Phong Lưu Chân Tiên

Chương 34: Bữa tối




Tô Nguyệt Nhi hiện tại đang rất tức giận. Nàng lần đầu tiên vào bếp làm món ăn cho người khác, tên kia lại dám về trễ, còn không thông báo trước một tiếng. Liễu Mị hiện tại vẫn ở trong phòng, theo như phân công thì hôm nay Tô Nguyệt Nhi phải nấu buổi tối.
Hai nàng là đối thủ của nhau từ lâu, hiểu nhau rất rõ. Liễu Mị cũng không dại dột làm chuột bạch cho Tô Nguyệt Nhi. Tu sĩ đạt đến Trúc Cơ kỳ đã có thể ích cốc, Kim Đan kỳ tu sĩ đã hoàn toàn không cần ăn uống mà chỉ cần hấp thụ thiên địa nguyên khí. Tất nhiên, nếu có món ăn ngon thì thưởng thức một chút cũng không tệ.
Dương Thiên vừa bước vào nhà lập tức nhận được ánh mắt như muốn ăn thịt người của Tô Nguyệt Nhi. Có chút ngại ngùng nhìn nàng:
- Không nên nhìn ta như vậy. Ta có thể bị nhầm tưởng là ngươi đã yêu ta a.
Tô Nguyệt Nhi không kiềm chế được nữa, liền hét lên:
- Ngươi tại sao giờ này mới về, còn không gọi điện thông báo trước?
Dương Thiên cười hì hì:
- Ngươi xem, ngươi như vậy giống như một tiểu tức phụ đang chất vấn phu quân của mình vậy.
- Không cần hoa ngôn xảo ngữ. Nói, nếu ngươi không nói rõ ta sẽ không để yên.
Dương Thiên giả vờ bí ẩn:
- Việc này là bí mật, trước tiên chúng ta cũng nên ăn một chút rồi nói.
Tô Nguyệt Nhi nghe Dương Thiên nói bi mật liền vẻ mặt hứng thú, nàng càng ngày càng tò mò về Dương Thiên. Tuổi còn nhỏ hơn nàng nhưng tu vị đã đạt đến mức kinh khủng. Nàng muốn tìm hiểu nguyên nhân đằng sau, đồng thời trợ giúp chính mình.
- Được rồi, ngươi vào ăn đi. Nhất định phải nói cho ta biết bí mật.
Dương Thiên lên lầu thay đồ xong, liền đi xuống ngồi vào bàn hỏi:
- Liễu Mị đâu? Nàng không ăn tối sao?
Tô Nguyệt Nhi trừng mắt:
- Có ta ngồi ăn với ngươi còn chưa đủ sao?
Tô Nguyệt Nhi cảm thấy tên này luôn có ý đồ với Liễu Mị, hôm qua nhất định muốn xem mặt nàng, hôm nay vừa ngồi xuống đã hỏi nàng ở đâu. Nàng cũng là một mỹ nữ, hơn nữa càng là cực phẩm đại mỹ nữ, hắn thật không nhận ra ư? Giờ phút này Tô Nguyệt Nhi bắt đầu hoài nghi về mị lực của mình.
Dương Thiên nếu biết chắc chắn sẽ hô to oan uổng. Dung mạo của ngươi ta đã biết, ngươi lại ngồi ngay trước mặt ta, chẳng lẽ ta phải giả vờ không có não hỏi xem ngươi đang ở đâu?
Dương Thiên vẻ mặt méo xệch:
- Không có việc gì. Đồ ăn cũng đã nguội hết, chúng ta cũng nên ăn đi.
Nói xong, đưa đũa gắp một miếng cá, vừa đưa lên miệng Dương Thiên lập tức phun ra, nhìn Tô Nguyệt Nhi trân trối:
- Ngươi có phải nhầm lẫn giữa muối và đường.
Tô Nguyệt Nhi lắc đầu:
- Không có a. Chỉ là ta cảm thấy đồ ngọt lúc nào ăn cũng ngon hơn.
- Ngươi đang định nói tất cả các món ở đây đều bỏ đường?
Nàng gật đầu, Dương Thiên cũng không biết nói gì hơn, bỏ đũa xuống:
- Ta nghĩ bây giờ cũng đã muộn, hơn nữa trước khi về cũng đã ăn qua, giờ cũng không cần ăn nữa.
- Không được, ta đã bỏ công làm, ngươi nhất định phải ăn hết. Nếu không sau này ta sẽ không làm cho ngươi ăn nữa.
Dương Thiên mặt cười như khóc, ngươi không làm nữa thực sự là phúc khí của ta a. Tất nhiên, lời này hắn không dám nói ra miệng.
Hắn cũng đã quên Tô Nguyệt Nhi địa vị cao quý, làm sao sẽ học nấu ăn. Dương Thiên thầm trách: “Thất sách, ta thật sự đã quên mất việc quan trọng này, Liễu Mị đoán chừng cũng như vậy”.
- Ta chợt nhớ ra, các ngươi hiện tại nên tập trung vào tu luyện thì tốt hơn, sau này không cần nấu ăn cho ta làm gì.
Tô Nguyệt Nhi rất vui mừng, nàng vốn cũng không muốn nấu, chỉ là do tên kia dùng danh nghĩa chủ nhà ép buộc. Dương Thiên thấy nàng vẻ mặt vui mừng liền thở phào một hơi, đại nạn không chết, sau này sẽ có phúc.
