Phong Lưu Chân Tiên

Chương 346: Huyết thần bỏ trốn




Dương Thiên hai tay bế Liễu Mị, liếc nhìn Huyết Thần:
- Ta đã từng nói, kế hoạch của ngươi có chỗ sơ hở, có biết là sơ hở ở chỗ nào hay không?
Huyết Thần theo quán tính hỏi lại:
- Là chỗ nào?
Dương Thiên xòe bàn tay ra, một ngọn lửa màu vàng rực rỡ đang nhảy múa bên trong tay hắn:
- Đó là, ngươi chưa bao giờ đánh giá đúng sức mạnh của ta. Huyết Anh Sát Trận quả thực không tệ, nhưng ngươi dựa vào đâu mà cho rằng ta chỉ là Nguyên Anh kỳ. Trận chiến này, ngươi đã thất bại trước khi nó bắt đầu.
Huyết Thần hoảng hốt, lùi về phía sau vài bước, giọng nói run rẩy:
- Không thể nào, cho dù ngươi là tồn tại từ hơn một ngàn năm trước thì cũng không có khả năng đạt đến Phân Thần kỳ. Bản tôn đã khẳng định với ta, pháp tắc của thế giới này không hoàn chỉnh, vô pháp đột phá cảnh giới cao hơn.
Dương Thiên nhìn Huyết Thần như một tên ngốc:
- Ai nói với ngươi là ta theo mảnh vỡ của Tu Chân Giới đến đây?
Tròng mắt Huyết Thần co rụt lại, hắn dường như nghĩ ra điều gì đó, thất thanh la lên:
- Lẽ nào ngươi là Xuyên Không Giả?
- Xuyên Không Giả? Ừm, dùng danh từ này cũng không sai. Nói cho đúng hơn, ngàn năm trước ta là người trái đất, tìm đến Tu Chân Giới tu luyện, sau đó trở về đây. Ây, ta còn chưa nói xong…
Dương Thiên còn đang nói dở câu, Huyết Thần đã không còn bóng dáng nữa. Đây là loại trò đùa gì? Xuyên Không Giả, kém cỏi nhất cũng phải đạt đến Đại Thừa kỳ mới có năng lực du hành bên ngoài hư không. Nếu những gì Dương Thiên nói là sự thật, một cái hắt hơi của tên kia cũng có thể đánh cho hắn thần hồn câu diệt.
Huyết Thần không còn tâm trí nghĩ đến chuyện gì nữa, trong đầu hắn chỉ còn lại 1 chữ “chạy”. Phải chạy thật nhanh, chạy khỏi trái đất này mới có hi vọng sống sót. Sau khi chiếm được Thiên Sơn Thánh Phong, hắn đã phát hiện ra một trận pháp truyền tống một chiều đến Tu Chân Giới. Chỉ cần sử dụng trận pháp này, sau đó phá hủy một đầu, Dương Thiên sẽ không có cách nào tìm được hắn. Huyết Thần, bá chủ thế giới, hiện tại giống như chó nhà tang, cố gắng bảo toàn mạng sống của mình.
Dương Thiên thấy tên kia bỏ đi khi hắn đang nói thì rất bất mãn. Tên này, học được kha khá câu danh ngôn trên phim ảnh mà một chút phép lịch sự cũng không biết. Cong tay búng nhẹ một cái, ngọn lửa rực rỡ liền tiến nhập hư không, biến mất. Đằng xa truyền đến tiếng kêu gào thảm thiết. Huyết Thần trên ngực nhiều thêm một cái lỗ, máu tươi bên trong bị hỏa diễm thiêu đốt, không ngừng bốc hơi. Hắn dùng tất cả sức mạnh áp chế hỏa diễm, tốc độ phi hành giảm đi rất nhiều.
