Phong Lưu Chân Tiên

Chương 375: Đợi ngươi một ngàn năm




Ngồi trong đình nhỏ, Dương Thiên thầm cảm thán nhân sinh kỳ diệu. Chia cách ngàn năm cuối cùng cũng gặp lại, nhưng hắn không dám dùng diện mạo thực sự để đối diện với Nguyệt Hoa. Vì lý do gì Dương Thiên cũng không rõ, có lẽ là do hắn cảm thấy mình có lỗi với nàng.
Dương Thiên còn đang ngẩn ngơ suy nghĩ, một âm thanh êm ái đã truyền vào tai hắn:
- Ta mang trà đến rồi đây.
Quay đầu nhìn lại, Nguyệt Hoa đã mang đến một bình trà nhỏ cùng một cái khay đựng vài loại linh quả. Trên bàn đã có sẵn tách trà, Nguyệt Hoa dịu dàng rót cho mỗi người một tách, mỉm cười nói:
- Ngươi thử một chút đi.
Dương Thiên không nói gì, đưa tay cầm lấy bình trà, mở nắp ra, lấy một cánh của Ngũ Thải Băng Liên bỏ vào tách của mình. Làm xong, hẳn ngẩn đầu lên cười:
- Theo ta biết, loại trà này phải uống như vậy mới đúng.
Nguyệt Hoa thất thần trong giây lát rồi nói:
- Xem ra trà đạo của ngươi rất tính thâm.
- Từng tìm hiểu qua mà thôi.
Nhấp một ngụm trà, Dương Thiên cảm giác tinh thần vô cùng thoải mái. Loại trà này ẩn chứa rất nhiều loại linh dược quý hiếm, có công dụng bồi bổ linh hồn. Tuy tu vị Dương Thiên không khôi phục chút nào, nhưng giới hạn thần thức của hắn đã tăng mạnh, sánh ngang với tu sĩ Kim Đan trung kỳ. Dương Thiên lúc này lại không để ý đến chuyện đó, hắn tấm tắc khen:
- Trà ngon. Linh Tuyền Thủy, Thiên Niên Nhân Sâm, Thiên Cam Thảo… Tất cả đều là trân bảo. Nhưng để có được một bình trà ngon như thế này, đáng giá a.
Nguyệt Hoa cũng lấy ra một cánh Ngũ Thải Băng Liên rồi uống xuống một ngụm:
- Hiếm khi gặp được người cùng sở thích, ngươi có muốn cùng ta bàn luận về trà đạo hay không?
- Ta cũng đang có ý này.
Mọi kiến thức về trà của Dương Thiên đều là từ Nguyệt Hoa mà ra. Hắn cùng nàng nói chuyện rất hợp, nhanh chóng rời xa chủ đề ban đầu. Từ các loại linh dược trân quý, yêu thú, tu luyện cho đến những vị diện cao cấp, không có gì là hai người chưa nhắc đến.
Đàm đạo suốt một đêm, Nguyệt Hoa nhìn Dương Thiên thật kĩ rồi nói:
- Ngươi thật sự chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ?
- Tại sao ngươi lại hỏi như vậy?
- Hiểu biết của ngươi còn vượt trên cả ta. Một tên Trúc Cơ bình thường không thể nào biết nhiều đến mức này.
Dương Thiên thản nhiên đáp:
- Mỗi người đều có bí mật của riêng mình.
Nguyệt Hoa gật đầu:
- Nếu ngươi đã không muốn nói, ta cũng sẽ không ép buộc. Phải rồi, trò chuyện lâu như vậy, ta còn chưa biết tên của ngươi?
- Ta là Trần Thiên.
Nguyệt Hoa thở dài, cũng có một chữ Thiên, đáng tiếc không phải là "hắn".
- Ta là Nguyệt 8wfcKfZ Hoa. Trần Thiên, trước kia ta cũng có một bằng hữu, gọi là Dương Thiên. Ngươi và hắn rất giống nhau.
