng mọi người ở đây không phải đều là Tu Chân giả, còn có các nhà khoa học nổi tiếng, y bác sĩ…
- Ngươi cũng có thể cảm thấy thiên địa linh khí ở đây nồng đậm hơn xa bên ngoài. Đây là do trước kia bọn ta chiếm được từ Ẩn Thế đại lục một cái linh mạch cùng một bộ trận pháp Tụ Linh mà thành. Hầu hết các thành viên quan trọng của Ám tổ đều ở đây tu luyện.
- Linh nhi hiện đang ở đằng kia, ngươi đến đó gặp nàng, khi nào xong thì gọi cho ta. Đây là điện thoại đặc biệt chỉ có thể sử dụng tại đây, số của ta có lưu sẵn trong đó.
Đưa cho Dương Thiên một cái điện thoại hình thù kì quái, Diệp Vấn Thiên xoay người rời đi. Dương Thiên nhìn ngắm điện thoại, sau đó lấy điện thoại của mình ra, phát hiện không có sóng.
- Xem ra làm việc cũng rất cẩn thận. Đây chắc chắn là căn cứ cuối cùng dùng để chống lại Ẩn Thế đại lục.
Dương Thiên theo hướng Diệp Vấn Thiên chỉ tiến về một căn biệt thự. Nơi này an ninh rất tốt, hắn vừa bước vào liền nghe có âm thanh máy móc vang lên. Diệp Linh từ trong nhà đi ra, thấy Dương Thiên không khỏi bất ngờ, mừng rỡ chạy đến:
- Ngươi tại sao lại có mặt ở đây.
Dương Thiên tất nhiên sẽ không nói thật:
- Ta vì nhớ ngươi nên đã nhờ Diệp Vấn Thiên bá phụ đưa ta đến để gặp ngươi.
Diệp Linh cũng biết Dương Thiên đang nói khoát, nhưng nàng cũng không để ý. Dương Thiên đến đây hẳn là có việc quan trọng.
- Mau vào trong đi.
Đi vào bên trong, căn nhà trang trí khá đơn giản, không gian tạo cho người ta cảm giác thoải mái, dễ chịu. Giống như một khu nghĩ dưỡng. Dương Thiên ngồi vào ghế:
- Ngươi đến đây đã được bao lâu.
- Ta đến đây cũng đã được gần 1 tuần.
Dương Thiên hơi bất ngờ, nơi đây kiểm soát rất nghiêm ngặt, nàng tại sao có thể vẫn lên mạng trò chuyện với hắn.
- Nơi này không phải cùng ngoại giới không có liên hệ sao. Ngươi làm sao vẫn có thể chơi game?
Diệp Linh cười:
- Ai nói với ngươi nơi này không có liên hệ với ngoại giới. Cha ta là trưởng lão nên ta cũng được hưởng đặc quyền. Có điều mọi tin tức đều được một bộ phận kiểm soát. Nếu có tín hiệu đáng nghi lập tức bị chặn lại. Nếu không ta không phải đã sớm bị chán đến chết hay sao?
Dương Thiên gật đầu, hắn vừa rồi còn tưởng mình đi nhầm vào một khu cách ly, xem ra không tệ như vậy.
Hai người tiếp tục trò chuyện rất vui vẻ, Diệp Linh tuyệt nhiên không nói gì đến lý do nàng đến đây, hắn cũng không hỏi. Vấn đề của nàng hắn đã có cách giải quyết, cũng không cần vội vả.
Nhìn đồng hồ thấy hiện tại đã là 6h tối, thời gian cũng không còn sớm, Dương Thiên đứng dậy:
- Ta còn có việc phải đi trước. Lát nữa sẽ quay lại tìm ngươi cũng chơi game. Không biết ngươi có thể cho ta ở nhờ một đêm hay không.
Diệp Linh nghe xong, mặt có hơi đỏ lên, ngượng ngùng gật đầu:
- Không vấn đề gì, biệt thự rất rộng lớn. Ngươi có thể chọn cho mình một căn phòng.
“Xem ra nàng đối với mình cũng rất tín nhiệm”, Dương Thiên thầm nghĩ.
