Phong Lưu Chân Tiên

Chương 411: Uy hiếp




Tuyết Tinh Sơn vốn là một yên tĩnh, trừ lần tranh đoạt Ngũ Thải Băng Liên, đại đa số những người đến đây tìm kiếm Tam Thải Băng Liên đều rất hòa bình. Qua nhiều năm, số lượng Tam Thải Băng Liên được khai thác gần như cạn kiệt, thỉnh thoảng mới xuất hiện một hai bông. Chỉ có một số lượng nhỏ tu sĩ đến đây cầu may.
Nhưng những ngày gần đây, số lượng tu sĩ kéo đến Tuyết Tinh Sơn lại đặc biệt tăng cao. Hơn nữa toàn bộ đều có tu vị từ Kim Đan trở lên, đội hình vô cùng khủng bố. Nhiều người còn cho rằng bọn hắn đến đây để tranh đoạt một món siêu cấp pháp bảo sắp xuất thế mà không biết rằng tất cả chỉ để đối phó với một người.
Toàn bộ Tuyết Tinh Sơn lúc này được bao phủ bởi một đại trận cực lớn do các đại môn phái dựng lên. Dương Thiên một mình phá hủy Cực Linh Thành, tiêu diệt Cực Linh Môn, giết đi hai vị Phó Các Chủ của Thiên Bảo Các. Chiến tích bậc này, bọn hắn tất nhiên phải dốc toàn lực nếu không muốn bị lật thuyền trong mương.
Từ vết tích trận chiến, Dương Thiên tu luyện hẳn chính là Hỏa linh lực cùng kiếm khí. Vì vậy bọn hắn quyết định lựa chọn Tuyết Tinh Sơn, thông qua đại trận mượn Băng linh lực để khắc chế Dương Thiên.
Đáng tiếc, bọn hắn không biết rằng, Dương Thiên có thể sử dụng tất cả các loại linh lực khác nhau. Chẳng qua Hỏa linh lực cùng kiếm khí là những thứ chủ tu kiếp trước của hắn, sử dụng sẽ thuận tay hơn mà thôi.
Dương Thiên đứng trên không trung, hai tay chắp sau lưng, nhìn vào màn chắn màu trắng đang ngăn trở hắn. Giọng nói có thêm linh lực phụ trợ, vang vọng khắp Tuyết Tinh Sơn:
- Các ngươi nghĩ rằng dựa vào cái phá trận pháp này là có thể ngăn cản được ta?
Đối diện với Dương Thiên mà chắn là một lão già chống gậy, râu tóc bạc trắng và một người đàn ông trung niên ở trần, trên người đầy những vết sẹo do mãnh thú gây ra. Lão già cất giọng yếu ớt:
- Ngươi chính là Dương Thiên, kẻ đã đẩy Nhân Tộc đến chỗ diệt vong.
Dương Thiên nghệch mặt ra:
- Nhân Tộc diệt vong thì có liên quan gì đến ra?
- Hừ, đừng xảo biện. Nếu không phải do ngươi, Yêu Tộc cũng sẽ không tức giận mà vây khốn tu sĩ của chúng ta tại Huyền Hoa Cốc. Lỡ như bọn họ xảy ra chuyện gì, lấy ai đứng ra gánh vác Nhân Tộc. Sớm muộn chúng ta cũng sẽ bị những chủng tộc khác thôn tính.
Dương Thiên lắc đầu:
- Không, ý của ta là, Nhân Tộc có diệt vong đi chăng nữa thì có liên quan gì đến ta?
- Khốn kiếp, ngươi chính là một thành viên của Nhân Tộc…
Dương Thiên trực tiếp cắt ngang:
- Nếu các ngươi xem ta là một thành viên của Nhân Tộc thì đã không có ý đem bắt ta giao cho Yêu Tộc.
Lão già giả vờ thở dài:
- Vận mệnh của cả một tộc quan trọng hơn bất kỳ thành viên nào.
