Phong Lưu Chân Tiên

Chương 36: Sát thủ




Cùng Diệp Linh chinh chiến đến tận khuya, Dương Thiên cuối cùng cũng kêu nàng đi ngủ rồi lên giường đi ngủ. Vừa nằm xuống, Dương Thiên lập tức cảm nhận được có người đang theo dõi mình. Không phải là thần thức, đây là bản năng được Dương Thiên rèn luyện qua trăm ngàn trận chiến.
Thần thức lập tức tỏa ra, vẫn không phát hiên được gì. Dương Thiên hiện tại thần thức chỉ ngang với Kim Đan đỉnh phong, có hạn chế rất lớn. Lập tức tháo bỏ một phần phong ấn, nâng thần thức đến mức Nguyên Anh đỉnh phong, Dương Thiên liền phát hiện ở một tòa cao ốc rất xa có người đang dùng một loại ống nhòm rất hiện đại quan sát hắn.
Thân hình lóe lên, Dương Thiên lập tức biến mất. Người kia ở đằng xa liền ngẩn ngơ, Dương Thiên biến mất làm hắn vô cùng kinh ngạc. Bỗng nhiên nghe được sau lưng có tiếng người:
- Là ai phái ngươi đến?
Người kia lập tức quay mặt lại, thấy Dương Thiên đang ngồi trên ghế, lấy tay rót một ít rượu.
- Loại rượu này cũng không tệ. Đến đây, uống một ly đi.
Người kia không nói hai lời, lập tức rút ra một khẩu súng, chưa kịp bóp cò đã cảm giác bàn tay có chút trống trải. Dương Thiên vẻ mặt ngắm ngía khẩu súng:
- Thứ này cũng không tệ, nhưng muốn giết ta thì còn kém quá xa.
Người kia cũng đã không nhịn được, mồ hôi trên trán chảy ròng. Tuy tình báo nói Dương Thiên rất lợi hại, nhưng ai biết hắn lại lợi hại đến mức này. Người này vốn vẫn cho rằng việc Dương Thiên xuất hiện ở đây là do đã biết hắn đến nên cố ý cho người đóng giả ở nhà còn tự mình đến đây.
Suy nghĩ này cũng có chút hư cấu, Dương Thiên làm sao biết được có người muốn đến ám sát mình để xuất hiện ở đây. Nhưng dù sao vẫn dễ chấp nhận hơn việc Dương Thiên vượt qua mấy chục cây số chỉ trong vài giây.
Dương Thiên cũng mặc kệ hắn nghĩ gì, liền hỏi:
- Nói ra ai là người phái ngươi đến, ta có thể cho ngươi trở về.
Người kia cười:
- Ngươi nghĩ ta sẽ tin những gì ngươi nói sao?
- Có gì không đáng tin, kẻ như ngươi ta tùy tiện có thể giết một đám, giết hay không vốn không quan trọng.
- Vậy sao. Vậy ta cũng nên để cái chết của ta có giá trị một chút.
Nói hết câu, người kia khoe miệng liền chảy máu, vẻ mặt tái xanh, xem ra là trúng độc. Dương Thiên lắc đầu:
- Ta thật sự cũng không định giết ngươi a.
Có người nhắm vào mình, Dương Thiên cũng không bận tâm. Dù sao bọn họ cũng không làm gì được hắn. Nhưng có một kẻ trong bóng tối nhắm vào mình khiến hắn rất khó chịu. Dương Thiên cũng lười suy nghĩ, liền trở về nhà ngủ một giấc.
Sáng hôm sau, Dương Thiên đang định đến trường thì nhận được điện thoại của Mộc Vũ Hàm, giọng có chút run run:
- Dương Thiên, ngươi có thời gian hay không, đến nhà ta một chút.
Dương Thiên không chút do dự liền đồng ý. Mộc Vũ Hàm hôm này bỏ học, còn gọi điện cho hắn. Hai việc lạ này khiến Dương Thiên cảm thấy nàng chắc chắn có việc không ổn. Dương Thiên đến nơi thấy quán đóng cửa, liền đưa tay gõ cửa, phía trong phát ra giọng của Mộc Vũ Hàm:
- Ai?
- Là ta, Dương Thiên đây.
Mộc Vũ Hàm liền hé mở một chút:
- Mau vào đi.
Dương Thiên vừa bước vào, nàng liền đóng cửa lại. Bên trong rất bừa bộn, bàn ghế văng lung tung như là bị người đập phá, một người đàn ông đang nằm trên sàn, đầu còn đang chảy máu. Mộc mẫu đang cố gắng băng bó cho hắn. Dương Thiên nhìn qua một chút người đang nằm, đúng là người hắn gặp mấy hôm trước, phụ thân của Mộc Vũ Hàm.
Mộc Vũ Hàm lúc này rất loạn, căn bản không suy nghĩ được gì nhiều. Người kia sáng nay đến để cảm ơn nàng đã hiến máu cứu con trai hắn, đồng thời đưa một ít tiền. Nàng tất nhiên sẽ không nhận. Nói chuyện một hồi hai bên phát sinh cãi nhau. Người kia liền ra tay đánh mẫu thân nàng. Mộc Vũ Hàm trong lúc tức giận liền lấy một cái ghế đập mạnh vào đầu của hắn, tên kia liền lăn ra bất tỉnh.
Mộc Vũ Hàm cũng mẫu thân vốn bị gia đình xa lánh, hai người nương tựa nhau mà sống, không có người thân nào. Lúc này bị hoảng sợ cũng chỉ nhớ đến Dương Thiên. Nàng vẻ mặt hoảng sợ nhìn Dương Thiên:
- Việc này phải làm thế nào? Ta cũng không phải cố ý.
