Phong Lưu Chân Tiên

Chương 51: Cố sự




Nhìn vẻ mặt trợn mắt há mồm của hai người, Dương Thiên rất đắc ý. Hắn bị Dược Lăng kiềm nén lâu như vậy đã sớm không nhịn được. Không trả lại cho nàng một cái thực không cam tâm.
Dược Lăng nuốt một ngụm nước bọt, trân trối nhìn Dương Thiên:
- Ngươi muốn ngồi một chỗ và ăn bám gia đình?
- Tất nhiên không phải, ta đã kiếm ra tiền, không thể gọi là ăn bám được. Con ngồi một chỗ cũng không phải, ta còn có thể nằm a.
Hai người triệt để yên lặng. Dược Nam không khỏi than thở, tại sao một người như vậy lại có được y thuật cao như vậy, chẳng phải là lãng phí nhân tài sao?
Dương Thiên tâm trạng tốt, phất tay:
- Mau, đi chữa bệnh cho gia gia các ngươi, chiều nay ta còn có việc cần làm.
Dược Nam cũng cất bước nhanh hơn, đi đến một hoa viên rộng lớn. Xung quanh có rất nhiều loại cây kiểng được tạo hình rất bắt mắt. Chính giữa còn có một cái hồ lớn, một vị lão giả đang ngồi trên bờ hồ cho cá ăn.
Hai huynh muội Dược Nam liền tiến tới bên cạnh lão giả, Dược Lăng nhanh miệng nói:
- Gia gia, ta đã về.
Lão giả mỉm cười hiền từ:
- Đã về rồi sao. Tiểu Nam, ngươi không phải nói hôm nay ở lại bệnh viện cả ngày sao lại về sớm như vậy.
- Ta vừa có may mắn gặp một vị thần y, liền mang hắn về xem bệnh cho gia gia.
Lão giả nhìn qua Dương Thiên:
- Ta biết ngươi có ý tốt, nhưng bệnh của ta vốn không chữa được, các ngươi không cần tốn công sức.
Hai người định nói thêm cái gì nữa, nhưng Dương Thiên lập tức tiến lên nói:
- Hai ngươi đi ra ngoài một lát, ta có việc muốn nói riêng với Dược lão gia.
Dược Nam nhìn Dương Thiên, cũng không tiện nói thêm cái gì, lôi kéo Dược Lăng đi ra ngoài. Dương Thiên bước lại ngồi đối diện với lão giả, mỉm cười:
- Người của Ma môn sao?
Lão giả vẫn đang cho cá ăn bỗng dừng lại, nhìn Dương Thiên, vẻ mặt vẫn bình tĩnh:
- Ngươi đang nói về việc gì, ta không hiểu.
- Không cần giấu, tuy ngươi đã cố gắng áp chế nhưng ma khí trong cơ thể ngươi vẫn quá mạnh dẫn đến cơ thể ngày càng yếu. Nếu không phải tu vị của ngươi không tệ thì đã sớm không xong.
Lão giả cuối cùng không giữ được vẻ bình tĩnh:
- Ngươi rốt cuộc là ai. Là người của Ám tổ đến truy sát ta sao?
Dương Thiên lắc đầu:
- Ta đúng là người của Ám tổ, nhưng cũng không phải đến để truy sát ngươi. Nhưng ngươi ở đây khiến ta không yên tâm, vì vậy ngươi nên nói rõ ra một chút. Nếu không ta cũng không ngại khiến ngươi biến mất.
- Chỉ bằng vào ngươi?
Bật cười, Dương Thiên cũng không phản bác, nếu bằng vào hắn còn không đủ thì còn có ai đủ khả năng.
Lão giả nhìn Dương Thiên một hồi, cuối cùng cũng đành chịu thua. Hắn tuy rất mạnh nhưng áp chế ma khí nhiều năm đã sớm không chịu được, làm gì còn khả năng chống cự.
- Ta có thể nói cho ngươi biết, nhưng ngươi phải hứa không làm việc gì tổn hại đến Dược gia.
- Không thành vấn đề, ta cùng Dược Nam hai người là bằng hữu, tất nhiên sẽ không làm hại bọn họ.
Dược lão gia tử ánh mắt nhìn về phía wb4WiiE xa như đang nhớ lại, một hồi sau liền cất giọng:
- Ta trước kia là Ma môn trưởng lão, luyện ma công bị phản phệ, kẻ thù biết được tìm đến truy sát. Cuối cùng ta bị đánh nát thân thể, nguyên thần đoạt xá vào cơ thể một thanh niên đang đi lính. Tuy giữ mạng thành công nhưng vẫn tiếp tục bị ma khí dày vò, tu vị đại giảm, hiện tại chỉ còn cố gắng giữ lại mạng già.
- Nói vậy, Dược gia huynh muội cũng không phải cháu ruột của ngươi.
- Không, ta sau khi chiếm lấy thân thể này, đạt được nhiều chiến công cho đất nước trở về mới kiếm một thê tử, từ đó mới có Dược gia. Dược gia hiện tại là do ta một tay gây dựng nên.
