Phong Lưu Chân Tiên

Chương 60: Lời mời




Dương Thiên cắn răng quay lại chỗ ngồi, trong lòng thầm nói: “Thiên thì tính là cái gì, Thiên Đế chấp chưởng Thiên Phạt không phải đã từng bị ta cho một trận sao?”.
- Ngươi cuối cùng là muốn thế nào?
Vương Vận nhìn Dương Thiên bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi cũng bật cười:
- Ta chỉ muốn mời ngươi đến đây để cảm tạ ơn cứu mạng, ngươi cũng không cần làm vẻ mặt như vậy.
Dương Thiên kinh ngạc, hắn từng nghĩ đến vô số trường hợp, nhưng diễn biến như vậy hoàn toàn nằm ngoài dự đoán a. Vẻ mặt vẫn thấp thỏm nhìn Vương Vận:
- Thực sự chỉ như vậy?
- Vậy ngươi muốn thế nào. Chẳng lẽ ngươi nghĩ ta gọi ngươi đến đây để bắt ngươi chịu trách nhiệm sao?
Chịu trách nhiệm Dương Thiên cầu còn không được, hắn là lo sợ việc khác. Cũng không đợi Dương Thiên trả lời, Vương Vận liền tiếp:
- Ta cảm thấy ngươi cũng không muốn đến đây, lời cảm tạ ta đã nói xong. Ngươi có thể về.
- Thật sự chỉ như vậy.
Thấy Vương Vận trợn mắt nhìn hắn, Dương Thiên liền phóng nhanh ra ngoài. Chuyện này hắn vẫn chưa có cách giải quyết phù hợp, tốt nhất là bỏ đi trước, chờ có biện pháp thì quay lại sau.
Vương lão đang ngồi uống trà ở ngoài, thấy Dương Thiên bước ra liền tiếng lại hỏi:
- Vận nhi muốn gặp ngươi để làm gì?
- Nàng muốn gọi ta đến để nói lời cảm ơn.
- Chỉ có như vậy?
- Chỉ có như vậy, ta có việc gấp phải đi trước, gặp lại sau.
Dương Thiên chào Vương lão rồi phóng nhanh ra ngoài khiến Vương lão không khỏi giật mình, lẩm bẩm:
- Cần gì phải chạy nhanh như vậy, ta có chuyện còn chưa kịp hỏi.
Tiến vào trong phòng, nhìn thấy Vương Vận hai mắt đang nhìn chằm chằm chậu hoa trước mặt, Vương láo cất tiếng:
- Vận nhi, ngươi không định giữ hắn lại sao?
Người ta nói hiểu con cái không ai bằng cha mẹ, nhưng hiểu rõ Vương Vận không có ai hơn Vương lão. Chính hắn tận mắt chứng kiến nàng lớn lên, nàng nghĩ gì hắn sao có thể không biết.
Vương Vận biết không thể dấu được Vương lão, thở dài:
- Hắn trông thấy ta chỉ muốn bỏ chạy, ta có thể giữ hắn lại sao. Hơn nữa hắn là vì cứu ta mới làm như vậy. Cũng không phải lỗi của hắn, ta không thể bắt hắn chịu trách nhiệm.
Vương lão thở dài, hắn biết người cháu gái này ngoài miệng rất bình thường nhưng trong lòng hẳn đang rất khó chịu. Vương gia cũng là một gia tộc lâu đời, con cháu các đời đều được giáo dục theo truyền thống gia đình. Vương Vận cũng thuộc kiểu nữ nhân điển hình thời xưa, rất coi trọng chuyện trinh tiết. Đối với việc Dương Thiên là nam nhân đầu tiên của mình vẫn rất để ý.
Hôm nay nàng mời hắn đến là muốn xem ý tứ của hắn, nhưng xem ra Dương Thiên hoàn toàn không có ý định chịu trách nhiệm với nàng. Dù sao Dương Thiên có ơn cứu mạng nàng, Vương Vận sẽ không ép buộc hắn.
Dương Thiên nếu biết chuyện này chắc chắn sẽ hối hận đến chết. Một vị mỹ nữ như vậy muốn hắn chịu trách nhiệm, hắn vui mừng còn không kịp, sao lại có thể từ chối nàng. Xem ra quảng đường đến với nữ nhân đầu tiên của Dương Thiên vẫn còn nhiều khó khăn a.
Dương Thiên nhìn đồng hồ chỉ 9h sáng, bây giờ đi học cũng không kịp. Cuối tuần này phải đến nhà Mộc Vũ Hàm, hiện tại cũng không nên tìm nàng. Đang lúc Dương Thiên suy nghĩ bâng quơ thì nhận được điện thoại của Diệp Vấn Thiên:
- Dương Thiên, ta hiện đang ở căn cứ của Ám tổ tại Bắc Giang thành, ngươi có thể đến đây một chút được không?
Diệp Vấn Thiên nói chuyện rất khách sáo khiến Dương Thiên cảm thấy kì lạ nhưng vẫn đồng ý:
- Được, ta sẽ lập tức đến ngay.
Dương Thiên thấy việc Diệp Vấn Thiên đột nhiên xuất hiện ở đây chắc chắn là không bình thường. Hắn luôn nói mình bận trăm công nghìn việc, sao lại có thời gian đến đây mời Dương Thiên nói chuyện phiếm. Dù sao cũng là nhạc phụ tương lai, Dương Thiên tất nhiên sẽ nể mặt hắn.
Căn cứ này Dương Thiên đã đến vài lần nên cũng rất quen thuộc. Bước vào căn phòng, ngoài Diệp Vấn Thiên đang ngồi chính giữa căn phòng thì không có một ai. Dương Thiên bước tời ngồi đối diện với Diệp Vấn Thiên:
- Ngươi cho tất cả mọi người nghỉ việc, xem ra là có việc quan trọng muốn nói với ta?