Dương Thiên nhìn nàng, nữ nhân này bình thường tỏ ra mạnh mẽ, thực ra cũng rất cần người che chở a. Dương Thiên vỗ nhẹ vai trấn an nàng:
- Không có việc gì, mọi việc cứ để ta lo.
Lấy điện thoại ra gọi cho Tiêu Chính Long:
- Ngươi hiện tại liền mang theo vài người đến…
5 phút sau, Tiêu Chính Long đã đến, người này hiệu quả làm việc cũng không tệ. Dương Thiên mở cửa cho Tiêu Chính Long cùng thuộc hạ đi vào, chỉ tay vào người đang nằm dưới đất:
- Ngươi mang hắn đi, ngụy tạo thành một vụ tai nạn giao thông. Không có vấn đề gì chứ?
Tiêu Chính Long gật đầu:
- Thiếu gia yên tâm, không có việc gì.
Nói xong, Tiêu Chính Long cùng thuộc hạ liền mang phụ thân Mộc Vũ Hàm ra ngoài, sau đó tẩy sạch hết dấu vết trong phòng, bọn họ làm việc này rất có kinh nghiệm.
Chờ Tiêu Chính Long rời đi, Mộc Vũ Hàm liền quay lại hỏi Dương Thiên:
- Bọn họ là người của ngươi.
Dương Thiên gật đầu:
- Ta lần trước đã nói, ta cũng tự kiếm được không ít tiền. Có thuộc hạ cũng không phải chuyện gì kì lạ a.
- Ta xem bọn họ rất giống người của hắc đạo.
Cô nàng VrAkmZw này quan sát cũng thật tốt. Dương Thiên tất nhiên sẽ không nhận:
- Không có, bọn họ đều là vệ sĩ được huấn luyện bài bản, xử lí những chuyện thế này rất chuyện nghiệp.
Mộc Vũ Hàm thở phào nhẹ nhõm, nàng cũng không muốn Dương Thiên có dính dáng đến hắc đạo. Có chút lo lắng nhìn Dương Thiên:
- Người kia, hắn sẽ không sao chứ.
Nàng nhất định không gọi tên kia là cha. Dương Thiên cũng hiểu người kia là ai, vẻ mặt tự tin:
- Không có việc gì. Ta đã xem qua, hắn chẳng qua chỉ bị vết thương nhẹ, hẳn là không có vấn đề.
Mộc Vũ Hàm vẫn không yên:
- Ta đánh hắn như vậy, liệu hắn có lại đến tìm ta.
- Yên tâm, nếu có chuyện gì ta sẽ thay ngươi giải quyết.
Mộc Vũ Hàm nhìn Dương Thiên, hai người tuy quen biết một thời gian dài, nhưng nàng hôm nay cảm thấy Dương Thiên rất đáng tin cậy. Dường như mọi việc hắn đều có thể giải quyết được. Có thể dựa vào a. Nghĩ đến đây, Mộc Vũ Hàm hai má có chút đỏ lên.
Dương Thiên cũng không chú ý đến. Tên kia đã bị Dương Thiên xóa bỏ một đoạn kí ức, sẽ không nhớ đến lí do vì sao bị ngất đi. Còn việc ngụy tạo tai nạn giao thông, Tiêu Chính Long làm hắc đạo lâu như vậy, việc này vốn không có chút khó khăn nào.
Dương Thiên vốn định cáo từ, Mộc Vũ Hàm hai người liền giữ lại dùng bữa sáng, dù sao Dương Thiên cũng đã đến đây giúp đỡ họ, cũng không thể để hắn về như vậy. Dương Thiên tất nhiên vui mừng đồng ý.
Mộc mẫu xuống bếp làm bữa sáng, Dương Thiên cùng Mộc Vũ Hàm trò chuyện rất vui vẻ. Nàng cũng không còn chán ghét Dương Thiên, hơn nữa nhìn hắn rất thuận mắt. Dương Thiên cũng bộc lộ những gì học tập được thời gian qua khiến Mộc Vũ Hàm cười liên tục không dứt.
Mộc mẫu làm xong bữa ăn mang lên, ba người cùng ngồi ăn. Mộc mẫu cảm thấy Dương Thiên không tệ, nếu nữ nhi ưa thích hắn thì rất tốt. Giả vờ vô ý hỏi Dương Thiên:
- Dương Thiên, ta thấy ngươi vẫn còn trẻ, có phải hay không vẫn còn đang đi học?
Dương Thiên gật đầu:
- Ta cùng Vũ Hàm đều học đại học Thanh Hoa, ta kém nàng một khóa.
- A! Còn trẻ như vậy.
Dương Thiên cảm thấy nàng đang có ý dò xét mình, cũng nên thể hiện một chút trước mắt nhạc mẫu tương lai:
- Ta rất ít khi đến trường, hầu hết thời gian đều là làm việc bên ngoài.
Mộc mẫu lập tức hứng thú:
- Ngươi hiện tại đang làm việc ở đâu.
- Ta làm rất nhiều việc, hiện tại chuẩn bị mở một công ty thời trang.
- Mở công ty? Cái này chẳng phải cần một số tiền rất lớn sao?
- Ta những năm gần đây kiếm được cũng không ít.
Mộc mẫu cảm thấy người này càng nhìn càng thuận mắt, còn trẻ như vậy đã thành lập công ty riêng, tiền đồ rất tươi sáng. Mộc Vũ Hàm cũng rất bất ngờ, nàng không ngờ Dương Thiên lại tài giỏi đến như vậy.
Dương Thiên quan sát vẻ mặt hai người, trong lòng cười thầm: “Tiêu Chính Long, ngươi xem như gián tiếp giúp đỡ ta, xem ra phải thưởng cho hắn”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.