- Ám tổ vì ta có chiến công với đất nước nên cũng không làm gì ta, nhưng một mực giám sát ta. Việc ngươi xuất hiện khiến ta nghĩ bọn họ muốn động thủ.
Dương Thiên lắc đầu:
- Ta cùng bọn họ chỉ là mối quan hệ hợp tác, bọn họ không có quyền ra lệnh cho ta. Ngươi cũng không cần lo lắng.
- Nếu thân phận của ngươi không có vấn đề gì, ta cũng không quan tâm ngươi xuất thân từ đâu. Hiện tại ngươi là Dược gia lão gia, ta sẽ giúp ngươi bài trừ ma khí.
Dược gia lão tử lắc đầu cười khổ:
- Cái này không cần, ma khí sau bao nhiêu năm tích tụ đã vô cùng lớn mạnh. Dù là Kim Đan kỳ tu sĩ cũng chưa chắc bài trừ được. Chỉ hi vọng khi ta chết đi, các ngươi có thể mang ta trở về Ẩn Thế đại lục, đừng để ma khí bộc phát tại thế giới này.
Dương Thiên biết Dược gia lão tử không tin tưởng hắn, dù sao hắn cũng còn rất trẻ, tu vị dù cao thì có thể cao được bao nhiêu. Dương Thiên không giải thích gì, liền lấy Huyết Ma kiếm ra:
- Ngươi có thể nhận ra nó?
Dược gia lão tử nhìn thanh kiếm màu đen kịt, một cảm giác rất đáng sợ xuất hiện trong lòng, hắn tuy không biết lai lịch của thanh kiếm này, nhưng vẫn biết nó vô cùng đáng sợ.
- Đây là?
- Huyết Ma kiếm.
- Cái gì?
Dược gia lão tử không nhịn được hét to, Ma môn chí bảo sao lại xuất hiện tại đây:
- Không thể nào, Huyết Ma kiếm đã mất tích rất nhiều năm, có lời đồn rằng nó đã bị hủy trong một trận chiến. Hơn nữa, tương truyền, Huyết Ma kiếm toàn thân tỏa ra ma khí cùng huyết khí vô cung kinh người. Thanh kiếm này tuy rất lợi hại nhưng hoàn toàn không tỏ ra chút ma khí nào.
Dương Thiên năng kiếm lên, từ trên thân kiếm bỗng tỏ ra huyết ma khí vô cùng kinh khủng, dù chỉ trong giây lát nhưng khiến lão giả cả lưng ướt đẫm mồ hôi.
Từ khi lấy được Huyết Ma kiếm Dương Thiên vẫn chưa từng sử dụng, nguyên nhân chính là hắn đang để Huyết Ma kiếm tự mình luyện hóa huyết ma khí. Hiện tại luyện hóa đã hoàn thành, chỉ khi chiến đấu mới bộc lộ huyết ma khí. Huyết Ma kiếm đã có kiếm hồn, là pháp bảo có thể tiến hóa, Dương Thiên cũng rất ưa thích mới bỏ nhiều công sức như vậy.
Dược gia lão tử sau một lúc cũng đã lấy lại bình tĩnh:
- Đúng là Huyết Ma kiếm, sao nó lại ở trong tay của ngươi?
- Không nên hỏi nhiều, hiện tại ta sẽ dùng Huyết Ma kiếm hút lấy toàn bộ ma khí trong cơ thể ngươi, sau đó giúp ngươi chữa trị khối thân thể này, ngươi sống thêm 10, 20 năm không thành vấn đề.
Lão giả gật đầu, chuyện này hắn hoàn toàn tin tưởng, Ma môn chí bảo, dù ma khí có lớn mạnh đến đâu nó cũng có thể luyện hóa được. Dương Thiên cũng lập tức động thủ, Huyết Ma kiếm liền bay đến đỉnh đầu lão giả xoay tròn. Từng luồng khí màu đan từ trên người lão giả bốc lên bị hấp thu vào thân kiếm. Dược gia lão tử vẻ mặt vô cùng thống khổ.
Dương Thiên thấy vậy liền lớn tiếng nhắc nhở:
- Giữ vũng tinh thần, nếu không ngươi sẽ bị ma khí ăn mòn, biến thành một kẻ điên.
- Yên tâm, ta đã chống cự với nó nhiều năm như vậy, một chút đau khổ này có là gì.
Dương Thiên gật đầu, lấy tay đưa vào đầu lão giả một đạo Thanh Tâm chú, có tác dụng thanh lọc tâm thần.
Xong cũng không có việc gì làm, liền đi xung quanh ngắm cảnh. Dương Thiên rất ưa thích lối kiến trúc của hoa viên này, hắn dự định lát nữa sẽ mượn lại bản thiết kế để làm một cái tương tự tại biệt thự của hắn Các vị mỹ nữ hẳn cũng sẽ rất ưa thích, thuận tiện tán gái một phen.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.