Đánh Huyết Thần trọng thương, Dương Thiên cũng không tiếp tục ở lại nữa mà mang Liễu Mị trở về. Huyết Thần là của Vương Vận, có điều tu vị của nàng cũng chỉ vừa mới đột phá Nguyên Anh kỳ, cho dù là thể chất đặc thù cũng khó có thể đánh bại Nguyên Anh hậu kỳ như Huyết Thần. Nhưng nếu tên kia bị trọng thương gần chết FxtZgiz thì khác. Dương Thiên không cho rằng mình vi phạm lời hứa, chỉ là tận dụng chút kẻ hở trong đó mà thôi.
Trở lại Phi Linh Chu, chúng nữ vừa thấy Dương Thiên lập tức vậy quanh. Hắn mỉm cười:
- Yên tâm đi, ta đã nói không có chuyện gì tức là không có chuyện gì. Các ngươi không tin tưởng ta sao?
Chúng nữ đồng loạt lắc đầu. Trong những chuyện thế này, Dương Thiên chưa bao giờ làm cho các nàng thất vọng.
- Được rồi, có gì để sau hẳn nói. Chữa trị cho Liễu Mị quan trọng hơn.
Tô Nguyệt Nhi vội hỏi:
- Nàng bị thương có nghiêm trọng hay không?
Hai người trước giờ là kẻ địch, nhưng tình huống bây giờ không giống. Sớm muộn đều là nữ nhân của Dương Thiên, ân oán trước kia cũng nên hóa giải. Liễu Mị cùng Tô Nguyệt Nhi xem như quen biết đã lâu, nếu bỏ qua mối thù của môn phái, hai người có thể trở thành bạn tốt.
Dương Thiên thấy Tô Nguyệt Nhi lo lắng cho Liễu Mị, vui vẻ trả lời:
- Huyết Thần dùng nàng để bố trí cạm bậy hại ta, tất nhiên sẽ không để nàng chịu thương tổn. Ta muốn giải trừ ma khi tích lũy trong cơ thể nàng nhiều năm nay mà thôi. Các ngươi chờ một chút là được.
Dặn dò chúng nữ vài câu, Dương Thiên liền đi vào sâu bên trong Phi Linh Chu, dựng lên vài đạo cấm chế phòng ngự cùng cách âm. Gỡ bỏ vài đạo cấm chế Huyết Thần để lại trên người Liễu Mị, nàng liền từ trong cơn mê tỉnh lại. Nhìn thấy người đang ngồi bên cạnh mình là Dương Thiên, Liễu Mị theo bản năng lùi ra xa:
- Dương Thiên, ngươi muốn làm gì?
Phản ứng của nàng khiến Dương Thiên hơi khó chịu:
- Lâu ngày không gặp, đáng lẽ ngươi phải lao đến ôm lấy ta, thân mật chào hỏi mới đúng.
Liễu Mị tức giận mắng:
- Xàm ngôn. Ta và ngươi chỉ có quan hệ giao dịch, hơn nữa đã kết thúc từ lâu.
- Nữ nhân a, đều là những kẻ không chịu trách nhiệm.
Liễu Mị há hốc mồm, tên Dương Thiên này đang lảm nhảm gì vậy. Thấy trò đùa của mình có hơi quá, Dương Thiên nhanh chóng lấy lại vẻ mặt nghiêm túc:
- Ta vừa cứu ngươi từ tay tên Huyết Thần kia. Hiện tại muốn giải trừ ma khí trên người của ngươi, không phải có ý đồ xấu.
Liễu Mị không tin:
- Huyết Thần? Ta và hắn thì có liên quan gì đến nhau? Ta đã sớm quy ẩn, rời khỏi Ma môn. Còn có, ta chủ tu chính là ma khí, ngươi muốn giải trừ, chẳng lẽ muốn phế đi tu vị của ta?
Nhìn vẻ mặt không giống như đang nói dối của Liễu Mị, Dương Thiên có chút bất đắc dĩ. Tại sao hắn có cảm giác nàng vừa mới từ một thế giới khác đến đây, cái gì cũng không biết.
