Phong Lưu Chân Tiên

Chương 226: Lại bị nhắm đến




Trọng tài vẫn còn chưa hết bất ngờ nên không để ý tới lời của Dương Thiên nói. Tuy Dương Thiên đã dùng huyễn trận che mắt, trận đấu mà mọi người được xem chẳng qua là do hắn tự dựng lên mà thôi. Nhưng để thêm phần hấp dẫn, trận đánh ảo đó cũng có rất nhiều pha võ thuật đẹp mắt, so với những màn trình diễn quyền anh thì hay hơn rất nhiều. Chỉ là hai vị khách lại có một trận đấu hay như vậy, người xem đều tỏ ra vô cùng hào hứng, đến cả trọng tài và ban tổ chức cũng bị kinh ngạc không ít.
Dương Thiên nhắc lại một lần nữa:
- Trọng tài, mau lên đây công bố kết quả đi.
Trọng tài cuối cùng cũng nghe thấy lời nói của Dương Thiên, gật đầu bước lên. Dương Thiên và Hắc Lôi đứng ở hai bên, trọng tài nắm tay Dương Thiên đưa cao lên trời, nói to:
- Ta xin tuyên bố, người thắng cuộc trong trận đấu này là Dương Thiên.
Cả khán phòng vang lên tráng pháo tay cùng tiếng reo hò mãnh liệt. Đã lâu rồi bọn họ mới được xem một trận đấu thú vị và kịch tính đến vậy.
Trận đấu kết thúc, Dương Thiên cùng Hắc Lôi theo hướng dẫn đi vào căn phòng phía sau màn che kí vài loại giấy tờ. Dương Thiên là người thắng, được trả 10000 USD. Còn Hắc Lôi chỉ được trả 2000 USD. Thanh toán xong xuôi, Hắc Lôi theo lối cửa sau rời đi còn Dương Thiên trở về chỗ của Bạch Khiết.
Vừa thấy Dương Thiên đi lại, Bạch Khiết đã vui mừng vẫy tay, reo to:
- Dương Thiên, ngươi quả thực rất lợi hại a. Lão già kia ra đòn rất đẹp mắt nhưng lại không chạm được vào người ngươi một lần nào.
- Đó là hiển nhiên, ngay từ đầu ta đã nói ở đây chẳng có ai là đối thủ của ta. Lão già kia so với đám võ sĩ quyền anh thì mạnh hơn một ít, bất quá còn kém xa ta.
Bạch Khiết nhìn Dương Thiên bằng ánh mắt sùng bái:
- Thật lợi hại. Dương Thiên, ta muốn học, ta muốn lợi hại như ngươi.
- Ặc, cái này…
- Sao vậy, ngươi không muốn dạy ta hay sao?
Dương Thiên vội lắc đầu:
- Thứ này không phải một sớm một chiều là có thể học được. Muốn lợi hại như ta cần phải có ít nhất 10 năm khổ luyện. Đó là trong trường hợp tư chất của ngươi rất tốt, bằng không, tiêu tốn 15, 20 năm là chuyện bình thường.
Bạch Khiết nghe xong liền tỏ vẻ thất vọng. 15, 20 năm, khi đó nàng đã già rồi, võ công cao cường để làm gì a. Dương Thiên biết Trảm Phong thuật đã có hiệu quả, liền an ủi nàng:
- Tiểu Khiết, người đừng nghĩ đến chuyện này nữa. Nếu kẻ nào dám có ý đồ với ngươi, ta sẽ thay ngươi giải quyết bọn hắn.
Hai mắt Bạch Khiết lại sáng lên:
- Ngươi nói thật chứ?
- Đương nhiên, ta đã lừa dối ngươi lần nào chưa?
Bạch Khiết bĩu môi:
- Nếu ngươi lừa dối ta, làm sao ta biết được chứ.
Dương Thiên gãi đầu, cô nàng này cũng không dễ bị gạt như hắn nghĩ a.
- Vậy phải làm thế nào ngươi mới tin tưởng?
