Phong Lưu Chân Tiên

Chương 230: Chuyện Cũ Của Nalno




Thân hình Dương Thiên vừa xuất hiện trên sân thượng của Đông Lai quán, thần thức của hắn lập tức tỏa ra. Trong phút chốc, tình hình phía trong lần lượt hiện lên trong đầu hắn.
Trong đại sảnh tầng 1 là 10 người đầu trùm kín, trên tay cầm đủ các loại vũ khí từ súng ngắn đến súng trường. Thắt lưng mỗi người còn kém theo vài ba quả bom cỡ nhỏ. Trong góc là một đám người ăn mặc lịch sự, hai tay đặt ra sau đầu, hoảng sợ cúi gằm mặt xuống đất. Tình cảnh ở các tầng còn lại cũng tương tự, chỉ khác là nhân số ít hơn.
Phía trước Đông Lai quán là một tên trên người mang đầy bom đang thương lượng giá cả với cảnh sát. Đáng chú ý nhất là tầng trên cùng, lão cá trê không bị bọn cướp khống chế mà đang người uống rượu với một tên da đen. Ngươi này tay áo sắn cao để lộ cơ bắp lực lưỡng, trên mặt và tay có nhiều vết sẹo ngang dọc. Râu quai nón che phủ miệng khiến mỗi lần đưa ly rượu đến đều khiến không ít rượu bị đổ lên râu của hắn.
Lão cá trê rót rượu cho người này, thái độ khúm núm:
- Nalno tiên sinh, ta thấy cái giá 100 ngàn một người đã rất cao rồi. Ngươi muốn 500 ngàn một người hình như có hơi…
Người gọi là Nalno cất tiếng, giọng ồm ồm như một chiếc xe đang khởi động:
- Ngươi nói những kẻ đến đây mua rượu đều là người giàu có. 500 ngàn đổi lấy 1 mạng, rất xứng đáng.
Lão cá trê vuốt mồ hôi trên trán:
- Đó là những người ở tầng trên, những tầng dưới đều là tầng lớp trung lưu. 500 ngàn thực sự quá nhiều.
Nalno mắng to:
- Ngu ngốc, ta không đòi từng người mà đòi tất cả 1 lần. Bọn hắn muốn tự cứu mình thì tất nhiên phải bỏ tiền chuộc cả những kẻ còn lại. Ngươi đã hiểu chưa?
Lão cá trê hai mắt sáng lên, vỗ tay tán dương:
- Nalno tiên sinh quả không hổ là Hắc Hổ Nam Phi. Suy tính thật cẩn thận, tỉ mỉ.
Nalno đắc ý cười to:
- Những chuyện bắt cóc, đánh cướp, khủng bố như thế này ta đã làm không dưới một trăm lần. Chỉ là chút việc vặt. Nói đi, tiểu tử ngươi cũng xem như một kẻ có tiền, tại sao phải cầu xin ta đến tận đây giúp đỡ. Lần trước ta nghe nói ngươi thua nợ một khoản tiền RQ8izGO kha khá. Nhưng hình như không đến mức thê thảm thế này?
Nghe Nalno hỏi đến, vẻ mặt lão cá trê, giọng nói đầy căm hận:
- Có một kẻ nào đó nhằm vào ta, không những cướp hết những chai rượu quý ta cả đời tích góp mà còn phá sạch những cửa hàng rượu của ta. Ta muốn dựng lên vụ cướp này để lấy cớ khất nợ, đồng thời kiếm thêm một khoản kha khá rồi bỏ trốn ra nước ngoài.
Nalno nghe lão cá trê nói, lập tức nổi lên hứng thú:
- A, ngươi kể rõ một chút đi.
- Nalno tiên sinh đã muốn nghe, ta tự nhiên sẽ kể. Chuyện là thế này…
Lão cá trê kể lại bằng một giọng bi thảm. Hắn kể hoàn toàn sự thật, không thêm bớt chút gì. Bởi vì bản thân câu chuyện đã rất phi lý rồi. Nalno yên lặng lắng nghe toàn bộ câu chuyện, hai mắt ánh lên vẻ sợ hãi:
- Chẳng lẽ là bọn họ?
Lão cá trê vội hỏi:
- Nalno tiên sinh, ngươi biết kẻ gây ra chuyện này là ai sao. Mau nói cho ta biết, ta nhất định sẽ khiến hắn sống không bằng chết.
Nalno nhìn lão cá trê bằng ánh mắt khinh thường:
- Chỉ bằng vào ngươi? Đừng trách ta nói ngươi không tự lượng sức. Bọn hắn chỉ cướp vài chai rượu, đập phá quán rượu đã là rất nhẹ tay rồi. Nếu bọn hắn muốn, giết 100 kẻ như ngươi cũng chỉ là trò đùa.
- Cái này…
Lão cá trê há hốc mồm, tên Nalno này lão gặp trong một chuyến ra nước ngoài mua rượu hiếm. Bản tính cao ngạo, độc ác, coi trời bằng vung. Rốt cuộc là ai mà lại khiến hắn kinh sợ cùng ngưỡng mộ đến mức này.
- Ngươi có muốn nghe một đoạn cố sự hay không?
Lão cá trê cảm giác chuyện Nalno đang muốn kể có liên quan đến đám ngươi kia. Chính bản thân hắn cũng rất muốn biết nên vội hỏi:
- Nalno tiên sinh, ngươi mau nói đi. Đừng làm ta tò mò thêm nữa.