Cái này cũng không trách được Liễu Mị, nàng trốn khỏi Ma môn, tìm một nơi xa lánh thế tục để tu luyện Ám Ma Chú mà không biết rằng mình đã sớm bị người của Ma môn theo dõi. Khi Huyết Thần tìm đến nơi, chênh lệch quá lớn, Liễu Mị còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã bị hắn làm cho bất tỉnh, bày ra trên người nàng vài đạo cấm chế. Từ đó đến nay, Liễu Mị vẫn luôn ở trong trạng thái hôn mê, không biết chuyện gì đang diễn ra quanh mình.
Nghe Dương Thiên kể lại mọi chuyện, Liễu Mị hai mắt hơi đỏ lên, giọng nói vẫn lạnh lùng:
- Ngươi nói Liễu Hạc đã bị Huyết Thần giết chết?
Dương Thiên gật đầu:
- Đúng vậy, ta đã tận mắt chứng kiến. Nghe nói hắn có ý đồ với Huyết Thần, bị tên kia phát hiện, cho nên…
Nước mắt chảy xuống, Liễu Mị cười to, có chút điên cuồng:
- Ha ha, chết tốt lắm, không cần phải làm bẩn tay của ta.
Dương Thiên nhíu mày, tiếng cười của Liễu Mị không hề có sự vui mừng. Bên trong ẩn chứa chút mất mát, bi thương, càng nhiều hơn là sự trống rỗng.
Mặc kệ Liễu Hạc đối xử với Liễu Mị như thế nào, hắn vẫn là cha của nàng, từ nhỏ đã nuôi nàng khôn lớn. Liễu Mị vừa hận hắn, muốn giết chết hắn, lại vừa muốn tìm một nơi trốn tránh, sau này không gặp lại hắn nữa. Hiện tại nghe tin Liễu Hạc bị người khác giết hại, rất nhiều cảm xúc nổi lên trong lòng, nàng cũng không hiểu được mình bị làm sao.
Liễu Hạc chết, người thân duy nhất trên thế giới của Liễu Mị chết đi. Mục tiêu trả thù của nàng cũng theo đó biến mất, nàng rốt cuộc phải làm gì?
Dương Thiên tiến lên, ôm lấy Liễu Mị vào lòng. Bị người khác bất ngờ ôm chặt, Liễu Mị vội dùng sức thoát ra nhưng không được. Dương Thiên trầm giọng nói:
- Mị nhi, đừng buồn. Ngươi còn có ta ở bên.
Liễu Mị phủ nhận:
- Ngươi đang nói nhảm gì vậy. Ta đang rất vui vẻ. Kẻ thù của ta chết đi, cuối cùng ta cũng có được cuộc sống theo ý của mình.
- Vậy tại sao ngươi lại khóc, tại sao trong tiếng cười của ngươi không có chút vui vẻ nào?
- Ai nói…
- Mị nhi, đừng từ lừa mình dối người nữa. Có ta ở đây làm chỗ dựa, ngươi có thể thỏa thích khóc một lần, đừng che dấu cảm xúc của mình.
Liễu Mị khựng lại, nàng định nói thêm gì nữa nhưng mãi không nói nên lời. Từng tiếng nức nở dần trở thành tiếng khóc to, bị cấm chế ngăn cản không cho phát ra bên ngoài.
Một hồi lâu sau, Liễu Mị dừng khóc, ngơ ngác hỏi:
- Kẻ thù duy nhất, ngươi thân duy nhất của ta đã chết, giờ ta phải làm gì?
- Ngươi còn có ta. Đi theo ta, ta nhất định sẽ làm ngươi hạnh phúc.
Liễu Mị đưa tay lên vuốt nửa bên mặt bị ma khí xâm chiếm:
- Ta rất xấu, ngươi không sợ sao?
Dương Thiên nghiêm nghị gật đầu:
- Xấu xí thì có sao, ta thích ngươi là được.
- Một ít ma khí mà thôi. Nếu ngươi muốn, ta sẽ lập tức thay ngươi giải trừ nó, khiến cho ngươi trở thành một nữ nhân xinh đẹp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.