Phong Lưu Chân Tiên

Chương 619: Vô tình đi ngang qua




Sát khí phủ xuống, tất cả người trong thành trực tiếp bị ép đến nằm rạp trên mặt đất, không động đậy được mảy may. Sát khí kia giống như đang bóp chặt lấy tim của từng người, khiến bọn họ giống như đang đối mặt với tử thần, không chút phản kháng mà đón nhận cái chết đến gần. Bất quá, sát khi rất nhanh được thu hồi. Trong thành vẫn còn rất nhiều người vô tội bị Yên Hà Tông bắt giữ làm lô đỉnh song tu, Dương Thiên không muốn vô tình ngộ sát bọn họ.
Tạo ra một vầng sáng bảo hộ nhà ngục, Dương Thiên thi triển Di Thiên Hóa Địa, một thần thông không gian có năng lực thay đổi vị trí đưa toàn bộ nhà ngục cùng những người vô tội sắp bị đem làm lô đỉnh đưa đến một nơi cách đó rất xa. Phá hủy nhà ngục giải thoát cho toàn bộ những người đó, Dương Thiên mới tập trung vào Yên Hà Tông.
Hắn đưa tay về phía trước điểm một chỉ. Bầu trời phía trên Yên Hà Tông xuất hiện một vòng sáng. Vòng sáng cứ lớn dần, đến khi che phủ toàn bộ tòa thành mới dừng lại. Từ bên trong vòng sáng, vô số điểm sáng màu đỏ bay ra. Mỗi khi điểm sáng này chạm vào bất cứ thứ gì sẽ lập tức nổ tung, tạo thành từng cột lửa lớn. Chỉ trong chớp mắt, Yên Hà Tông đã bị nhấn chìm trong biển lửa.
Trong khoảnh khắc, vố số cột lửa phóng lên bầu trời, tràn cảnh nhìn qua vô cùng hoa mỹ. Những cột lửa kia không những đem Yên Hà Tông hóa thành tro bụi mà còn giúp tiêu tan khí tức âm u quanh đây. Dương Thiên cũng đem những bộ hài cốt kia hỏa thiêu. Tin tưởng bọn họ cũng không muốn mình sau khi chết đi còn phải trở thành thú vui tiêu khiển cho Hà Chính Hùng.
Dưới thần thông này, toàn bộ Yên Hà Tông không một ai có cơ may trốn thoát. Bất quá, Dương Thiên vẫn dễ dàng cảm ứng được, kẻ mạnh nhất trong Yên Hà Tông hiện tại chỉ có tu vị Hợp Thể kỳ. Nói cách khác, tu vị từ Đại Thừa kỳ trở lên đều đã rời đi. Lý do không cần phải nghĩ, bọn hắn nghe tin Dương Thiên trở về liền vội vã bỏ trốn để bảo toàn tính mạng, bỏ lại vài tên lâu la với hi vọng giúp Dương Thiên nguôi giận. Chỉ là bọn hắn đã tính sai, cho dù không tính mối thù bức tử Tử Hà, chỉ với tội ác của Hà Chính Hùng và Yên Hà Tông đã đủ để Dương Thiên phải giết chết hắn bằng mọi giá. Loại cặn bả này để lại chỉ làm hại đến người khác mà thôi.
Trong cơn tức giận liền một đòn hủy đi Yên Hà Tông, Dương Thiên xem như cắt đứt đi manh mối tìm kiếm Hà Chính Hùng. Có điều hắn cũng không lo lắng, Hà Chính Hùng chắc chắn sẽ tìm đến vị đại năng vẫn luôn bảo hộ cho hắn kia. Bên trong ngọc giản Vạn Sự Thông cũng đã có tiết lộ một ít, Dương Thiên không khó để đoán ra được tên kia là ai. Độ Kiếp Bát Chuyển tại Linh Giới có tổng cộng bao nhiêu người Dương Thiên cũng không rõ lắm. Thế nhưng vẫn còn hoạt động chỉ có hai người. Một chính là kẻ năm xưa dẫn đầu đám người bức tử Tử Hà, bị Dương Thiên chém đứt một cánh tay, Vô Lượng Chân Nhân. Kẻ còn lại Dương Thiên chưa từng gặp, bất quá cũng đã từng nghe nói tới, là một tên thuộc ma đạo, gọi là Huyền Phong Ma Đế. Nghe nói khi đó Huyền Phong Ma Đế đang bế tử quan để lĩnh ngộ một môn thần thông nào đó nên không thể thống lĩnh ma đạo tham dự được.
