Phong Lưu Chân Tiên

Chương 392: Chân Tự Quyết




Tầng cao nhất của Thiên Bảo Các bất ngờ phát ra một tiếng nổ khổng lồ. Một cột lửa cực lớn xuyên qua đỉnh của Thiên Bảo Các, lao thẳng đến chín tầng mây. Cột lửa kéo dài trong giây lát, khiến cả không gian bên trong Cực Linh Thành biến thành một màu hồng, nhiệt độ tăng cao. Chờ cột lửa tan đi, những tu sĩ quanh đó mới kịp định thần trở lại, bọn họ không nói hai lời liền thi nhau bỏ chạy tán loạn. Cao giai tu sĩ quyết đấu, ở lại chắc chắn sẽ có kết quả không tốt.
Một vài kẻ tự tin vào thực lực của mình liền rút lui đến một khoảng cách an toàn để quan sát trận chiến. Xuất hiện trước mắt bọn họ là ba người, một nam một nữ đang đứng đối diện với một thanh niên gương mặt bình thường, tay cầm một món vũ khí kỳ lạ. Một người có hiểu biết nhận ra cặp nam nữ kia liền hô to:
- Đó là hai vị Phó Các Chủ của Thiên Bảo Các, Thương Sinh cùng Bích Nhạn.
- Thật là bọn họ?
- Không thể sai được, mười năm trước ta có vinh hạnh được diện kiến hai vị tiền bối một lần trong buổi bán đấu giá của Thiên Bảo Các. Bọn họ hiện tại so với trước kia hoàn toàn không có gì thay đổi.
- Ta nghe nói hai vị này đều là Nguyên Anh kỳ đại tu sĩ thành danh đã lâu, hơn nữa còn tu luyện một loại song tu công pháp thượng thừa, phối hợp tấn công vô cùng lợi hại.
- Người kia rốt cuộc là ai, còn trẻ như vậy đã có khả năng đấu pháp với hai người bọn họ.
- Ngu ngốc, ngươi có rằng có thể đánh gia tuổi của Tu Chân Giả qua vẻ bề ngoài sao. Ta đoán đây cũng là một vị Nguyên Anh kỳ tu sĩ rất nổi tiếng, chẳng qua chúng ta không có cơ hội được diện kiến hắn trước đây mà thôi.

Rất nhiều lời bình luận đến tai Dương Thiên được hắn lọc ra, tìm kiếm thông tin hữu ích. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Tuy Dương Thiên không để hai người này vào mắt, nhưng tiết kiệm được chút sức lực vẫn tốt hơn. Đám người Cực Linh Môn khi biết ở đây có Nguyên Anh kỳ tu sĩ đấu pháp sẽ nhanh chóng tìm đến.
Những cặp song tu đạo lữ sống chung với nhau thời gian dài thường sẽ tu tập những môn pháp thuật hợp công, khiến sức chiến đấu tổng hợp tăng mạnh. Dương Thiên trước kia cũng đã từng giao đấu với vài cặp song tu đạo lữ, thực lực từng người không đáng nói, nhưng khi phối hợp quả thực có chút khó chơi.
Đòn tấn công bất ngờ vừa rồi đã khiến Thương Sinh bị thương không nhẹ, cho dù hai người bọn họ hợp công, uy lực cũng sẽ giảm đi khá nhiều.
Bích Nhạn hai tay đỡ lấy Thương Sinh vẻ mặt đang tái nhợt, sát khí ẩn hiện:
- Ngươi chắc chắn chính là tên Dương Thiên kia?
Dương Thiên nghệch mặt ra:
- Đến lúc này mới đoán ra, các ngươi có phải là hơi ngốc rồi không?
- Dương Thiên, ngươi hiện tại chính là tội nhân của Nhân Tộc, còn dám đến nơi này, tự tìm đường chết.
- Ta chết hay không thì chưa biết, nhưng các ngươi chắc chắn phải chết.
