Phong Lưu Chân Tiên

Chương 359: Sinh mệnh thế thân




Hai thứ đầu tiên Dương Thiên đương nhiên biết rõ, là Phá Thiên cùng Tiểu Sư. Phá Thiên là một loại thượng phẩm Tiên Bảo đặc biệt, không yêu cầu về tu vị của người sử dụng, rất phù hợp với tình trạng của Dương Thiên hiện tại. Tiểu Sư đang trong quá trình tiếp nhận truyền thừa, một khi thành công, tu vị của nó có thể đạt đến Nguyên Anh trung kỳ, thậm chí hậu kỳ. Hơn nữa tiềm năng của nó là cực lớn, tương lai có năng lực bước vào Bán Tiên hậu kỳ đỉnh phong, sánh vai cùng các Thần Thú đỉnh cấp như Cửu Đầu Long, Hư Vô Trùng. Có pháp bảo cực mạnh cùng trợ thủ lợi hại, Dương Thiên cảm thấy quảng đường tiếp theo dường như rất dễ dàng a.
Chỉ có món thứ ba, Sinh Mệnh Thế Thân, Dương Thiên cũng là lần đầu nghe thấy. Hắn không nhớ là mình có thứ bảo vật này, chẳng lẽ là của Nhược Hy?
Tựa như hiểu được Dương Thiên đang nghĩ gì, Nhược Hy cười nói:
- Sinh Mệnh Thế Thân là ta vì ngươi mà đặc biệt chuẩn bị. Chân Tiên chúng ta, cho dù bị thương nặng như thế nào, sức mạnh cũng sẽ không thay đổi. Nói cách khác, ngươi vẫn là Hỗn Độn Chân Tiên, nắm giữ Hỗn Độn Lực, tùy thời đều có thể sử dụng nó. Nhưng hiện tại ngươi Tiên Thể cùng Tiên Hồn đã tan vỡ, cố gắng sử dụng chúng sẽ không thể chịu nổi phản phệ, tia ý thức còn sót này cũng sẽ bị hủy diệt, triệt để chết đi.
- Vì vậy, ngươi tuyệt đối không được sử dụng sức mạnh quá phạm vi cho phép. Ba cái Sinh Mệnh Thế Thân này cho phép ngươi sử dụng toàn lực trong ba lần, toàn bộ thương tổn nó sẽ thay ngươi gánh chịu. Trừ khi bắt buộc, nếu không đừng tùy tiện sử dụng.
- Ngoài ra, ta còn sáng tạo ra một bộ Chuyển Hóa Quyết. Ngươi sử dụng nó có thể chuyển hóa, hấp thu linh lực với một tốc độ cực nhanh. Các loại thảo dược cũng tương tự, ngươi có thể hấp thu bọn chúng rất nhanh, cung cấp cho Sinh Mệnh Bản Nguyên, nhanh chóng khôi phục lại.
Dương Thiên nghe vậy càng thêm vui mừng, môn công pháp này không phải dành cho Phá Thiên hay sao? Dương Thiên chỉ cần thông qua linh thạch hấp thu năng lực, đem nó truyền vào Phá Thiên là có thể phát ra những loại pháp thuật cực mạnh.
Nhìn bộ dạng của Dương Thiên, Nhược Hy thầm thở ra một hơi. Những chuyện nàng có thể làm cũng chỉ có như vậy. Những chuyện tiếp theo đều phải giao lại cho hắn rồi.
- Dương Thiên, những gì ta có thể làm đều đã làm, tiếp theo đành trông cậy vào ngươi.
Dương Thiên nghiêm túc gật đầu:
- Yên tâm, ta sẽ tìm cách giúp ngươi tỉnh dậy sớm nhất.
Nhược Hy lắc đầu:
- Ta là cạn kiệt tinh lực, kể cả dùng các loại tiên thảo tốt nhất cũng sẽ cần thời gian rất dài. Đòn tấn công cuối cùng kia tuy mạnh, nhưng ta cảm thấy Hủy Diệt chắc chắn vẫn còn sống. Hơn nữa thương thế của hắn so với chúng ta còn tốt hơn rất nhiều.
