Phong Lưu Chân Tiên

Chương 235: Ngũ linh phong thiên tiểu trận




Âu Phong thấy Liễu Hạc lao đến, hai mắt lóe lên sự vui mừng. Hắn biết hôm nay dù có dốc hết vốn liếng chiến thắng được Liễu Hạc cũng không thể thoát được sự vây công của đám trưởng lão Kim Đan kỳ kia. Cách duy nhất mà Âu Phong nghĩ ra lúc này là bắt Liễu Hạc làm con tin, dùng hắn để bức lui đám người kia.
Hai người chênh lệch không lớn, phân thắng bại còn khó huống gì nói đến việc khống chế, bắt giữ. Âu Phong chỉ còn hi vọng vào tấm Hỏa Bạo Phù của Từ Thanh phát huy tác dụng.
Liễu Hạc hùng hổ lao đến, Trảm Quỷ Đao vung mạnh. Một con ác quỷ do ma khí ngưng tụ, hai tay cầm song đao, SrABTrX phát ra âm thanh ghê rợn từ thân đao thoát ra. Âu Phong cau mày, đây là một bí thuật khác của Ma môn, Ma Môn Quỷ Sai. Hiện tại Liễu Hạc vẫn chưa đến khoảng cách tất thắng, hắn vẫn còn phải nhẫn nhịn.
Đối diện với đại sát chiêu, không phải nói nhịn là sẽ nhịn được. Quỷ Sai vung mạnh song đao, tầng tầng lớp lớp đao ảnh che kín thân ảnh Âu Phong. Liễu Hạc trong lúc phóng tới cũng liên tục chém ra hàng trăm đạo đao khí đen kịt. Nhân ma cùng chiến, Âu Phong chống đỡ rất chật vật.
Thiên Phách Kiếm đỡ trái, cản phải. Âu Phong cố gắng giữ mình không lùi bước, dần thu hẹp khoảng cách với Liễu Hạc. Nhìn thấy trên người Âu Phong đã ướt đẫm máu, Liễu Hạc cười to:
- Ha ha, một chiêu Phật Quang Trảm vừa rồi rất hay, giết đi không ít oán linh của ta. Có điều pháp thuật lợi hại như vậy, ngươi có thể sử dụng hai lần liên tục sao. Ngoan ngoãn chịu chết đi.
Đúng lúc này, từ trên tay Âu Phong không biết từ đâu xuất hiện một tấm phù lục màu đỏ. Phù lục vừa hiện ra đã bốc cháy, hóa thành vô số điểm sáng màu đỏ bao phủ cả Quỷ Sai lẫn Liễu Hạc.
Một cảm giác nguy hiểm tột cùng hiện lên trong lòng khiến Liễu Hạc hét to:
- Lão cẩu tặc, ngươi lừa ta…
Âu Phong cười lạnh, đưa tay điểm một cái vào không trung:
- Bạo.
Vô số điểm sáng đồng loạt nổ tung, Âu Phong, Liễu Hạc, Quỷ Sai đều bị ngọn lửa khổng lồ bao phủ. Năm tên Kim Đan kỳ trưởng lão thấy vậy liền gấp:
- Sư huynh, môn chủ gặp nguy hiểm, chúng ta có cần tiếp ứng hay không?
Lão giả đừng đầu cau mày suy nghĩ rồi lắc đầu:
- Không cần, mau chóng hoàn thành trận pháp, tránh cho tên kia trốn thoát.
- Được.
Biển lửa dần tan đi, thân ảnh Âu Phong từ phía trong lao ra. Trên người hắn có vài chỗ bị lửa làm cháy sém, bất quá chỉ là vết thương ngoài da, hoàn toàn không đáng ngại. Uy lực của Hỏa Bạo Phù này vượt qua dự kiến của Âu Phong khiến hắn cũng bị cuốn vào rìa khu vực ảnh hưởng. Âu Phong có chút lo lắng, uy lực Hỏa Bạo Phù mạnh như vậy, lỡ như Liễu Hạc chết đi, hắn làm cách nào để trốn thoát đám Kim Đan kỳ trưởng lão kia.
