Phong Lưu Chân Tiên

Chương 331: Kim Đan Kỳ Làm Ảo Thuật




Đưa bốn người về nhà xong, Dương Thiên cũng trở về thay một bộ đồ mới đi tìm Lưu Ly. Thành công hôm nay khiến hắn rất tự tin, giấc mơ về một cuộc sống “giản dị” có lẽ không còn xa nữa. Tất nhiên, đó là sau khi giải quyết được vấn đề mà Nhược Hy mang đến. Trước kia, kể cả khi chiến đấu với 9 vị Bán Tiên, Dương Thiên cũng chưa từng có cảm giác mình sẽ thất bại. Riêng lần này…
Nghĩ ngợi lung tung, Dương Thiên đã đứng trước cửa nhà Lưu Ly, bấm chuông cửa chờ đợi. Khoảng 10 phút sau, Lưu Ly mới từ trong nhà bước ra. Không giống như những nữ nhân khác, Lưu Ly không thích mặt váy. Nàng chọn một bộ áo thun cùng một chiếc quần ngắn qua đầu gối, đầu buộc kiểu tóc đuôi gà. Nhìn rất trẻ trung năng động.
Lưu Ly thoải mái nói:
- Bây giờ chúng ta đi đâu?
Dương Thiên làm động tác nhìn đồng hồ rồi nói:
- Hiện tại mới hơn 7 giờ, trước tiên chúng ta tìm một nơi để ăn tối. Sau đó…
Hắn còn chưa nói hết câu, Lưu Ly đã tiếp lời:
- Sau đó chúng ta sẽ đi xem một buổi diễn hài kịch. Ta vừa được một người bạn tặng cho 2 tấm vé. Nhóm hài này rất vui nhộn, tin rằng ngươi sẽ ưa thích.
- Hài kịch?
- Phải, ngươi không thích sao?
- Cũng không phải không thích, chỉ là ta cảm thấy…
- Thích là được rồi, chúng ta mau đi thôi. Còn 30 phút nữa là đến giờ biểu diễn rồi.
Lưu Ly không cho Dương Thiên cơ hội nói hết câu đã vội kéo hắn đi. Lâm vào thế bị động, Dương Thiên cũng đành bất đắc dĩ thuận theo. Thật ra dự định của hắn là chọn một bộ phim kinh dị, trong rạp chiếu phim tối đen có thể làm rất nhiều thứ. Đây là một trò khá cũ nhưng hiệu quả lại không cần bàn cãi. Còn như đi xem hài kịch, từ ánh sáng, không khí, làm gì có chút lãng mạn nào a.
Quán ăn cũng đã được Lưu Ly chọn sẵn, đó là một quán nhỏ trong con hẻm gần nhà nàng. Không khí có chút âm u, có điều đồ ăn quả thực không tệ. So với các nhà hàng nổi tiếng thì còn kém khá nhiều nhưng vẫn có một hương vị đặc biệt khó quên.
Lâu ngày không gặp, Dương Thiên cùng Lưu Ly nói chuyện rất vui vẻ. Nàng kể về công việc, chuyện gia đình và những chuyện vui vẻ khác trong cuộc sống. Hai người giống như đôi vợ chồng trẻ đang cùng nhau đi ăn tối trong một dịp đặc biệt. Lưu Ly cũng nhận ra chuyện này, nàng nói năng nhỏ nhẹ hơn, thái độ cũng dịu dàng hơn. Điều này khiến Dương Thiên cảm thấy thành công không còn ở xa nữa, dường như chỉ cần tiến lên một bước nữa là được.
Bữa ăn kết thúc, Lưu Ly mua vài món ăn vặt tại một cửa hàng tiện dụng rồi kéo Dương Thiên đến nhà hát lớn ngay tại trung tâm để xem biểu diễn. Vừa đi lại gần, Dương Thiên đã cảm nhận được ma khí phảng phất bên trong, có lẽ là người của Ma môn hoặc một kẻ tu luyện ma khí. Mặc kệ, chỉ cần không làm phiến đến mình, Dương Thiên cũng không có dư hơi đi lo chuyện bao đồng.