Dương Thiên lười nghe hắn nói nhảm:
- Các ngươi muốn gì thì mau nói ra, đừng dài dòng như vậy.
Nếu đám người này muốn đánh giết hắn thì đã sớm ra tay, cần gì phải nói hết thứ này đến thứ khác, chắc chắn là đang âm mưu điều gì đó. Bị Dương Thiên nói trúng tim đen, lão già vẫn không hề tỏ ra bối rối:
- Nói chuyện với người thông minh thật sảng khoái. Bọn ta muốn ngươi đến Huyền Hoa Cốc cứu thoát tu sĩ của Nhân Tộc. Chỉ cần ngươi làm xong, bọn ta sẽ trả tự do cho Chu Hân Dao, đảm bảo nguyên vẹn không chút thương tổn.
Dương Thiên rất mạnh, chín vị Yêu Vương còn lại cũng không phải dạng vừa. Bọn hắn không hi vọng Dương Thiên chiến thắng, chỉ mong chín vị Yêu Vương đem hắn trừ bỏ, nguôi giận mà thả những tu sĩ kia ra. Đương nhiên, lưỡng bại câu thương mới là kết quả tốt nhất. Dương Thiên đã giết chết được Hổ Vương, lần này lại chém giết được thêm một vị cũng không phải chuyện không thể.
Chút tiểu tâm tư này đương nhiên không qua mặt được Dương Thiên, hắn bật cười nói:
- Các ngươi cho là, đem trận pháp này phá hủy, giết chết tất cả những người ở đây hay là đến Huyền Hoa Cốc, đối phó với chín tên Yêu Vương dễ dàng hơn?
Lão già cũng cười:
- Nhưng mà, chúng ta có con tin, bọn hắn không có.
Như để minh chứng cho lời nói của mình, lão già đánh mắt xuống phía dưới. Dương Thiên nhìn theo liền thấy Chu Hân Dao đang ngồi trên một cái ghế. Toàn thân nàng không có vết thương nào nhưng gương mặt lại như người mất hồn, không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào.
Vẻ mặt Dương Thiên trở nên lạnh lùng:
- Khống Hồn Thuật, thứ này mà các ngươi cũng dám sử dụng.
Lão già có điểm kinh ngạc rồi gật đầu:
- Không ngờ ngươi cũng biết loại pháp thuật này. Không sai, chính là Khống Hồn Thuật, kẻ thi pháp chính là ta. Nếu ngươi giết chết ta, linh hồn của nàng sẽ mãi mãi bị trói buộc, trở thành cái xác không hồn. Cho nên…
Dương Thiên khinh thường:
- Hiểu biết hạn hẹp.
- Ngươi nói…
Lão già con chưa kịp hiểu ý của Dương Thiên thì một chùm sáng không biết từ đâu xuất hiện, dễ dàng xuyên qua trận pháp, rơi xuống xung quanh Chu Hân Dao, hình thành một cái lồng ngăn cách nàng với những kẻ khác.
Cầm lấy Phá Thiên, Dương Thiên bình thản nói:
- Các ngươi đã sẵn sàng đón nhận cái chết hay chưa?
Biến cố bất ngờ khiến mọi người không kịp trở tay. Bọn hắn lập tức ra sức công kích cái lồng kia nhưng nó vẫn không mảy may phản ứng. Dương Thiên biết sức phòng thủ của lồng sáng kia là có hạn, tiếp tục một thời gian nữa sẽ chịu không được nên lập tức ra tay.
Phá Thiên thay đổi hình dạng, Trận Diệt tái hiện. Dương Thiên tay cầm Trận Diệt vung nhẹ một cái, luồng sáng màu xanh vừa đi qua, màn chắn lập tức tan biến như bọt biển. Lão già cùng nam nhân trung niên thấy nguy mà không loạn, bọn hắn vội vã lùi về phía sau, đừng cùng một chỗ với những người còn lại, miệng hét to:
- Liệt Băng Thủ.