Dương Thiên không nói gì, chuyện này hắn đương nhiên biết. Ba loại Tiên Lực dung hợp thực sự quá mạnh, thần nhãn cũng chỉ mượn được một phần sức mạnh từ các sinh minh kia, muốn đem Hủy Diệt đánh giết là chuyện không thể nào. Lần sau khi hắn trở lại…
Nhược Hy thấy Dương Thiên im lặng liền nói tiếp:
- Dương Thiên, ta nghĩ đây là một cơ hội tốt. Ngươi có tiếp tục tìm hiểu nhân sinh, đột phá Sáng Thế Thần. Một khi ngươi thành công, ta đương nhiên cũng có thể tỉnh lại, ngăn chặn Hủy Diệt cùng đám người kia, cứu lấy thế giới này.
Nhược Hy nói rất nhẹ nhàng nhưng lại khiến Dương Thiên cảm thấy áp lực cực lớn. Đột phá Sáng Thế Thần dễ dàng vậy sao? Không hề, nếu nó đơn giản như vậy, tại sao bao nhiêu năm qua, Thập Đại Chân Tiên không có ai đột phá thành công?
Giọng nói của Nhược Hy đã rất suy yếu:
- Dương Thiên, ta và sư phụ đều tin tưởng ngươi sẽ làm được. Vì vận mệnh của thế giới này, ngươi nhất định phải làm được…
Thanh âm nhỏ dần rồi biến mất. Dương Thiên bình tĩnh nắm chặt tay, ngẩn đầu lên trời:
- Sư phụ, Nhược Hy, hai người đặt lên vai ta trách nhiệm thật lớn. Ta nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của hai người.
Ngẩn ngơ một hồi, Dương Thiên đứng dậy, thử vận dụng một chút linh lực. Đấu hắn nhanh chóng xuất hiện một cơn đau nhói. Đây là dấu hiệu ý niệm của hắn không chịu nổi linh lực quá mạnh, có xu hướng tan vỡ. Dương Thiên gật gù:
- Luyện Khí hậu kỳ, khởi đầu như vậy đã là không tệ. Ít nhất không phải phàm nhân. Vách núi này cao như vậy, nếu là phàm nhân phải leo đến năm tháng nào đây.
Nhược Hy đi vào giấc ngủ, cấm chế nàng tạo ra để bảo vệ hai người cũng biến mất. Dương Thiên quyết định từ từ leo lên. Luyện Khí hậu kỳ không thể phi hành, cũng chỉ còn cách này.
Sinh Mệnh Thế Thân đặt trong cơ thể Dương Thiên, hắn đem Phá Thiên đeo lên lưng, đặt Tiểu Sư còn đang ngủ say trong ngực. Phá Thiên là thượng phẩm Tiên Bảo, túi trữ vật hay không gian giới chỉ vốn không chứa đụng được nó. Quan trọng hơn là, hiện tại Dương Thiên không có những thứ đó.

Cách nơi đó không xa đang là nửa đêm, bên trong Thực Cốt Sâm Lâm có một nhóm người đang bị một con hung thú truy đuổi. Đây là một con mãnh hổ biến dị, trên người có những cái vảy màu xanh nhạt. Tuy chưa bước vào nhất cấp linh thú những cũng kém không nhiều. Nhóm người này đều là phàm nhân, mặc dù tư chất tốt nhưng chưa từng tu luyện, hoàn toàn không phải đối thủ của con linh thú kia.
Cầm đầu nhóm người chính là tên thiên tài có được nhị phẩm linh căn, tên là Trần Chính. Hắn hướng về phía một nữ nhân cả người mặc áo đen, đầu trùm khăn che mặt hét lớn:
- Mau ném gốc linh thảo đó đi, bằng không tất cả chúng ta đều phải chết.
Nữ nhân do dự trong giây lát rồi từ chối:
- Không được, đây là Tẩy Tủy Thảo, so với Hóa Cốt Thảo còn trân quý hơn. Đem nó trở về ta chắc chắn sẽ trở thành đệ tử Nội môn.