Sau khi an tọa tại hàng ghế của mình, Dương Thiên liền bắt đầu thể hiện khả năng càn quét của mình trong sự ngỡ ngàng của Lưu Ly, khiến nàng không nhịn được thốt lên:
- Dương Thiên, ngươi ăn nhiều như vậy, ai mà nuôi cho nổi.
Ăn với Dương Thiên là sở thích, có ăn hay không là do mong muốn của hắn mà thôi. Lần đầu Lưu Ly phàn nàn với hắn về chuyện này, Dương Thiên không hề để ý liền chớp lấy thời cơ tấn công:
- Ngươi yên tâm, ta rất giàu có. Chắc chắn sẽ nuôi được ngươi.
Ở nơi đông người, Lưu Ly không dám bày tỏ nhiều, chỉ ngại ngùng nói:
- Ai cần ngươi nuôi.
Dương Thiên mặt đầy chính khí:
- Là nam nhân đương nhiên phải nuôi được vợ của mình. Nếu không thì tìm một khối đậu hủ đập đầu vào chết đi.
Mặt Lưu Ly đỏ lên:
- Ngươi đừng nói bậy, ai là vợ của ngươi. Hừ, ta không thèm nói chuyện với ngươi nữa.
Khi một nữ nhân phản ứng như vậy trước lời cầu hôn gián tiếp, xin chúc mừng, người đã thành công cưa đổ được nàng. Đây là thành công rực rỡ sau những hành động xả thân bắt cướp của Dương Thiên cùng những ngày tháng “miệt mài gian khổ” viết thiệp tặng hoa của Lý Bàn.
Quan hệ xem như được xác lập, có những thứ không cần phải nói ra, chỉ cần 2 bên đều hiểu là đủ rồi. Không cần sử dụng đến những kế hoạch “đen tối”, Dương Thiên thỏa mãn, nhàn nhã dựa đầu vào ghế.
Buổi biểu diễn nhanh chóng được bắt đầu, nhóm hài này diễn xuất rất khá, khiến cho khán giả cười ra nước mắt. Khó trách một người nghiêm túc như Lưu Ly cũng ưa thích nó. Tiết mục hôm này được chia làm hai phần, một là hài kịch thông thường, hai là phần biểu diễn ảo thuật.
Hài kịch cùng ảo thuật mọi người đều đã xem nhiều, nhưng nghe nói hôm 8grlyHp nay sẽ có một màn ảo thuật đặc biệt chưa từng được biểu diễn trên thế giới. Vì vậy Lưu Ly cũng rất háo hức xem nó.
Dương Thiên thì khác, đối với hài kịch hắn còn có chút hứng thú, ảo thuật thì cho qua đi. Hắn có thể làm nhiều thứ còn ảo diệu hơn như vậy rất nhiều. Nghĩ vậy, Dương Thiên nhàm chán nhắm mắt lại, muốn chờ cho buổi biểu diễn nhanh kết thúc.
Trong tiếng vỗ tay của khán giả, một người áo đen cầm theo một cây gậy ảo thuật, đội một chiếc mũ trông khá buồn cười bước ra. Hắn cúi đầu chào khán giả, giới thiệu vài câu rồi bắt đầu biểu diễn.
Khóe miệng Dương Thiên hơi nhếch lên, tỏ vẻ khinh bỉ. Đường đường là Kim Đan kỳ tu sĩ lại đi biểu diễn ảo thuật, chắc chắn là đang có âm mưu gì đó. Liễm Khí Thuật của tên này rất khá, có điều muốn che mắt Dương Thiên thì còn kém nhiều lắm. Hắn cũng muốn xem một chút, rốt cuộc tên này đang muốn làm gì.