- Chúng ta móc tay đi, ai làm trái sẽ là con rùa rụt đầu.
- Nhưng hình như chỉ có ta bị thiệt thì phải?
Bạch Khiết làm vẻ mặt đáng thương:
- Ngươi không muốn sao. Dương Thiên, chẳng lẽ ngay từ đầu ngươi đã chủ tam lừa dối ta?
- Dừng, tiểu Khiết, trò này ngươi đã diễn nhiều lần lắm rồi. Ta đồng ý móc tay là được chứ gì.
Bạch Khiết cười hì hì, đưa tay ra trước mặt hắn:
- Là tại ngươi nên ta mới phải làm như vậy.
Hai ngươi móc tay xong, Bạch Khiết ôm lấy tay Dương Thiên:
- Ngươi đã hứa rồi, từ này về sau nhất định không được vứt bỏ ta.
- Dương Thiên ta xưa nay chưa từng nuốt lời.
- Được, chúng ta mau trở về đi.
Dương Thiên hơi ngạc nhiên:
- Không phải ngươi rất thích xem thi đấu quyền anh sao?
Bạch Khiết cười:
- Đó là trước kia, sau khi xem ngươi thi đấu một trận, ta liền cảm thấy quyền anh thực sự quá nhàm chán.
- A, vậy thì trở về thôi.
Hai người rời khỏi khán phòng, vừa bước ra đến xe, Dương Thiên phát hiện có một thứ gì đó đang quan sát hắn. Thần Thức tỏa ra, trong đầu Dương Thiên xuất hiện hình ảnh của hơn 10 con chuồn chuồn đang bay gần đó. Điểm khác biệt của những con chuồn chuồn này là hai mắt bọn chúng có màu đỏ nhạt. Thần thức tiến sâu vào trong có thể nhìn thấy vài chi tiết máy móc đang hoạt động.
Loại máy theo dõi này thực sự rất tinh vi, đến vỏ bọc cũng làm bằng lớp vỏ của chuồn chuồn thực. Máy quay được sắp đặt trong hai mắt, rất khó để phát hiện.
Bạch Khiết lên xe nổ máy, thấy Dương Thiên vẫn chưa chịu vào liền gọi:
- Dương Thiên, ngươi còn đứng đó làm gì, mau lên xe đi.
- Ta biết rồi.
Dương Thiên ngồi vào trong, Bạch Khiết liền kéo tay lái phóng đi, để lại dưới đất là một đống mảnh vụn hình xác chuồn chuồn. Không cần nói Dương Thiên cũng có thể đoán ra được, đây là do kẻ đã nói với Hắc Lôi về hắn để dụ dỗ tên kia tìm đến. Nếu Dương Thiên chỉ là tu sĩ Nguyên Anh kỳ thông thường, hẳn đã phải chết không nghi ngờ. Kẻ dám tính kế hắn đều sẽ không có kết quả tốt đẹp. Chỉ là hiện tại chưa có manh mối cụ thể, Dương Thiên tạm thời tha cho hắn một thời gian. Tin rằng tên kia sẽ sớm tìm đến một lần nữa.

Phân thân Hắc Lôi rời khỏi một thời gian thì tan biến, hơn 30 phút sau mới có vài bóng đen xuất hiện. Đám người này làm việc rất cẩn thận, không dám tùy tiện hiện hình. Chỉ đến khi chắc chắn an toàn mới dám ra mặt. Một người áo đen, trên đầu có gắn một món trang sức hình ác quỷ, yên lặng không nói lời nào đi lại kiểm tra vị trí Hắc Lôi biến mất.
Hơn 20 phút sau, xác định là không có dấu vết gì còn sót lại, người này làm các thủ thế kỳ lạ. Những người phía sau hiểu ý, lập tức tản ra theo nhiều hướng khác nhau. Tên thủ lĩnh chờ đám người rời đi, ném xuống đất một cái tiêu ký hình giọt máu rất nhỏ rồi biến mất trong màn đêm.
Theo Bạch Khiết về đến nhà an toàn, Dương Thiên mới nói:
- Cũng đã trễ rồi, ngươi mau vào nhà đi.