Thương Sinh nãy giờ vẫn im lặng bất ngờ ngẩn đầu lên:
- Giết.
Âm thanh vừa phát ra, từ trong người Bích Nhạn lập tức bay ra gần 20 thành đao mỏng như lá liễu, từ đủ mọi phương hướng chém xuống Dương Thiên. Thương Sinh tất nhiên không đứng yên nhìn, trên tay hắn xuất hiện một cây bút cùng một tờ giấy trắng.
Tay trái cầm giấy, tay phải chậm rãi khắc từng nét. Dương Thiên đang tránh né những lưỡi đao kia, nhìn thấy hành động của Thương Sinh, khóe mắt hắn không khỏi giật nhẹ một cái, trong lòng thầm hô:
- Lẽ nào là… Chân Tự Quyết của Nho Môn. Không đúng, tối đa cũng chỉ là hàng nhái lại mà thôi. Nhưng tại một cái hạ vị diện lại có thể nhìn thấy thứ này, thực sự có chút bất ngờ a.
Chân Tự Quyết, đỉnh cấp bí thuật của Nho Môn, do một vị đại năng ở Tiên Giới sáng tạo ra. Nếu ở nơi này có kẻ sử dụng được Chân Từ Quyết, Dương Thiên chắc chắn chỉ có một lựa chọn duy nhất, sử dụng Sinh Mệnh Thế Thân mà Nhược Hy để lại. Nhưng hắn không cần lo lắng chuyện đó, cho dù Thương Sinh của Chân Tự Quyết, với tu vị Nguyên Anh trung kỳ đỉnh phong của hắn cũng không có tư cách tu luyện. Nói thì nói vậy, với tình trạng hiện tại của Dương Thiên, hàng nhái của Chân Tự Quyết vẫn có uy hiếp nhất định.
Linh lực truyền vào Phá Thiên khiến đồ án Vô trên thân súng tỏa ra ánh sáng màu đen. Tại nòng súng, một làn khói đen bắt đầu chui ra, ngưng tụ thành hư ảnh một con hung thú. Hung thú ngẩn đầu lên trời gầm to, há to cái miệng màu đen, lao thẳng về phía Thương Sinh.
Trái với suy nghĩ của Dương Thiên, Thương Sinh giống như không nhìn thấy hung thú, vẫn tập trung viết chữ. Ngay khi hung thú sắp nuốt trọn Thương Sinh, một bóng đen đã lóe lên chắn trước người hắn. Bích Nhạn thu hồi đao của mình về xếp thành một lá chắn, sau đó lấy ra một cái pháp bảo hình bát quái ném ra trước mặt.
Pháp bảo kia nhanh chóng nhập vào bên trong lá chắn, hai thứ dung hợp lại thành một, một tấm khiên hình tròn chắn ngay trước mặt hai người. Hung thú lao thẳng vào tấm khiên kia, bóng đen bao phủ cả một khu vực rộng lớn. Sóng xung kích truyền ra khiến những kẻ tu vị thấp không nhịn được phun ra vài ngụm máu tươi.
Phải mất một lúc sau, hung thú mới hoàn toàn tan biến. Tấm khiên kia đã tan thành bụi, tiêu tán giữa không trung. Bích Nhạn cũng không còn toàn vẹn, tay phải của nàng đã đứt lìa, trên người xuất hiện rất nhiều vết máu. So với thương thế bên ngoài, bên trong còn nặng hơn rất nhiều. Lục phủ ngũ tạng bị tổn thương, linh khí hao tổn nghiêm trọng. Bản Mệnh Pháp Bảo bị phá hủy càng khiến cho vết thương nặng thêm một bậc.
Cho dù là vậy, cả người nàng vẫn che chắn trước mặt Thương Sinh, không lùi nửa bước. Nhìn thấy Bích Nhạn bị Dương Thiên đánh ra nông nổi này, Thương Sinh đã không thể giữ được bình tĩnh. Miệng hắn phun ra một ngụm máu tươi vào cây bút kia khiến cho tốc độ tăng lên đáng kể.