Diệp Vấn Thiên nháp một ngụm rượu rồi nhìn Dương Thiên:
- Thượng cấp ra lệnh cho ta mời ngươi đến tổng bộ làm khách một chuyến.
Dương Thiên cũng ngẩn ra, Diệp Vấn Thiên là trưởng lão của Ám tổ, có thể được hắn gọi là thượng cấp chỉ có thể là 2 vị Phó hội trưởng hoặc là Hội trưởng mà thôi. Nhưng đối với Dương Thiên thì dù có là ai đi nữa hắn cũng không bận tâm:
- Ta hiện tại có rất nhiều việc. Không có thời gian gặp bọn hắn.
Diệp Vấn Thiên trợn mắt, hắn sao có thể không biết Dương Thiên thời gian qua bận cái gì. Nói thẳng ra là đi tìm mỹ nữ mà thôi.
- Việc lần này rất quan trọng, nghe nói là có người bán ra tin tức về thân phận của ngươi.
Dương Thiên cuối cùng cũng hiểu ra, xem ra Ma môn làm việc vẫn rất nhanh gọn. Ám tổ đã biết, xem ra bọn người Tô Nguyệt Nhi cũng sẽ rất nhanh biết được. Diệp Vấn Thiên thấy Dương Thiên không nói gì liền tiếp:
- Đây là do bọn ta trả một cái giá khá lớn để mua wZVsfD7 lại từ Ma môn. Trong tất cả các đại thế lực thì Ám tổ bọn ta có quan hệ với Ma môn tốt nhất, dù sao những thế lực còn lại đều chán ghét bọn hắn.
- Vậy ngươi hẳn đã biết thân phận của ta?
Diệp Vấn Thiên lắc đầu:
- Ta cũng chỉ biết như thế, thượng cấp nói đây là tin tức xếp loại S, ta không có đủ quyền hạn để biết.
Dương Thiên bật cười, tin tức hắn tùy tiền nghĩ ra được xếp loại cao như vậy.
- Dương Thiên, ta nghĩ ngươi nên đi gặp bọn hắn một lần, dù sao thân phận hiện tại của ngươi cũng là thành viên của Ám tổ. Hơn nữa Linh nhi hiện cũng đang ở đó.
Lần này Diệp Vấn Thiên đã nói đúng trọng tâm vấn đề, mồi câu này không thể nói là không tốt. Dương Thiên vẫn luôn muốn gặp Diệp Linh, lâu rồi không gặp khiến hắn cảm thấy rất nhớ nàng.
- Tổng bộ của các ngươi nằm ở đâu, cần tốn bao nhiêu thời gian?
Diệp Vấn Thiên thấy Dương Thiên có vẻ nhượng bộ liền vui mừng:
- Tổng bộ được đặt tại một hòn đảo nhân tạo ở phía Tây Thái Bình Dương. Ta hiện có một chiếc trực thăng loại mới nhất. Tổng thời gian đi về sẽ không vượt qua 20 tiếng.
Dương Thiên tính toán một chút, thời gian ở lại cùng đi về sẽ không quá 2 ngày, có thể chấp nhận được:
- Tốt lắm, nể mặt Diệp Linh, ta sẽ đến tổng bộ của các ngươi một chuyến.
Diệp Vấn Thiên thở ra một hơi, nhiệm vụ mời Dương Thiên được thượng cấp đặc biệt cắn dặn là không thể thất bại. Hơn nữa không được khiến hắn cảm thấy khó chịu với Ám tổ. Thân phận của Dương Thiên càng khiến Diệp Vấn Thiên nghi hoặc càng ngày càng sâu.
- Đúng rồi, Diệp Linh chỉ là phàm nhân. Nàng đến nơi đó để làm gì?
Diệp Vấn Thiên vẻ mặt thay đổi, hắn thở dài một hơi, hai mắt nhìn về phía xa:
- Là lỗi của ta, là ta có lỗi với nàng.
- Chuyện này có quan hệ cùng việc nàng không thể tu luyện?
Diệp Vấn Thiên ngạc nhiên:
- Ngươi làm sao biết được?
Dương Thiên nhún vai:
- Đoán mà thôi, Diệp Linh đã từng nói với ta trước kia nàng cũng có thể tu luyện. Thêm việc nàng xuất hiện tại tổng bộ Ám tổ khiến ta nghi ngờ.
- Ngươi nói không sai. Diệp Linh trước kia quả thực có thể tu luyện. Hơn nữa tư chất rất tốt, nếu không phải có sự cố xảy ra. Nàng hiện tại tu vị cho dù so sánh với Thiên Sơn thánh nữ hay Ma môn Ma nữ cũng sẽ không quá thua kém.
Dương Thiên liền cảm thấy hứng thú, hắn đã kiểm tra cơ thể nàng, quả thực không có Linh căn, không thể cảm nhận được thiên địa linh khí. Chẳng lẽ…
- Chẳng lẽ nàng đã bị người khác lấy mất Linh căn?
Diệp Vấn Thiên vẻ đau khổ càng đậm:
- Đúng vậy, là ta hại nàng. Ngươi có muốn nghe một chút cố sự hay không?
Dương Thiên gật đầu nhìn Diệp Vấn Thiên, việc này hắn rất muốn biết. Có thể thông qua đó tìm được cách chữa trị cho nàng. Tất nhiên hắn cũng có biện pháp khác giúp nàng tu luyện. Chỉ là biện pháp đó hiện tại không tiện thực hiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.