Dương Thiên vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh:
- Thật vậy sao? Kể cho ta nghe một chút về bằng hữu của ngươi đi. Nếu có cơ hội gặp hắn, biết đâu bọn ta có thể trở thành bạn tốt.
Nguyệt Hoa lắc đầu:
- Hắn đã sớm đi xa. Hơn nữa bản tính của hắn luôn thích độc lai độc vãng, không muốn bị người khác làm phiền.
Dương Thiên trước kia một lòng báo thù, hắn không muốn bị người khác cản đường, càng không muốn bọn họ bị cuốn vào thù hận của hắn. Nguyệt Hoa nói Dương Thiên luôn thích độc lai độc vãng, xa lánh người khác. Đó không phải mong muốn của hắn, nhưng lại là cách hắn bắt buộc phải sống. Dương Thiên giả vờ ngạc nhiên:
- A, ta lại rất thích kết giao bằng hữu, ta và tên kia hình như rất khác nhau a.
Nguyệt Hoa ánh mắt nhìn về phía xa:
- Ngoại trừ tính cách, dung mạo cùng tu vị, ta thấy các ngươi điểm nào cũng giống nhau. Đây là cảm nhận của riêng ta. Trực giác của nữ nhân, ngươi sẽ không hiểu được.
Dương Thiên đặt tách trà xuống:
- Ta không hiểu được. Nhưng ta biết, hắn rất quan trọng đối với ngươi.
- Ta đã ở nơi đây đợi hắn gần một ngàn năm. Ngươi nói, hắn có quan trọng hay không?
Dương Thiên nghẹn họng, nàng còn ở đây là để gặp hắn sao? Đây là lý do nàng không phi thăng lên Linh Giới? Không đúng, Nguyệt Hoa làm sao biết được Dương Thiên sẽ đến đây. Dương Thiên là Chân Tiên, vận mệnh của hắn không ai có thể đoán biết được.
Mất một lúc lâu, Dương Thiên mới lại lên tiếng:
- Ta tin ngươi sớm muộn cũng sẽ tìm được hắn.
Nguyệt Hoa cười khẽ:
- Cảm ơn. Trà đã uống xong, chuyện cũng đã nói hết, ta nghĩ ngươi cũng nên đi rồi.
Dương Thiên không ngờ Nguyệt Hoa lại hạ lệnh trục khách. Hắn cũng không tìm được lý do gì để ở lại, đành đứng lên chắp tay:
- Trà của ngươi rất ngon. Hi vọng lần sau lại có dịp được thưởng thức.
- Chỉ cần ngươi muốn, bất cứ khi nào cũng có thể đến. Đi thẳng theo con đường này sẽ có thể xuống núi, thứ lỗi ta không tiễn.
Nguyệt Hoa nói xong liền biến mất, Dương Thiên há miệng định nói gì đó mà không được, cuối cùng đành thở dài một hơi, xoay người đi thẳng xuống núi. Dương Thiên không biết rằng, Nguyệt Hoa vẫn chưa rời đi. Nàng đứng ở trên cao nhìn theo bóng lưng hắn khuất dần, giọng nói ẩn chứa sự bi thương:
- Hơn một ngàn năm, ngươi vẫn không dám đối diện với ta sao?
Khi nãy, Nguyệt Hoa đã không nhịn được mà nhìn lén dung mạo thật sự của hắn. Công pháp Dương Thiên tu luyện trước đây không có công dụng trú nhan. Khi hắn gặp Nguyệt Hoa, dung mạo của Dương Thiên khi đó là một nam nhân 30 tuổi. Cho dù là vậy, nàng vẫn nhìn ra được điểm giống nhau giữa hai người. Nguyệt Hoa có thể chắc chắn, người nàng vừa gặp chính là Dương Thiên. Nhưng vì sao tu vị của hắn chỉ có Trúc Cơ hậu kỳ? Lẽ nào là hắn cố ý che dấu tu vị?
