- Đoán, chuyện quan trọng như vậy mà ngươi lại đoán bừa hay sao?
Dương Thiên chỉ tay vào đầu mình:
- Đừng xem thường trí tuệ của ta, những chuyện ta đoán chưa bao giờ sai.
Lý Bàn bĩu môi khinh thường:
- Nếu ngươi thực sự lợi hại như vậy, tại sao không đoán xem nữ nhân của ngươi đang nghĩ gì.
Dương Thiên nhìn qua phía cửa xe, thở dài:
- Cổ nhân có câu, lòng dạ đàn bà như kim đáy biển…
Lý Bàn vẫn quyết không tha:
-Tất cả chỉ là ngụy biện.
Dương Thiên tức giận nói:
- Ngươi thì biết cái gì. Cây kim dưới đáy biển ta chỉ cần vai giây là lấy được, so với nói, lòng dạ của nữ nhân còn khó nắm bắt hơn nhiều.
Lý Bàn trợn mắt, im lặng không nói câu nào. Tư duy của tên này trái ngược với người bình thường, nói lý với hắn quả thực là vô ích. Chi bằng giữ lại chút sức, đến khi gặp lại Tiểu Vũ…
Nghĩ vậy, Lý Bàn dứt khoát mặc kệ Dương Thiên. Hắn không tin chuyện Lý Quân có ý đồ tác hợp cho Dương Thiên là Lý Nghiên.
Dương Thiên thấy Lý Bàn im lặng cũng không tiếp tục làm phiền, từng ly từng ly rót xuống rồi uống cạn. Trên xe bày đều là những loại rượu quý, chắc là Lý Quân đặc biệt chuẩn bị cho hắn. Đã vậy, Dương Thiên đương nhiên sẽ không khách khí.
Tình trạng này tiếp diễn cho đến khi xe dừng lại, Lý Quân bước xuống xe, lớn tiếng gọi to:
- Đã đến nơi.
Ba người bước xuống xe, Dương Thiên nhìn qua đồng hồ, chỉ mới hơn 6 giờ 30 phút nên nhìn sang Lý Quân. Lý Quân hiểu được Dương Thiên muốn hỏi gì, chậm rãi giải thích:
- Đây là xe công vụ đặc biệt của Lý gia, khi chạy trên đường các loại phương tiện khác phải tự động nhường đường nên có thể phóng với tốc độc tối đa. Từ Bắc Giang thành đến đây chỉ tốn hơn một giờ đồng hồ.
- Được rồi, vậy các ngươi tổ chức cuộc đàm phán ở đâu, mấy giờ?
Lý Quân chỉ về phía tòa nhà đối diện. Đây là một ngôi nhà lớn, được xây dựng rất hiện đại. Xung quanh gắn nhiều thiết bị, máy móc tân tiến, có lính gác và chó đặc vụ không ngừng tuần tra. Lý Quân vẻ mặt đắc ý:
- Lần này bọn ta mượn phủ Tổng Thống để tiến hành đàm phán, sẽ tổ chức vào lúc 7 giờ tối. Hiện tại còn gần 30 phút nữa mới bắt đầu, để ta đưa Dương Thiên vào trong nghỉ ngơi.
Dương Thiên gật đầu, ba người theo sau Lý Quân cùng đi vào trong phủ tổng thống. Quân lính thấy Lý Quân đi tới, đồng loạt cuối đầu chào theo kiểu quân đội rồi nhường đường cho hắn. Dương Thiên quay sang Lý Bàn:
- Sức ảnh hưởng của Lý gia quả nhiên không nhỏ a.
Lý Bàn đồng tình:
- Gia chủ có cấp bậc quân hàm Thượng Tướng, ngoài ra Lý gia còn có không ít người nắm giữ chức vụ cao trong bộ máy nhà nước. Đến Tổng Thống cũng phải nể mặt hắn vài phần, cho hắn mượn nơi này để tiến hành đàm phán.