Vạn Sự Thông dùng từ “một tên Độ Kiếp Bát Chuyển khác” là để nói đó không phải là kẻ mà Dương Thiên đang nhắm đến, Vô Lượng Chân Nhân. Vậy thì chỉ còn lại Huyền Phong Ma Đế.
Lần này xem như tốt rồi, Linh Giới hai đại năng Độ Kiếp Bát Chuyển còn hoạt động đều nằm ở thế đối đầu với Dương Thiên. Trong trường hợp xấu nhất, cả hai đều sẽ chết dưới kiếm của hắn. Xem ra Dương Thiên sắp phải lặp lại sự kiện hơn ngàn năm trước, một mình đẩy lui Vực Ngoại Thiên Ma. Nghĩ đến đây, Dương Thiên không khỏi bật cười:
- Thật sự có chút hoài niệm a.
Muốn tìm ra Huyền Phong Ma Đế không phải chuyện gì khó khăn, chỉ cần là tu sĩ cấp cao đều biết nơi hắn đang ở. Đó là thánh địa của ma đạo, một trong ba nơi có trình độ tu chân cao nhất Linh Giới, Ma Vực. Có một trong hai kẻ mạnh nhất Linh Giới tọa trấn, không khó để đoán ra trình độ mạnh mẽ của Ma Vực. Môn phái lớn nhất Ma Vực gọi là Ma Thần Cung, cũng chính là thế lực dưới trướng của Huyền Phong Ma Đế. Khác với chính đạo, ma đạo lùi về thời xa xưa là một nhánh tu luyện khá yếu. Mãi cho đến khi có sự xuất hiện của một vị tuyệt thế thiên tài. Một mình hắn chấn hưng ma đạo, lập nên Ma Vực, trở thành thánh địa tu luyện cho những tu sĩ ma đạo. Từ đó về sau, Ma Vực xuất hiện tầng tầng lớp lớp thiên tài, lần lượt dẫn dắt ma đạo hình thành thế đối đầu với chính đạo, hiện tại chính là Huyền Phong Ma Đế. Trải qua một giai đoạn lịch sử như vậy, ma đạo so với chính đạo còn đoàn kết hơn rất nhiều. Bọn hắn có thể có những hành vi ghê tởm, giết hại lẫn nhau, tu luyện trên xương cốt kẻ thù. Thế nhưng một khi có ngoại địch, tất cả sẽ bỏ qua mọi chuyện mà cùng nhau đồng lòng chống địch.
Dương Thiên còn nghe nói, thế lực đang âm thầm chống lưng, cung cấp tài nguyên cho Ma Vực chính là Thiên Âm Giới, vị diện có sức mạnh không thua kém Linh Giới là bao. Nếu chuyện này là thật, vậy chỉnh thể thực lực của Thiên Âm Giới thậm chí đã vượt qua Linh Giới. Có lẽ, Thiên Âm Giới cũng không thực sự “hiền lành” như lời đồn.
Từ một chuyện suy ra nhiều chuyện, Dương Thiên mãi lo suy nghĩ vẩn vơ mà không phát hiện rằng mình đang ở nơi nào. Khi nãy Dương Thiên trong vô thức mở ra một vết nứt không gian rồi tiến vào bên trong, phương hướng chính là Ma Vực. Bất quá, do mải mê suy nghĩ, hắn cũng không nhận biết được mình rốt cuộc đã đi đến đâu. Kết hợp giữa thần thức và Vạn Pháp Thông Thiên Nhãn, Dương Thiên cười khẽ:
- Không ngờ lại đến đây. Cũng tốt, tiện thể ghé qua nơi này một chút hỏi thăm xem có cái Truyền Tống Trận nào đến thẳng Ma Vực hay không. Dù sao so với vết nứt không gian, dùng Truyền Tống Trận cũng sẽ tiết kiệm được không ít thời gian.