Rất nhanh, Âu Phong nhận ra mình lo lắng hơi thừa. Biển lửa hoàn toàn tan đi hết, Quỷ Sai lẫn Liễu Hạc đã biến mất, chỉ còn lại một quả cầu đen kịt do ma khí cô đặc ngưng tụ lơ lững giữa không trung. Liễu Hạc từ trong hắc cầu xuất hiện, phía trên tay hắn là một viên cầu màu trắng trong suốt. Viên cầu phát ra âm thanh nhỏ, xuất hiện rất nhiều vết nứt bắt đầu chạy dài rồi vỡ vụn. Hắn nhìn về phía Âu Phong đang đứng cách đó không xa, giọng nói không lộ cảm xúc:
- Hỏa Bạo Phù sao, quả nhiên rất mạnh. Nhưng bảo vật của Nguyên Anh kỳ, không phải chỉ mình ngươi mới có.
Âu Phong cười khổ:
- Ta đã xem thường ngươi rồi.
Liễu Hạc bật cười:
- Ngươi xem thường thực lực của ta, đồng thời xem thường trí tuệ của ta. Vậy nên hôm nay, ngươi thất bại không oan.
Âu Phong vẻ mặt ngạc nhiên:
- Ngươi nói như vậy là có ý gì?
- Ngươi đã bị bọn ta bao vây, vốn là cá nằm trên thớt. Chẳng lẽ ngươi thực sự cho rằng ta bị vài câu khích tướng của ngươi liền đồng ý đơn đả độc đấu với ngươi hay sao?
- Vậy…
Liễu Hạc cắt lời, đưa tay chỉ lên phía trên. Theo hướng tay của hắn, năm vị Kim Đan kỳ trưởng lão đang kết lại thành một trận pháp, bao bọc phương viên trận chiến của hai người vào trong. Âu Phong hai mắt chăm chú đánh giá một hồi, lắc đầu:
- Đây là trận pháp gì, tại sao ta chưa từng thấy qua.
Liễu Hạc châm chọc nói:
- Trận pháp trong thiên hạ bác đại tinh thâm, chỉ một tên Kim Đan hậu kỳ như ngươi có thể biết được bao nhiêu.
Âu Phong chẳng bận tâm đến giọng điệu của hắn:
- Vậy phiền Liễu Hạc huynh thay ta giải mê.
Hai người giao đấu nhiều năm, Âu Phong vẫn luôn tỏ ra vượt trội hơn hắn một bậc. Điều này như cái gai, khiến trong lòng Liễu Hạc rất khó chịu. Hôm nay Âu Phong tỏ ra yếu thế, Liễu Hạc thỏa mãn được chút háo thắng, giải thích rõ ràng:
- Đây là Ngũ Linh Phong Thiên Tiểu Trận, bản giản lược từ Ngũ Linh Phong Tiên Trận. Dùng 5 người có tu vị ngang nhau từ Kim Đan kỳ trở lên, thông qua một bộ trận pháp, tiến hành phong ấn một mảnh không gian. Người bị phong ấn bên trong sẽ không thể sử dụng bất kỳ loại phù lục hay pháp thuật nào. Điểm đặc biệt của trận pháp này là có thể lựa chọn mục tiêu. Trận pháp này của bọn ta vẫn còn có khuyết điểm nên ngươi mới có thể đứng vững ở đây nói chuyện với ta.
- Ừm, bố trí trận pháp tốn khá nhiều thời gian, đã để ngươi kịp thời sử dụng Hỏa Bạo Phù, làm hao phí một viên Ma Châu của ta, lát nữa sẽ bắt ngươi trả đủ.
Âu Phong hiểu Liễu Hạc muốn nói gì, nếu trận pháp hoàn hảo, kể của Phi Hành thuật của hắn cũng sẽ không thể tiếp tục sử dụng.
- Ta đã bị các ngươi bao vây, vốn không cần hao tâm tốn sức đến vậy để bắt ta.