Dương Thiên chưa kịp đáp lại, Lý Nghiên đã chen vào:
- Thế nào, bây giờ đã biết Lý gia lợi hại đến mức nào a. Nếu ngươi chịu xin lỗi ta, chuyện khi nãy ta sẽ bỏ qua. Bằng không ta nhất định sẽ nói với mẹ và Lý Quân bá bá cho ngươi một bài học.
Dương Thiên bị Lý Nghiên làm cho dở khóc dở cười:
- Ta nói Lý tiểu mỹ nữ, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?
- Bỏ chữ “tiểu” đi, gọi Lý mỹ nữ.
- A, ta là bạn học của Lý Bàn, gọi ngươi một tiếng Tiểu Nghiên hằn là không có vấn đề gì chứ?
Lý Nghiên ra vẻ trầm ngâm suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng đồng ý:
- Nể mặt Lý Bàn đại ca, ngươi có thể gọi ta là Tiểu Nghiên, ta năm nay 16 tuổi.
- 16 tuổi, không thể nào, tại sao ta có cảm giác ngươi giống như mới 12, 13 tuổi a.
- Ngươi…
Đùa giỡn cùng tiểu mỹ nữ Lý Nghiên rất thú vị, Dương Thiên cảm thấy rất vui vẻ. Hai người cười đùa huyên náo khiến mọi người đều nhìn chằm chằm vào. Nơi này là chỗ làm việc của Tổng Thống, ai lại dám làm ồn. Bất quá khi nhìn thấy Lý Quân dẫn đầu nhóm người, tất cả mọi người đều cố ý lờ đi, giả vờ không nhìn thấy gì.
Lý Quân sắp xếp cho ba người một căn phòng yên tĩnh xong liền đi ra ngoài chuẩn bị. Dương Thiên cũng nhân cơ hội này tìm hiểu thêm một chút về Lý Nghiên.
- Tiểu Nghiên, nghe nói ngươi gia nhập một môn phái ở nước ngoài để tu luyện, đó là môn phái gì.
Lý Nghiên vốn đang định trả lời, nhớ đến lời sư phụ dặn liền lắc đầu:
- Sư phụ đã dặn không được nói cho người khác biết.
- A, vậy bỏ qua chuyện đó, công pháp mà ngươi đang tu luyện là gì?
- Cái này cũng là bí mật.
Lý Bàn bên cạnh cũng rất tò mò:
- Đúng vậy, Tiểu Nghiên, ngươi nói cho ta biết đi. Nhiều năm không gặp, ngươi đã đi đến nới nào.
- Lý Bàn ca, lần trước ngươi hình như đã hỏi câu này rồi a.
Lý Bàn gãi đầu:
- Lần trước ngươi cũng không chịu nói.
Đối với dạng mỹ nữ ngây thơ này, Dương Thiên đã nghĩ ra cách đối phó. Hắn đưa ngón tay ra, giả vờ bấm đốt, trông giống hệt những tên đạo sĩ chuyên coi bói lừa đảo trong phim ảnh. Hành động này quả nhiên thu được sự chú ý của Lý Nghiên:
- Dương Thiên, ngươi đang làm gì a?
Dương Thiên vẫn không nói gì, tiếp tục bấm đốt ngón tay, vẻ mặt ra chiều suy nghĩ. Lý Nghiên hứng thú càng tăng mạnh, nắm tay hắn lắc lắc:
- Mau nói cho ta biết đi a. Sư phụ của ta cũng hay làm như vậy, ta hỏi nàng cũng không chịu nói.
Thấy cá đã cắn câu, Dương Thiên liền nói:
- Ta đang dùng đạo pháp tính toán xem ngươi thuộc môn phái nào, tu luyện công pháp gì?
- Đạo pháp là gì, có thần hiệu như vậy thật sao?
Dương Thiên ZwEKHbH bình tĩnh đáp:
- Có thật hay không, thử một lần chẳng phải sẽ biết sao. Ngươi nghe ta hỏi, công pháp của ngươi tu luyện có phải là loại khiến chủ nhân vứt bỏ mọi tạp niệm, tâm sáng như gương, chỉ hướng về cảnh giới cao hơn, mọi thứ khác chỉ như gió thoảng mây bay, lướt qua rồi thôi, không chút vướng bận.