Tiếc là, không để hắn vui mừng được lâu, Tô Nguyệt Nhi liền nói:
- Ngươi biết như vậy là rất tốt, bọn ta tu luyện một lần đều kéo dài vài ngày đến một tháng, không thể mỗi ngày đều nấu ăn cho ngươi.
- Nhưng là, những món ăn này ta đã nấu, ngươi nhất định phải ăn hết.
Thở dài một hơi, Dương Thiên biết không thể nào tránh khỏi liền nhận mệnh, cúi đầu ăn. Tô Nguyệt Nhi nhìn Dương Thiên vẻ mặt như mướp đắng, cắn từng miếng thật to nuốt vào không khỏi bật cười. Nàng chịu nhiều thiệt thòi trên tay hắn như vậy, hôm nay xem như đã báo được thù.
Tô Nguyệt Nhi tuy rất thích ăn đồ ngọt nhưng chắc chắn sẽ không đến mức như vậy. Vậy thì chỉ có một cách giải thích, nàng là muốn trả thù Dương Thiên.
Cắn xuống một miếng cuối cùng, Dương Thiên lập tức chạy đến tủ lạnh uống hết một chai nước. Tô Nguyệt Nhi liền ôm bụng cười to. Dương Thiên thấy nàng cười cũng không khỏi ngẩn ra, Tô Nguyệt Nhi thật sự quá đẹp. Hơn nữa bình thường làm mặt lạnh, xem ra đây mới là tính cách thật của nàng.
Đợi Dương Thiên quay lại, Tô Nguyệt Nhi liền nói:
- Tốt lắm, xem xét việc ngươi đã ăn hết mọi món ăn, ta sẽ bỏ qua cho ngươi việc về trễ mà không báo trước.
- Bây giờ ngươi cũng nên nói lí do về trễ ra a.
Nàng tất nhiên sẽ không quên chuyện này. Dương Thiên đang định nói, liên cảm thấy Liễu Mị đang dùng thần thức nghe lén, xem ra cô nàng này cũng rất muốn biết.
- Liễu Mị, ngươi nếu muốn nghe liền ra đây, không cần nghe lén a.
Liễu Mị giật mình, chợt nhớ ra Dương Thiên tu vị cao hơn mình rất nhiều, dùng thần thức nghe lén hắn chắc chắn sẽ phát hiện. Tuy nhiên, nàng cũng rất muốn biết bí mật này, liền cắn răng bước ra.
Tô Nguyệt Nhi liền nhân cơ hội trêu chọc:
- Ta vốn đã nói, Ma môn toàn một đám người suốt ngày lén lút, SBLT08x không phải cái gì tốt lành.
- Việc này không cần ngươi bận tâm.
Hai người này đúng là oan gia, vừa gặp mặt đã cãi nhau. Cảm thấy không khí có chút ngột ngạt, Dương Thiên liền nói:
- Ngươi ngồi xuống. Ta sẽ nói cho các ngươi nghe một chút. Coi như là vì các ngươi đáp ứng ở lại đây.
Hai người lập tức chăm chú, Dương Thiên tiếp:
- Ta hôm nay đi gặp mặt các thành viên của Ám tổ hiện có mặt tại khu vực này.
- Ám tổ?
Hai người vẻ mặt kinh ngạc, Ám tổ các nàng sao có thể không biết, đây là thế lực thế tục duy nhất có thực lực ngang với tứ đại thế lực tại Ẩn Thế đại lục, thành viên đông đúc, hơn nữa nắm trong tay nhiều quốc gia. Dù là Tu Chân giả đạt đến Kim Đan kỳ vẫn không phải đối thủ của vũ khí nóng.
Tất nhiên, thế tục cũng không dám tấn công Ẩn Thế đại lục. Ẩn Thế đại lục được bao bọc bởi trận pháp do vị đại năng kia tạo ra. Dù là bom nguyên tử cũng không làm gì được. Do vị đại năng kia thiết lập, chỉ có Tu Chân giả cùng tài nguyên tu luyện có thể qua lại trận pháp, vũ khí nóng không thể vận chuyển qua được.
Hơn nữa, nếu thực sự gây chiến, Ẩn Thế đại lục chỉ cần đưa cao thủ tiềm ẩn vào trong người dân bình thường sau đó ám sát cao tầng tại thế tục. Việc này Ám tổ cũng không muốn xảy ra. Từ đó hình thành thế cân bằng, Ám tổ là để giám sát Tu Chân giả từ Ẩn Thế đại lục xâm nhập vào thế tục.
Dương Thiên thấy hai nàng ngạc nhiên cũng không bất ngờ, hai người này không biết Ám tổ mới là lạ. Liễu Mị cau mày:
- Ngươi là người của Ám tổ?
Tô Nguyệt Nhi cũng rất chăm chú, nàng cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, dù sao Ám tổ cùng tứ đại thế lực luôn đối nghịch nhau.
- Cũng không phải, ta chỉ là thành viên tạm thời vừa được mời cách đây vài ngày. Ta hôm qua đã nói ta có việc không thể đi cùng các ngươi chính là việc này.
- Ám tổ là muốn ta đại diện họ tham gia một năm sau một lần tranh đoạt chiến.
Tô Nguyệt Nhi cũng Liễu Mị lập tức thốt lên:
- Tranh đoạt chiến?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.