Bước ra khỏi biệt thự, Dương Thiên liền gọi cho Diệp Ván Thiên:
- Đã xong. Hiện tại có thể đi gặp những người kia.
- Ta còn tưởng ngươi đã quên. Ta sẽ lập tức đến đón ngươi.
Diệp Vấn Thiên dứt lời liền đi ra, vừa đi vừa bấm điện thoại, một giọng nói già nua vang lên:
- Hắn đã đến?
- Phải, ta sẽ đưa hắn đến gặp các ngươi ngay bây giờ.
- Chuyện lần này người làm rất tốt.
Người bên kia nói xong liền cúp máy. Diệp Vấn Thiên lắc đầu, người kia vẫn luôn kiệm lời như vậy. Hôm nay có thể khen hắn một câu đã là chuyện rất bất ngờ.
Diệp Vấn Thiên đưa Dương Thiên đi ra xa khỏi khu vực trung tâm, YGS23ON tiến vào một dãy núi, Dương Thiên cảm thấy thiên địa linh khí ở đây nồng đậm hơn ngoài kia không ít. Đi sâu vào trong dãy núi, Dương Thiên nhìn thấy trên vách núi có rất nhiều các hàng động, phía bên ngoài đều có các trận pháp phòng ngự.
Diệp Vấn Thiên ra hiệu cho Dương Thiên đi theo rồi bay về phía đỉnh núi. Hai người đáp xuống đỉnh núi. Chung quanh hoàn toàn trống trải, có ba vị lão giả đang ngồi xếp bằng tu luyện. Nghe thấy tiếng động, ba người đồng thời mở mắt ra. Vị lão giả ở trung tâm ra hiệu cho Diệp Vấn Thiên rời đi rồi lên tiếng:
- Vị huynh đệ đây chắc hẳn là Dương Thiên.
Dương Thiên tìm một chỗ ngồi xuống, gật đầu:
- Đúng vậy. Các ngươi mời ta đến đây là có việc gì.
Lão giả không nói gì, ném cho Dương Thiên một cái ngọc giản. Thần thức thâm nhập vào bên trong, toàn bộ là thông tin về hắn.
Lão giả nhìn Dương Thiên rồi lên tiếng:
- Đây là tin tức chúng ta mua được từ Ma môn, không biết Dương huynh đệ có biết hay không?
- Đây chính là ta cố ý nói cho bọn họ biết.
Ba người ngạc nhiên:
- Tại sao?
- Sự xuất hiện của ta không phải đã khiến rất nhiều người chú ý và muốn điều tra thân phận của ta sao. Việc này cũng không phải cái gì bí mật a.
Ba người nhìn nhau, có chút im lặng. Cái gì mà không phải bí mật, ngươi có biết tin tức này bọn ta phải trả bao nhiều để đạt được không? Có biết nó gây ra bao nhiêu oanh động không?
Lão giả ở trung tâm ho nhẹ một tiếng:
- Vậy ngươi thực sự là Ẩn Thế đại lực thủ hộ giả.
Dương Thiên lắc đầu:
- Là gia tộc của ta trước kia. Ta hiện tại chỉ muốn một cuộc sống bình thường. Nhiệm vụ thủ hộ không còn liên quan đến ta.
- Tại sao hơn ngàn năm qua chúng ta chưa từng nghe được bất cứ tin tức gì liên quan đến các ngươi.
Dương Thiên vẻ mặt khinh thường:
- Ngàn năm qua các ngươi gây được nguy hiểm gì cho Ẩn Thế đại lục sao?
Ba lão giả vẻ mặt hơi đổi. Dương Thiên nói không sai. Ám tổ thực lực hiện tại tuy không kém tứ đại thế lực, nhưng đó chỉ là một chọi một mà thôi. Nếu cả 4 thể lực cùng liên thủ, bọn hắn còn kém rất xa. Thậm chí là một chọi một cũng hoàn toàn không phải đỗi thủ của Thiên Sơn Thánh phong, nghe nói trong có còn có một vị thái thưởng trưởng lão tu vị đạt đến Nguyên Anh kì đại tu sĩ.
Lão giả trung tâm nhìn qua 2 bên, hai người kia đều gật đầu, liền nhìn Dương Thiên:
- Chúng ta có một việc muốn nhờ ngươi giúp đỡ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.