Lý Nghiên hai mắt mở to, nhìn Dương Thiên hâm mộ:
- Thật sự quá lợi hại, ngươi làm sao biết rõ như vậy.
Nói xong, nàng thở dài một hơi:
- Sự phụ nói đó là cảnh giới cao nhất của Tĩnh Tâm Công, ta còn kém xa lắm mới đạt đến.
Chỉ một kế nhỏ đã khiến nàng nói ra công pháp tu luyện. Dương Thiên chẳng qua là dùng thần thức kiểm tra một lượt rồi suy đoán công pháp của nàng. Quả nhiên là loại công pháp này.
Tĩnh Tâm Công là công pháp gì, Dương Thiên cũng không rõ. Nhưng có một điều hắn biết chắc, nó thuộc về đạo gia công pháp. Cùng dạng với Vô Tình đạo mà tên gia chủ gia tộc Roll kia tu luyện. Nói cho dễ hiểu, chính là vứt bỏ những thứ không cần thiết, một lòng truy cầu cảnh giới tối cao. Như tên kia là vứt bỏ mọi tình cảm, còn Lý Nghiên thì cao hơn một bậc, không hẳn là vứt bỏ, nhưng chỉ xem nó là thoáng qua, đầu óc trong sạch, tư tưởng đơn giản, tốc độ tu hành đạt đến mức cao nhất.
Dương Thiên ghét nhất chính là loại công pháp này, cái gì cũng vứt bỏ, mặc kệ, vậy thì đạt cảnh giới cao, trường sinh bất lão có ý nghĩa gì. May mắn Lý Nghiên chỉ đang ở bước nhập môn, vẫn còn thay đổi được.
- Tiểu Nghiên, loại Tĩnh Tâm Công này thật sự rất kém, tu hành lại chẳng đến đâu. Ta nghĩ ngươi đừng nên tiếp tục tu luyện. Nơi này ta có rất nhiều công pháp tu luyện, ngươi có thể tùy ý lựa chọn. Nếu cần, ta sẽ thay ngươi chọn vài loại phù hợp nhất.
Lý Nghiên lắc đầu liên tục:
- Không được, sư phụ đã nói với ta. Tĩnh Tâm Công là công pháp tối cao của Tĩnh Tâm môn, tu luyện đến đại thành chính là vô địch thiên hạ. Sư phụ ta tuy chỉ mới luyện đến tầng thứ 6 đã vô cùng lợi hại, phi hành trên không, một chưởng đánh ra tạo thành hố sâu gần chục mét.
- Tiểu Nghiên, ngươi đã tu luyện đến tầng thứ mấy của Tĩnh Tâm Công?
- Tầng thứ 3, tại sao ngươi lại hỏi việc này.
Dương Thiên khinh thường:
- Nói vậy, sư phụ ngươi tu luyện đến tầng thứ 6 chẳng qua là Trúc Cơ hậu kỳ, tương tự với Lý Quân bá bá của ngươi. Có chỗ nào lợi hại.
Nghe Dương Thiên hạ thấp sư phụ mình, Lý Nghiên bất mãn nói:
- Ngươi không biết thì đừng nói bậy, lần đầu ta gặp sư phụ, nàng chỉ trong một thời gian ngắn đã đánh bại Lý Quân bá bá. Vì nguyên nhân đó, Lý Quân bá bá mới đồng ý cho ta đi theo sư phụ tu luyện.
Người tu luyện loại đạo pháp này quả thực so với tu sĩ cùng cảnh giới mạnh hơn một ít. Nhưng nếu bị đánh bại trong thời gian ngắn, chỉ có thể trách Lý Quân quá kém cỏi mà thôi.
- Vậy để ta biểu diễn cho ngươi thấy vài thứ. Để xem giữa ta và sư phụ ngươi, ai lợi hại hơn ai.