Nguyệt Hoa không biết vì sao Dương Thiên lại xuất hiện ở đây, tham gia tranh đoạt Ngũ Thải Băng Liên. Nhưng có một chuyện này chắc chắn, hiện tại hắn không muốn gặp nàng. Bằng không Dương Thiên đã sớm nói ra thân phận thật sự của mình.
- Ta sẽ đợi…

Một đường rời đi, ra khỏi ngọn núi, Dương Thiên mới chọn một hướng bay đi. Trên núi có sử dụng trận pháp Cấm Không, hắn đành phải cắn răng đi bộ. Rời khỏi khu vực hiệu lực, đương nhiên phải dùng tốc độ tối đa. Dương Thiên hiện tại không dám đối mặt với Nguyệt Hoa, hắn có lỗi với nàng quá nhiều.
Xâu chuỗi mọi chuyện lại, đại nhân vật ra tay cứu vớt Nhân Tộc hẳn chính là Nguyệt Hoa. Nàng đã đạt đến Phân Thần kỳ, lại không phi thăng lên Linh Giới mà cưỡng chế ở lại hạ vị diện chỉ để gặp hắn. Thâm tình lớn cỡ này, Dương Thiên không trả được.
Suy nghỉ rất lâu, Dương Thiên mới bị một tiếng gầm to gọi tỉnh. Hắn nhìn thấy trước mặt mình là ba con yêu thú thuộc họ phi cầm đang chắn trước đường của mình. Nhìn ra xung quanh, Dương Thiên phát hiện bốn bề đều là rừng rậm. Không khó đoán, trong lúc bay lung tung, hắn đã vô tình bước vào lãnh địa của Yêu Tộc.
Dương Thiên còn chưa có hành động gì, ba con yêu cầm đã phát động công kích. Tu vị ba con yêu cầm này không cao, chỉ tương đương với Trúc Cơ sơ kỳ của nhân loại. Dương Thiên không cần sử dụng Phá Thiên, hắn đưa tay về trước mặt điểm một cái. Ba tia kiếm khí vô hình đem những công kích kia đánh tan, sau đó đem ba con yêu cầm cắt thành từng mảnh vụn.
Giết xong ba con yêu cầm, Dương Thiên nhìn thấy từ đằng xa có một đám mây màu đen bay đến. Không phải là mây, nói đúng hơn là rất nhiều yêu cầm đang bay đến nơi này. Loại yêu cầm này hoạt động theo bầy đàn, chỉ cần giết chết một con, những con khác cũng sẽ cảm nhận được mà đến.
Trong bầy yêu cầm, thấp nhất cũng là nhất cấp sơ giai, cao nhất chính là nhị cấp cao giai. Hơn nữa số lượng cực kỳ đông đúc. Dương Thiên lắc đầu ngán ngẩm:
- Chỉ là đi nhầm đường, có cần phải kéo đông đến vậy hay không. Ài, tâm trạng của ta hiện tại không được tốt lắm, xem như là các ngươi gặp xui xẻo.
Vừa dứt lời, Phá Thiên đã xuất hiện trên tay Dương Thiên. Linh lực theo tay Dương Thiên truyền vào bên trong. Hư ảnh Vô trên thân Phá Thiên hơi sáng lên, nòng súng hiện ra hoa văn trận pháp. Dương Thiên bóp cò, một hỏa cầu rất lớn bay ra, nhắm thẳng vào đám yêu cầm. Vừa va chạm với con yêu cầm đầu tiên, hỏa cầu lập tức nổ tung, đem tất cả yêu cầm nhấn chìm trong biển lửa.
Vẻ mặt Dương Thiên không hề có chút vui mừng, ngược lại càng thêm khó chịu:
- Hết đám này đến đám khác, các ngươi thật muốn ép ta đại khai sát giới sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.