Đi ra khỏi vết nứt không gian, trước mặt Dương Thiên lúc này là vô số những thanh kiếm cũ bị rỉ sét hoặc nứt gãy cắm ở khắp hai bên đường đi. Nơi mà hắn vô tình đi qua chính là Kiếm Mộ. Kể từ lần từ biệt trước, Dương Thiên cũng không rõ Thanh Hàn hiện tại đã trở thành như thế nào. Nếu như nàng hoàn toàn khống chế được Hỏa Vũ Kiếm thì tốt. Ngược lại, nếu nàng bị kiếm linh ảnh hưởng liền trở nên giống như một thanh kiếm, lạnh lùng, sát phạt quyết đoán, vậy thì Dương Thiên cũng hết cách.
Cảnh vật hiện tại cũng không có gì thay đổi. Sau trận chiến kia, Thanh Hàn hẳn là đã tốn không ít công sức tu sửa lại nơi này. Dùng thần thức kiểm tra, Dương Thiên phát hiện rất đông kiếm tu đang tập trung trong một đại điện lớn, dường như đang thương thảo một chuyện gì đó. Thanh Hàn ngồi ở ghế chủ trì, vẻ mặt lạnh lùng lắng nghe từng người đưa ra ý kiến. Bộ dạng của nàng rất lạnh nhạt, tựa như những chuyện kia hoàn toàn không liên quan gì đến mình.
Dương Thiên không vội tiến vào mà đứng bên ngoài nghe ngóng. Qua một lúc, hắn trên cơ bản đã hiểu được phần nào những chuyện đang diễn ra. Tin tức về cái chết của cha Thanh Hàn đã lan rộng khắp nơi. Những kẻ vốn đã có ý đồ với Kiếm Mộ bắt đầu rục rịch. Thanh Hàn tuy sở hữu bảo kiếm, có điều tu vị chỉ có Hợp Thể hậu kỳ đỉnh phong thì không đủ trấn áp những thế lực kia. Hợp Thể hậu kỳ đỉnh phong và Đại Thừa kỳ chỉ cách nhau một bước, thế nhưng một bước kia lại để cho nhiều người không thể đạt đến mà ôm hận nhắm mắt. Thanh Hàn có bảo kiếm, nhờ lĩnh ngộ kiếm ý bên trong, muốn bước vào Đại Thừa kỳ cũng không phải quá khó khăn. Bất quá, nàng vẫn cần rất nhiều thời gian. Không phải ai cũng giống như Dương Thiên, chỉ cần vài chục năm liền từ Hợp Thể kỳ đạt đến Độ Kiếp Lục Chuyển. Tu tiên không kể năm tháng, đột phá một tiểu cảnh giới mất vài ngàn năm, thậm chí hàng vạn năm cũng là chuyện bình thường.
Đối mặt với nhiều kẻ có ý đồ như vậy, một hội nghị kiếm tu được mở ra để lấy ý kiến. Những người có mặt ở đây đều là lãnh đạo những thế lực hàng đầu tại Kiếm Mộ, không tính đến đệ tử đi cùng, tu vị bọn hắn đều là Hợp Thể kỳ.
Nhiều luồng ý kiến khác nhau, nhưng tụ chung lại, tất cả đều muốn mượn viện trợ từ bên ngoài. Kiếm tu tại Linh Giới rất nhiều, tìm một tên Đại Thừa kỳ đến đây tọa trấn không phải liền giải quyết được tất cả vấn đề sao? Đương nhiên, phải trả công cho hắn một thứ gì đó xứng đáng. Mà Kiếm Mộ lúc này, thứ đáng giá nhất chính là Hỏa Vũ Kiếm của Thanh Hàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.