Trần Chính tức giận mắng:
- Mạng sắp không giữ được, ngươi còn quan tâm đến chuyện đó sao. Ta chính là thiên tài có được nhị phẩm linh căn, được đặc cách trở thành đệ tử Nội môn. Chỉ cần ngươi đồng ý theo ta, sớm muộn ta cũng sẽ giúp ngươi vào đó.
- Hừ, không cần nhiều lời. Ta sẽ không theo loại người như ngươi. Muốn bỏ trốn thì cứ việc. Dù sao ngay từ đầu chúng ta đã không có quan hệ gì.
Trần Chính đang muốn mở miệng khuyên can thì một người khác đã lên tiếng:
- Trần Chính sư huynh, ngươi là thiên tài có được nhị phẩm linh căn, tiền đồ sáng lạn. Tương lại trở thành Trúc Cơ thậm chí Kim Đan kỳ đại tu sĩ. Đến lúc đó còn sợ thiếu nữ nhân sao. Cần gì phải vì một nữ nhân mới quen biết chưa lâu mà liều mạng.
Ba tên còn lại trong lòng thầm khinh bỉ, tên kia lúc đầu còn mạnh miệng tuyên bố: “Nhị phẩm linh căn thì sao, ta chỉ có tam phẩm linh căn cũng có thể đè bẹp ngươi”. Vậy mà lúc này lại sum xuê nịnh hót, thực sự khiến người khác khó chịu. Nghĩ vậy nhưng bọn họ cũng không dám nói ra, đành nói vài câu tán thành lấy lệ.
Lý do rất đơn giản, tên Trần Chính kia được các vị trưởng lão ưu ái. Trước khi đi, vị trưởng lão áo xanh kia đã bí mật đưa cho hắn một tấm Phong Độn Phù, có tác dụng trong thoáng chốc dịch chuyển đến một vị trí cách đó 50 mét để thoát wNV5Izm thân. Chỉ nhiêu đây thôi cũng đã khiến bốn người bọn họ ngưỡng mộ. Điều này cho thấy rất rõ, vị trưởng lão kia xem trọng hắn. Nói không chừng sau khi gia nhập Nội môn sẽ được nhận làm đệ tử chân truyền, một bước lên mây.
Trần Chính cau mày suy nghĩ rồi gật đầu, quay về phía nữ nhân che mặt kia:
- Ngươi đã kiên quyết như vậy, đừng trách bọn ta không niệm tình. Hi vọng sau này còn có thể gặp lại. Cáo từ.
Trần Chính nói xong liền chuyển sang hướng khác, bốn người còn lại cũng làm tương tự. Hung thú mãnh hổ khựng lại trong giây lát rồi tiếp tục hướng về phía nữ nhân kia mà đuổi tới. Mục đích của nó là Tẩy Tủy Thảo, dùng để hoán thai thoát cốt, bước vào nhất cấp linh thú. Trên người của ai có linh thảo sẽ trở thành mục tiêu tấn công.
Nữ nhân kia tuy thân pháp không tệ, nhưng thể lực lại không thể so với hung thú, khoảng cách giữa cả hai ngày càng gần. Khi nàng sắp kiệt sức thì nhìn thấy lối ra. Chỉ cần ra khỏi khu rừng, tin rằng sẽ có vị trưởng lão kia ứng cứu.
Lao ra khỏi khu rừng, nữ nhân kia nhanh chóng tuyệt vọng. Trước mắt nàng là một vực thẳm sâu không thấy đáy. Hung thú thấy con mồi đã bị dồn vào đường cùng thì không tiếp tục gấp rút truy đuổi mà chậm rãi bước đến.
Nữ nhân hoảng sợ lùi lại dần, vấp phải một hòn đá nhỏ, ngã xuống ngay bên miệng vực thẳm. Đúng lúc nàng cho rằng mệnh mình đã tận thì cảm thấy ở mông có một lực tác động, giống như có người đang bóp vào. Theo sau đó là một âm thanh vang lên:
- Kỳ lạ, vách núi cứng rắn sao đột nhiên lại mềm mại như vậy. Chẳng lẽ là loại thảo dược nào đó mọc trên vách núi sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.