Nalno nhắm mắt, hồi tưởng lại rồi bắt đầu kể:
- Ta sinh sống ở Nam Phi, thành lập lên một thế lực quân sự nhỏ, chuyên tổ chức đánh cướp của nhà giàu hay các tên địa chủ sở hữu nhiều đất đai. Trong một lần cao hứng, ta và các huynh đệ quyết định tấn công vào ngân hàng nhà nước của một quốc gia nhỏ. Mọi chuyện diễn ra khá thuận lợi, quốc gia này chỉ mới thành lập chưa lâu, quân sự còn yếu kém, cộng thêm yếu tố bất ngờ, bọn ta cướp được một khoản tiền khá lớn.
- Cứ tưởng mọi chuyện đến đây là kết thúc, không ngờ bọn ta rời đi chưa được bao xa đã bị một lão già mặc áo trắng chặn đường. Hắn một cước đạp nát một chiếc xe cơ giới hạng nặng. Mọi loại vũ khí của bọn ta đều vô dụng. Huynh đệ của ta bị hắn giết hết. May mắn, khi hắn chuẩn bị ra tay với ta thì dường như nhận được tín hiệu thông báo gì đó nên vội vả bỏ đi. Ta vẫn còn nhớ ánh mắt của hắn trước khi rời đi, không có một chút cảm xúc nào. Bọn ta chẳng qua chỉ là con sâu cái kiến để hắn tùy ý chà đạp.
Nói đến đây, cả người của Nalno run lên, chẳng biết là do phẫn nộ hay sợ hãi. Lão cá trê mồ hôi đã chảy ướt hết cả lưng áo, lắp bắp nói:
- Nalno tiên sinh, loại người kinh khủng như vậy ta làm sao dám đắc tội. Hơn nữa, cao thủ bậc này trên thế giới chắc chỉ có vài người, đều là đại nhân vật. Thời gian đâu mà lại đi phá hoại một tên chủ quán rượu như ta.
Nalno là người đã trải qua nhiều trận chiến, rất nhanh lấy lại bình tĩnh:
- Trước khi rời đi hắn còn để lại một câu: "May cho ngươi là gặp phải ta, nếu là những tên kia, dù trên người có bận công vụ cũng nhất định sẽ giết cho sạch đám rác rưởi các ngươi. Nhớ, trên thế giới này có quy tắc ngầm, bọn ta tồn tại ở mọi nơi, là người chế định các quy tắc đó, tuyệt đối không được vi phạm.
- Theo suy đoán của ta, những người này đều thuộc một tổ chức. Số lượng thành viên chắc chắn không ít, giữ gìn trật tự thế giới này. Đó là lý do mà từ đó về sau, ta không bao giờ tham gia bất kỳ vụ cướp nào liên quan đến nhà nước hay chính phủ nữa.
Lão cá trê toàn thân vô lực, ngồi bệch xuống:
- Chẳng lẽ ta sắp phải chết sao?
Nalno khinh thường:
- Nếu những người kia thực sự muốn giết ngươi, ngươi hiện tại đã sớm là một cái xác khô. Ta nghĩ hắn chỉ muốn dạy cho ngươi một bài học thôi.
- Hi vọng là vậy.
Lão cá trê tâm thần bất định, suy nghĩ lung tung rồi chợt thốt ra:
- Chẳng lẽ là hắn?
Nalno liền gấp:
- Ngươi nhớ ra được cái gì sao?
- Cái này, ta cũng không chắc. Người này còn khá trẻ, chỉ khoản 20 tuổi, hình như không có chút gì lợi hại.
Nalno chửi thề:
- ***, ngươi thì biết cái gì, lão già chặn giết ta khi đó trông như ông cụ 90 tuổi, gần đất xa trời. Nếu hắn không ra tay, ta còn tưởng đó là một lão ăn mày sắp chết đói. Mau kể cho ta nghe.
Lão cá trê thấy Nalno tức giận, vội kể lại quá trình Dương Thiên đến mua rượu. Sau khi kể xong, hắn nhìn sự biến hóa trên khuôn mặt Nalno để tìm ra chút thông tin gì đó nhưng thất bại. Vẻ mặt Nalno tràn đầy sự hưng phấn:
- Chắc chắn là hắn, vì ngươi lừa tiền hắn nên hắn mới cướp phá toàn bộ rượu của ngươi, vì tuổi của hắn còn trẻ, hành sự thiếu quyết đoán nên ngươi mới còn sống đến lúc này.
- Nalno tiên sinh, ngươi dường như không sợ hãi mà còn rất hưng phấn.
- Hưng phấn? Ta vui mừng muốn phát điên rồi, mau kêu người vẻ lại chân dung người đó cho ta. Ta nhất định phải bái hắn là sư phụ, ta muốn trở nên lợi hại như lão già kia.
- Ngưng ảo tưởng. Ai thèm nhận loại người như ngươi là đồ đệ.
Âm thanh đột ngột vang lên khiến hai người giật mình. Nalno theo phản xạ rút súng chỉ ra phía sau quát to:
- Ai?
Dương Thiên nhẹ nhàng từ trên trần nhà đáp xuống, phủi sạch quần áo. Hắn đã ở đó nghe lén câu chuyện của hai ngươi khá lâu. Ban đầu khá thú vị, nhưng đến chỗ Nalno muốn nhận hắn là sư phụ thì Dương Thiên thực sự không nhịn được nữa. Tên này vừa già vừa xấu, trên người đầy vết thương, còn làm nhiều chuyện ác. Hơn nữa lại không có tư chất tu luyện. Hồ sơ lý lịch kém như vậy mà muốn nhận Dương Thiên làm sư phụ, đang mơ tưởng hay sao?
- Ta chính là người mà ngươi muốn nhận làm sư phụ. Dù hơi bất lịch sự nhưng ta vẫn phải nói, không có cửa đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.