Linh lực của mọi người lập tức tụ hợp lại một chỗ, thông qua trận pháp chuyển hóa thành một loại Băng linh lực. Băng linh lực áp súc, ngưng tụ thành một cái YxluDuG hàn băng cự thủ khổng lồ, từ trên cao giáng xuống người Dương Thiên.
Hai mắt Dương Thiên lóe lên một tia hưng phấn. Phá Thiên chỉ thẳng vào hàn băng cự thủ, đồ án Vô trên thân súng phát ra ánh sáng màu đỏ, Hỏa linh lực tập trung tại nòng súng, phóng ra một cột lửa to không kém.
Cột lừa cùng cự thủ va chạm, từng tiếng nổ đinh tai nhức óc liên tục phát ra. Hai loại linh lực đối lập giằng co, cắn xé lẫn nhau, dường như không có hồi kết. Tay còn lại của Dương Thiên vung lên, hàng trăm đạo kiếm khí như cá bơi ra, từ đủ mọi góc độ chém vào hàn băng cự thủ. Bị hai mặt giáp công, hàn băng cự thủ rốt cuộc chịu không nổi, phát ra một tiếng rắc rồi vỡ vụn thành từng mảnh. Cột lửa cùng kiếm khí cũng hao tận linh lực mà biến mất.
Một chiêu thất bại, vẻ mặt của tất cả những người có mặt ở đây đều có chút khó coi. Mấy trăm tu sĩ từ Kim Đan kỳ trở lên thông qua trận pháp cùng hợp công vậy mà chỉ ngang bằng với Dương Thiên. Chuyện này quả thực quá vô lý, lẽ nào Dương Thiên là tu sĩ Phân Thần kỳ?
Hiểu được suy nghĩ của bọn hắn, Dương Thiên liền nói:
- Không cần lo lắng, ta vẫn còn kém Phân Thần kỳ một đoạn nhỏ. Nếu ta đạt đến Phân Thần kỳ thì đã không cần dùng đến hai loại pháp thuật để chống lại cái Hàn Băng cự thủ kia.
Dương Thiên rất mạnh, nhưng do thương thế nên lượng linh lực hắn có thể sử dụng vẫn bị giới hạn ở Nguyên Anh hậu kỳ đỉnh phong. Cho dù mạnh hơn tu sĩ đồng cấp rất nhiều thì chống lại nhiều tu sĩ cấp cao như vậy vẫn có điểm khó khăn.
Tuy nhiên, chút khó khăn này chỉ khiến hắn tốn nhiều công sức hơn mà thôi, kết quả trận chiến vẫn sẽ không có gì thay đổi. Dương Thiên ném Phá Thiên về phía trước, Phá Thiên lập tức phân ra thành hàng trăm khẩu súng hình dạng khác nhau.
Từ trên mỗi khẩu súng, Vạn Pháp Thông Thiên Nhãn đồng thời mở ra, nhanh chóng tính toán điểm yếu của từng người, loại và cường độ linh lực cần thiết, pháp thuật tối ưu để tiêu diệt từng người.
Vạn Pháp Thông Thiên Nhãn chỉ xuất hiện trong nháy mắt, Phá Thiên đã tính toán xong. Hàng trăm khẩu súng đồng thời phát động công kích. Rất nhiều pháp thuật khác nhau với hình dạng đẹp mắt, đủ loại màu sắc rực rỡ phóng thẳng về phía từng người đang đứng trong trận pháp.
Tiếng la hét không ngừng vang lên, kể cả có trận pháp bảo vệ, bọn hắn vẫn không tránh được công kích do chính Vạn Pháp Thông Thiên Nhãn đã tính toán ra. Từng người từng người ngã xuống, sét đánh, lửa cháy, bị cắt thành nhiều mảnh, đủ loại thảm trạng hiện ra. Máu tươi chảy ra đem băng tuyết quanh đó hóa thành một màu đỏ thẫm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.