Dương Thiên không phải loại người nhân từ với kẻ địch. Ngay khi hắn muốn dùng công kích tiếp theo giết cả hai người thì Thương Sinh đã hét to. Tay cầm bút của hắn đưa lên khỏi đầu rồi đâm mạnh xuống, hoàn thành nét bút cuối cùng.
Tờ giấy kia phát ra ánh sáng màu vàng rực rỡ, từ bên trong tỏa ra Hạo Nhiên Chính Khí quen thuộc của Nho Môn. Thương Sinh vội vả ném nó ra rồi ôm lấy Bích Nhạn bỏ chạy.
Dương Thiên không ngăn cản bọn họ, hai mắt hắn tập trung vào tờ giấy kia. Từ bên trong, một chữ “Chấn” màu vàng khổng lồ bay ra, đứng sừng sững giữa không trung. Từng đợt sóng xung kích từ nó truyền ra, đem những căn nhà chung quanh đánh thành cặn bả. Những tu sĩ xấu số đang quan chiến không kịp bỏ chạy, rất nhanh tan biến giống như những ZdJMZAe căn nhà kia.
Sóng xung kích tiếp tục lan tỏa, đợt sau mạnh hơn đợt trước. Mãi đến hơn mười phút sau, linh lực bên trong chữ Chấn kia tiêu hao hết, ánh sáng màu vàng nhạt dần rồi biến mất.
Thương Sinh đỡ lấy Bích Nhạn đứng bên ngoài Cực Linh Thành. Đây là lần đầu tiên hắn sử dụng toàn lực thôi động Chấn Tự Quyết. Thực lực của Dương Thiên đã vượt qua khỏi dự liệu của bọn họ, đặc biệt là món pháp bảo hình dạng kỳ lạ kia. Ngay sau đòn tấn công đầu tiên, hai người rất nhanh đã đưa ra quyết định. Dương Thiên quá mạnh, sử dụng công kích bình thường rất khó dành được chiến thắng. Vì vậy bọn họ chấp nhận tổn thương, sử dụng bi thuật kia.
Bí thuật này là do Thương Sinh cùng Bích Nhạn trong một lần ngao du Phàm Vũ Giới đạt được. Chủ nhân của nó là một tồn tại thuộc về Linh Giới, nghe nói hắn bị kẻ thù truy đuổi mà bỏ trốn xuống đây. Thương thế quá nặng cộng thêm vị diện bài xích, vị kia không chống đỡ nổi, cuối cùng qua đời tại Phàm Vũ Giới.
Lúc đầu Thương Sinh cùng Bích Nhạn cảm thấy rất khó hiểu, vị đại năng kia dù sao cũng là người của Linh Giới, chẳng lẽ không có thứ gì quý giá. Nhưng sau khi đọc qua giới thiệu của bí thuật này, bọn họ biết nó mới chính là bảo vật quý giá nhất. Đủ khiến cho vị kia vứt bỏ tất cả, ôm theo một mình nó bỏ chạy.
Đáng tiếc, vị kia cũng chỉ có được một phần của Chân Tự Quyết, Chấn Tự Quyết. Hai người Thương Sinh cùng Bích Nhạn hao tổn rất nhiều công sức vẫn không hoàn toàn nắm giữ được nên chưa từng sử dụng lần nào. Hôm nay bị Dương Thiên ép vào đường cùng, Thương Sinh không tiếc bỏ ra đại giới thi triển nó, muốn đem Dương Thiên nghiền nát. Chỉ cần giết được Dương Thiên, bọn hắn chính là đại công thần ngăn cản chiến tranh giữa Nhân Tộc cùng Yêu Tộc. Một bước đăng thiên, được người người tôn kính. Vì vậy, tất cả những gì bọn hắn bỏ ra hôm nay đều xứng đáng.
Mộng tưởng rất đẹp, đáng tiếc, hiện thực vẫn luôn tàn khốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.