Phong Lưu Chân Tiên

Chương 616: Mỹ Thực - Mỹ Tửu




Gương mặt Vạn Sự Thông vẫn còn hơi đỏ, không rõ là do ngượng ngùng hay do linh tửu còn đọng lại trong người vẫn chưa thoát ra hết. Chuyện này là hắn sai. Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, cảm giác thiếu đi một thứ rất quan trọng, bây giờ thứ đó đột nhiên xuất hiện, ngươi có thể nhịn được sao?
Mặc dù Dương Thiên đã nói trước nó rất mạnh, bản thân Vạn Sự Thông cũng không ngờ với tu vị Đại Thừa kỳ của hắn cũng không “tiêu thụ” nổi bình linh tửu này. Thứ mà Liệt Thiên Đế Viêm Long Tộc cất giữ trong bảo khố, Dương Thiên cẩn thận chọn ra có thể đơn giản sao?
Chờ Vạn Sự Thông hoàn toàn tỉnh táo, Dương Thiên mới cười nói:
- Có muốn thử nữa hay không, ở đây ta còn rất nhiều.
Vạn Sự Thông đang định từ chối. Bất quá nghĩ lại nếu tiết chế một chút, mỗi lần chỉ uống một hai ly nhỏ hẳn là sẽ không sao nên liền gật đầu. Dương Thiên lấy ra hai bình linh tửu, nhẹ nhàng đặt lên bàn:
- Cẩn thận một chút, thứ này không phải linh tửu thông thường. Cho dù là Đại Thừa kỳ cũng rất khó uống cạn một bình lớn. Có điều, nếu mỗi lần chỉ uống một lượng nhỏ sẽ giúp nâng cao tu vị, cường hóa thể chất.
Thu hồi hai bình linh tửu vào không gian giới chỉ, Vạn Sự Thông nhàn nhạt hỏi:
- Nói đi, lần này ngươi đến tìm ta là có việc gì?
Dương Thiên thản nhiên:
- Muốn tìm bạn cũ uống rượu tâm sự không được sao?
Vạn Sự Thông ngẩn ra, vài giây sau mới đáp lại:
- Dương Thiên, ngươi thay đổi. Nếu là trước kia, những lời này cho dù là nói đùa cũng sẽ không phát ra từ miệng của ngươi. Ta rất muốn biết, sau khi ngươi phi thăng Tiên Giới, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Dương Thiên phất tay:
- Cái đó tạm thời không nhắc đến. Hôm nay ta muốn cùng bằng hữu uống rượu đàm đạo. Linh tửu ta đã mang đến, thức ăn do ngươi chuẩn bị.
Vạn Sự Thông vỗ bàn:
- Được, ngươi đã có hứng ta liền bồi tiếp. Ngươi đợi ở đây một lát, ta rất nhanh sẽ quay lại.
Vạn Sự Thông nói xong liền bỏ đi, Dương Thiên cũng không rõ tên kia muốn làm gì, chỉ chậm rãi lấy từ trong người ra vài bình linh tửu đặt lên bàn. Ngẩn đầu nhìn bầu trời, Dương Thiên cảm thấy thật thanh thản. Hắn ưa thích những ngày tháng bình yên thế này. Cùng bằng hữu uống rượu đàm đạo, cùng mỹ nhân ngắm cảnh tâm tình là những chuyện đắc ý nhất của đời người. Dương Thiên lắc đầu, tự cười bản thân mình. Hiện tại hắn nghĩ đến chuyện này vẫn còn quá sớm. Thế giới này đang đối mặt với nguy cơ diệt vong, vẫn cần Dương Thiên đứng ra cứu vớt.
Vạn Sự Thông nói rất nhanh sẽ quay lại, “rất nhanh” của hắn chính là gần một giờ đồng hồ. Khi Vạn Sự Thông quay về, nhìn vẻ mặt trầm trọng của Dương Thiên, tim hắn không tự chủ được giật thót một cái, vội vả giải thích:
- Ta cũng không ngờ là lại lâu như vậy. Thứ này rất quý giá, tên kia nói thế nào cũng không chịu đưa ra. Cuối cùng ta phải dùng đến danh nghĩa của ngươi ra đàn áp mới lấy được.
Dương Thiên hứng thú hỏi:
- Rốt cuộc là thứ gì?
Vạn Sự Thông tỏ vẻ bí ẩn, từ từ lấy ra từ trong không gian giới chỉ một cái chân cực lớn, dài đến hàng trăm mét, được hắn dùng Khống Vật Thuật nâng đỡ lơ lững trên không. Dương Thiên cau mày quan sát, bất đắc dĩ thở ra một hơi. Hắn không nhận ra đây là chân của loại yêu thú này, cũng không nhìn ra nó có gì đặc biệt.
Biết Dương Thiên cũng không nhìn ra, Vạn Sự Thông tỏ vẻ hiểu biết giải thích:
- Đây là chân của Du Không Thú. Loại yêu thú này vô cùng đặc biệt, từ khi sinh ra đã nắm giữ lực lượng không gian, vẫn quen sống bên trong hư không vô tận. Không những thực lực mạnh mẽ, lại nắm giữ Không Gian Lực, lĩnh ngộ Không Gian Pháp Tắc, muốn bắt được nó còn khó hơn lên trời. Tên kia năm xưa may mắn gặp được một con Du Không Thú bị trọng thương do đối đấu với một loại Thần Thú nào đó, nhờ đó săn giết được nó. Du Không Thú có một đặc điểm, đó là thịt của nó cực kỳ ngon. Cho dù là những lão quái vật sống hàng chục vạn năm đã sớm ích cốc, không còn hứng thú với mỹ thực, gặp phải nó cũng khó kiềm lòng được.