Bạch Khiết ngẩn ra:
- Ngươi không cùng ta vào sao?
Dương Thiên lắc đầu:
- Không cần, bây giờ cũng đã trễ, ta cũng nên trở về rồi.
Bạch Khiết có chút không nỡ:
- Dương Thiên, đã hơn 10h tối, hay là ngươi ngủ lại nhà ta một đêm, sáng mai hẳn về.
- Chúng ta còn chưa kết hôn mà ngươi đã muốn ta đến ở rể rồi sao?
Bạch Khiết đỏ mặt, sẵn giọng để che dấu sự xấu hổ:
- Ngươi nói bậy bạ gì đó, ai muốn kết hôn với ngươi chứ.
Một tay ôm lấy ngực, Dương Thiên làm bộ dạng buồn bã:
- Ai, nữ nhân các ngươi đều là kẻ phụ bạc, chơi chán rồi vứt bỏ. Làm nam nhân, chọn sai người phụ nữ của đời mình là điều đáng buồn nhất a.
Bạch Khiết mặt lúc xanh lúc đỏ, há to miệng không nói lên lời. Nàng không ngờ Dương Thiên còn có một bộ mặt như thế này. Nhìn biểu lộ của Bạch Khiết, Dương Thiên cười to:
- Ha ha, không đùa giỡn nữa. Ngươi vào nhà trước đi, ta cũng phải ra về rồi.
Có hơi thất vọng một chút, Bạch Khiết định làm cái gì đó nhưng lại thôi, xoay người đi vào trong nhà. Dương Thiên bây giờ cũng tính là người từng trải, kinh nghiệm tình trường khá nhiều, hắn dễ dàng nhận ra Bạch Khiết muốn làm gì. Hắn đưa tay nắm lấy tay của Bạch Khiết, kéo nàng xoay người lại, hôn lên môi nàng.
Bạch Khiết bị bất ngờ, hai mắt trợn to, không kịp phản ứng lại. Đến khi đầu óc nàng hoạt động trở lại, Dương Thiên đã sớm mất dạng, chỉ để lại một tràng cười dài. Bạch Khiết mặt đỏ bừng, tức giận đến dậm chân:
- Hừ, cần gì phải chạy nhanh như vậy chứ, ta cũng sẽ không ăn thịt ngươi. Cùng lắm, cùng lắm chỉ bắt ngươi đứng yên để ta hôn lại một cái thôi mà.
Dương Thiên đã sớm chạy xa, nếu hắn nghe được câu này chắc chắn sẽ tiếc đứt ruột. Hắn lo sợ Bạch Khiết sẽ giống Diệp Linh, thẹn quá hóa giận nên nhanh chân chạy trước. Bạch Khiết tính cách bề ngoài rất giống với Diệp Linh, đều rất trẻ con và ham vui. Nhưng giữa 2 nàng vẫn có sự khác biệt lớn, Diệp Linh dễ ngượng ngùng, Bạch Khiết lại ưa thích chủ động. Hiểu được điểm này đối với một kẻ vừa mới nắm giữ chút kinh nghiệm tình trường như Dương Thiên vẫn còn quá xa vời.
Trở về biệt thự, Dương Thiên đối với những gì diễn ra hôm nay rất RwWBCS0 hài lòng. Bạch Khiết xem như chính thức trở thành nữ nhân của hắn, kế hoạch xây dựng đại hậu cung bắt đầu đạt được những thành công to lớn. Mang theo giấc mơ 3000 phi tần mỹ nữ, Dương Thiên chìm vào giấc ngủ sâu.

Tại một nơi rất sâu dưới đáy biển phía nam Thái Bình Dương, một nam nhân đang ngồi lơ lững giữa không trung. Phía dưới là một bể máu màu đỏ tươi, từng sợi huyết khi bốc lên chảy vào trong người của hắn. Nam nhân đang nhắm mắt tĩnh tọa, đột nhiên hai mắt hắn mở to ra, giọng nói băng lãnh vang lên:
- Vào đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.