Sau khi biểu diễn một vài trò cơ bản như dấu con thỏ trong một chiếc hộp nhỏ hay kĩ thuật tay cùng những lá bài. Tên kia dừng lại, đằng hắng vài tiếng rồi nói:
- Thưa quý vị khán giả, chắc hẳn nãy giờ các vị rất thất vọng. Đừng vội, ta chỉ muốn khởi động làm nóng người mà thôi. Sau đây mới là phần chính, quý vị nhớ cẩn thận quan sát.
Nói xong, hắn phẩy tay một cái, trên bàn tay đột nhiên xuất hiện một bộ bài tây. Tên ảo thuật gia, bóp mạnh bộ bài theo chiều dọc, từng lá từng lá liền bị lực tác động, xoay tròn bay lên không trung với tốc độ cao.
Những lá bài bay đến một độ cao nhất định rồi lần lượt rơi xuống một đoạn, dừng lại ở giữa không trung, xếp ở xung quanh tên ảo thuật gia kia thành hình cánh quạt. Khán giả phấn khích vỗ tay ầm lên, tên kia nở nụ cười đắc ý:
- Các vị, xin hãy bình tĩnh, đây mới chỉ là bắt đầu. Tiếp theo mới là phần đặc sắc nhất.
Hắn dùng cây gậy của mình gõ nhẹ lên từng lá bài ở phía sau. Mỗi lần gõ như vậy, một lá bài lập tức phát nổ, biến thành một con quạ đen đang vỗ cánh. Khán giả bị kích động, không ít người hò hét, đứng lên vỗ tay kêu gào. Không dừng lại ở đó, tên kia dùng đũa khuấy vào không trung, đàn quạ liền vỗ cánh, bay khắp sàn diễn, thậm chí đậu lên vai của một vài khán giả.
Dương Thiên bắt đầu có chút khó hiểu, không nói đến trò ảo thuật tầm thường kia. Lẽ nào hắn thật sự chỉ muốn làm ảo thuật mua vui cho mọi người hay sao. Như đang trả lời câu hỏi của Dương Thiên. Ảo thuật gia ra hiệu cho mọi người yên lặng rồi nói:
- Màn ảo thuật tiếp theo đây, ta muốn mời một người lên làm bạn diễn. Các vị ở đây, có ai muốn cùng ta thực hiện một màn ảo thuật thật đặc sắc hay không?
Được cùng một ảo thuật gia biểu diễn là mong muốn của rất nhiều người, bọn họ không ngừng đưa tay kêu gào. Tên ảo thuật gia kia đợi một lúc rồi mới nói tiếp:
- Cảm ơn các vị đã ủng hộ. Nhưng ta chỉ cần một người, để công bằng, chúng ta hãy chơi một trò ngầu nhiên đi. Trên tay ta là một bộ bài, khác với những bộ bài thông thường, nó có thêm một lá thứ 53 màu đen. Ta sẽ phóng toàn bộ những lá bài này lên, ai có được lá bài màu đen sẽ được mời lên sàn diễn. Các vị thấy thế nào?
- Mau ném đi, ta nhất định sẽ nhặt được.
- Nhanh lên.

Đáp lại hắn là những tiếng kêu đồng tình của khán giả, ảo thuật gia gật đầu. Hắn vung tay ném một bộ bài lên cao. Ngay sau đó, một cơn mưa bài rơi xuống toàn sân khấu, số lượng lá bài nhìn qua phải lên đến hàng ngàn, đâu chỉ đơn giản là 53 lá. Dương Thiên một tay chống cằm, cười nhạt:
- Chút Huyễn Thuật cấp thấp. Bất quá, ngươi đã có lời mời, ta cũng không ngại chơi với ngươi một chút.
Đang nói, Dương Thiên xòe bàn tay ra, trên tay hắn lúc này là một lá bài màu đen kịt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.