- Trăm năm trước, trong một lần yến tiệc của Chấn Vũ Chân Nhân, tên kia mới đem một chút thịt của Du Không Thú đến làm quà tặng, cuối cùng tạo ra một hồi oanh động không nhỏ. Chấn Vũ Chân Nhân dùng rất nhiều bảo vật, cuối cùng đổi lấy được hơn 100 cân, chia sẽ cho mỗi người đến dự tiệc một ít. Ài, hương vị đó đến nay ta vẫn chưa quên được.
Nhìn bộ dạng nước miếng đang muốn chảy ra của Vạn Sự Thông, Dương Thiên lùi nhẹ về phía sau một đoạn, nghi ngờ nói:
- Nếu nó ngon đến như vậy, chẳng lẽ trăm năm qua ngươi không tìm đến xin lấy một ít. Cái này hình như không giống tính cách của ngươi a.
Vạn Sự Thông tức giận nói:
- Ngươi không nhắc đến thì thôi, nhắc đến liền khiến ta bực mình. Tên kia vô cùng keo kiệt, một con Du Không Thú trưởng thành tối thiểu cũng có vài vạn cân. Ta tìm đến hắn năn nỉ cầu xin cạn nước miếng, thậm chí hi sinh vài chục năm thọ nguyên thi triển Thiên Diễn Thuật giúp hắn dự đoán tương lai cũng chỉ đổi được vài cân. Ngươi nói xem, đều là con người với nhau, tại sao có thể khốn kiếp đến như vậy.
Dương Thiên không biết nói gì. Tính cách của Vạn Sự Thông chính là như vậy. Cho hắn cơ hội giải tỏa bức xúc, hắn sẽ không kiên nể gì mà toàn bộ nói ra, thậm chí mắng chửi không tiếc lời.
Xả giận xong, Vạn Sự Thông mới chợt nhớ đến chính sự. Hắn dùng vẻ mặt tà ác nói:
- Lần này ta trực tiếp dùng danh nghĩa của ngươi bắt hắn nôn ra cái chân này, đoán chừng cũng gần vạn cân. Tên kia chắc chắn đang khóc không ra nước mắt. Dương Thiên a Dương Thiên, cái danh Sát Thần của ngươi đôi khi thật hữu ích.
Dương Thiên méo mặt:
- Cái này…hình như không tốt cho danh tiếng của ta lắm. Hơn nữa, tên kia dễ dàng tin lời của ngươi như vậy sao?
Vạn Sự Thông khinh thường:
- Danh tiếng của ngươi trước giờ tốt lắm sao? Đã đen thì còn ngại gì vết bẩn. Ta có đặt vài cái cấm chế có tác dụng truyền dẫn hình ảnh tại đây. Trực tiếp đưa cho tên kia xem là được. Dù sao bộ dạng hiện tại của ngươi cũng đã được lan truyền khắp Linh Giới. Chỉ cần là cao tầng từ Hợp Thể kỳ trở lên không ai không biết.
Dương Thiên gãi mũi, nghĩ lại Vạn Sự Thông nói cũng không sai. Cái danh Sát Thần vốn đã rất đen rồi, mang thêm tiếng trấn lột cướp bóc nữa cũng chẳng ảnh hưởng gì. Có điều, tự nhiên lại nhiều thêm một cái danh ăn cướp, mà còn là ăn cướp thức ăn, Dương Thiên vẫn cảm thấy có chút mất mặt. Hắn cười gượng nói:
- Được rồi, làm cũng đã làm, ta có thể nói gì sao. Thứ thịt này được ngươi ca tụng như vậy tất có chỗ đặc biệt. Mau chế biến để ta thưởng thức một chút đi.
- Tốt.
Vạn Sự Thông cũng đã sớm không nhịn được, lập tức ra tay chế biến. Hắn nhờ Dương Thiên dùng Hỏa linh lực, khốn chế ở một mức độ vừa phải bao phủ lấy cái chân kia. Từ trong không gian giới chỉ, đủ loại nguyên liệu, gia vị phụ trợ bay ra, rơi trên chân của Du Không Thú.
Tiếp đến, Dương Thiên dùng kiếm khí cắt ra nhiều đường trên đó, Vạn Sự Thông điều khiển nguyên liệu cùng gia vị đã được ngọn lửa chế biến, thông qua những vết kiếm kia thẩm thấu vào bên trong từng thớ thịt. Một hương thơm ngào ngạt phát ra. Chỉ mới mùi hương thôi đã khiến người ta không kiềm lòng được. Nếu nói Dương Thiên ban đầu chỉ là hơi có hứng thú, lúc này hắn thực sự muốn thưởng thức loại thịt tuyệt phẩm này.
Trọn vẹn ba ngày liên tục dùng hỏa diễm thiêu đốt, cộng thêm việc khống hỏa mạnh yếu ở từng vị trí khác nhau theo sự hướng dẫn của Vạn Sự Thông, cả hai rốt cuộc cũng chế biến xong cái chân của Hư Không Thú. Dương Thiên dùng kiếm khí cắt nó thành từng mảnh nhỏ, Vạn Sự Thông lấy ra một cái chảo rất to đặt ngay giữa sân để chứa đựng.
Đã có nỗi sợ từ trước đối với linh tửu của Dương Thiên, Vạn Sự Thông chỉ dám dùng hai cái ly rất nhỏ để trước mặt hai người. Dương Thiên cũng không quá để tâm, hắn rót cho mỗi người một ly, cười nói:
- Uống.
Vạn Sự Thông cười cười, chạm ly với Dương Thiên rồi một hơi uống cạn. Hắn nhìn vào chảo thịt đặt cách đó không xa:
- Giờ là lúc tận hưởng thành quả rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.