Liễu Hạc lắc đầu:
- Đừng cho là ta không biết, trong tay ngươi có 3 tấm phù lục do tên Từ sư thúc kia đưa cho. Nếu ngươi sử dụng nó, bọn ta muốn bắt được ngươi cũng sẽ gặp nhiều khó khăn.
Nghe Liễu Hạc nói, từ trên người Âu Phong phát ra sát khí mãnh liệt:
- Ngươi đã sớm cài nội gián vào trong hàng ngũ trưởng lão của Thiên Sơn Thánh Phong.
Liễu Hạc trêu tức:
- Chuyện đơn giản này, chẳng lẽ đến bây giờ ngươi mới biết?
Âu Phong thở dài:
- Ta đã sớm biết, chỉ là ta không muốn tin. Huynh đệ vào sinh ra tử cùng nhau hơn trăm năm lại vì lợi ích mà phản bội lẫn nhau.
- Thế sự vô thường, người mà hôm nay là huynh đệ, ngày mai có thể đã trở thành kẻ thù, âm thầm ở sau lưng đâm ngươi một nhát. Sống nhiều năm như vậy, đạo lý đơn giản này lẽ nào ngươi vẫn không hiểu?
Âu Phong đột nhiên cười to:
- Nội gián là ai, Từ sư thúc đã đích thân điều tra, tin rằng hắn sẽ nhanh chóng phải trả giá cho hành động phản bội của mình.
- Vậy ngươi cười là vì cái gì?
- Ta cười vì các ngươi quá ngu ngốc.
- Ngu ngốc?
Liễu Hạc tâm thần bất định, hắn biết người trước mặt sẽ không bắn tên mà không có đích đến.
- Ngươi nói vậy là có ý gì?
- Ý gì sao? Ngươi có từng nghĩ, nếu có cả 3 tấm phù lục ngay từ đầu, tại sao ta không lập tức sử dụng để thoát đi mà lại để cho các ngươi có thời gian bố trí trận pháp Ngũ Linh Phong Thiên Tiểu Trận?
Được Âu Phong nhắc nhở, Liễu Hạc cũng nhận ra điểm này. Tuy nói là hắn cố ý không truy sát quá gắt gao tránh cho Âu Phong buộc phải dùng phù lục thoát đi, nhưng với tính cách cẩn trọng của Âu Phong, hắn sẽ không vì tiếc một tấm phù lục mà nguy hại đến tính mạng của mình.
Thấy Liễu Hạc cau có, Âu Phong lại cười to, cười đến sảng khoái:
- Không biết sao, để ta cho ngươi thấy.
Trên tay Âu Phong hiện ra hai tấm phù lục, một đen một xanh, đúng là Yểm Khí Phù cùng Tật Phong Phù mà Từ Thanh đưa cho hắn trước đây. Âu Phong vung tay ném mạnh, hai tấm phù bay lên trên cao rồi vỡ nát. Không có dấu hiệu linh lực dao động, chứng tỏ nguyên nhân không phải là do Ngũ Linh Phong Thiên Tiểu Trận áp chế. Liễu Hạc nhìn hai tấm phù lục rơi xuống đất như mảnh giấy vụn, dường như đã hiểu ra được điều gì.
- Thì ra là vậy.
Âu Phong cười:
- Thứ này ta đã sớm thử kích hoạt nhưng không được. Ban đầu ta còn nghĩ rằng trong đó có ẩn chứa huyền cơ. Đến gần đây ta mới nhận ra, trừ tấm Hỏa Bạo Phù kia, hai tấm phù lục này chỉ là để tiếp thêm lòng tin cho ta mà thôi. Từ sư thúc bế quan hàng trăm năm chữa thương, nếu còn lưu giữ phù lục đã sớm hết hiệu lực. Hắn xuất quan chưa được bao lâu, thời gian đâu mà luyện chế những loại phù lục cao cấp này.
- Đáng tiếc, lúc ta phát hiện sự thật đơn giản này thì đã quá muộn rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.