Phong Lưu Chân Tiên

Chương 217: Chiêu trò lừa đảo




Bị Dương Thiên nói trúng, người kia có chút xấu hổ, dùng nụ cười để che dấu:
- Tiểu huynh đệ, loại rượu Isla này nếu mua nguyên một chai chính là 500 ngàn USD, giá cả quá cao nên mới được chia thành năm phần để bán. Chi bằng ngươi chia cho ta một phần, ta trả ngươi 120 ngàn USD, cả hai bên cùng vui, thế nào?
Nói ra câu này, người kia cũng cảm thấy xót của, chỉ vì một chút chần chừ lại để mất thêm 20 ngàn USD, đáng tiếc a.
Dương Thiên là một đại phú hào, cần gì để ý đến 20 ngàn USD ít ỏi đó, bình thản nói:
- Ai nói với ngươi là hai bên cùng vui, ta có nói vui khi nào sao?
Ngươi kia ngạc nhiên:
- Tiểu huynh đệ, ngươi có nghe rõ những lời ta nói hay không, ta tình nguyện trả thêm 20 ngàn USD nữa để lấy một phần rượu.
Dương Thiên phất tay:
- Được rồi, đừng làm phiền ta nữa. Ngươi đã từng thấy ai mua rượu đi biếu nhạc phụ đại nhân tương lai mà lại chia bớt cho người khác hay chưa?
Tên kia vẫn chưa chịu bỏ cuộc:
- Ngươi suy nghĩ kĩ lại, chai rượu này thực sự rất đắt, hay là ta mua tặng ngươi một chai rượu khác để người làm quà biếu tặng nhạc phụ đại nhân của ngươi. Ngươi xem, chai 8wfcKfZ Felix 1936 này…
Dương Thiên dứt khoát mặc kệ hắn, đứng chờ nhân viên tiếp thị khách hàng mời ông chủ đến. Khoảng 5 phút sau, một người đàn ông trung niên bụng phệ, mái tóc hoa râm, gương mặt cá trê tươi cười bước lại gần hắn:
- Là ngươi muốn mua chai rượu Isla này sao?
Dương Thiên chưa kịp trả lời, tên kia đã vội lên tiếng:
- Khoan đã, ta cũng muốn mua chai rượu này.
Lão cá trê nhìn qua nhân viên:
- Là người nào muốn mua?
Nhân viên tiếp thị khách hàng chỉ tay về hướng Dương Thiên:
- Là vị khách hàng trẻ tuổi này.
Tên kia vội bước lên nói:
- Lão bản, ta là khách quen của Đông Lai quán, hiểu rõ quy tắc của nơi này. Nếu có hai vị khách đồng thời muốn mua một mặt hàng mà chỉ còn lại một món thì sẽ tổ chức đấu giá, có đúng không?
Lão cá trê gật đầu:
- Đúng là có quy tắc như vậy, nhưng đã lâu không xảy ra chuyện này vì giá những chai rượu ở đây vốn đã rất cao, không có ai lại muốn nó tiếp tục tăng lên nữa.
Tên kia trầm giọng:
- Ta và hắn đều muốn mua chai rượu này, vì vậy ta yêu cầu tổ chức đấu giá.
Lão cá trê nhìn qua Dương Thiên:
- Quý khách, ngươi có đồng ý với yêu cầu của vị này hay không? Nếu không đồng ý, vậy Đông Lai quán sẽ ưu tiên bán chai rượu này cho hắn.
Dương Thiên nãy giờ vẫn chưa nói gì, trong lòng cảm thấy khá buồn cười với tên trước mặt. Hắn tiếc 100 ngàn USD không dám mua rượu, bây giờ lại yêu cầu đấu giá chai rượu hơn 500 ngàn USD, đây rốt cuộc là phải ngu ngốc đến mức nào mới đưa ra quyết định thế này.
Mặc kệ vì lý do gì, nếu tên kia đã muốn, Dương Thiên sẽ chiều đến cùng. Trong tất cả mọi thứ, Dương Thiên cảm thấy tiền là thứ vô nghĩa nhất. Hắn có quá nhiều tiền, còn chưa biết làm sao để xài cho hết, chơi với tên này một lần cũng không tệ a.
- Có gì mà không dám đồng ý. Hắn đã muốn tổ chức đấu giá, vậy cứ chiều theo ý hắn đi.
Lão cá trê nghe vậy thì rất vui mừng, đấu giá thương phẩm giá cả chắc chắn sẽ vượt qua giá trị được định sẵn ban đầu, khoản tiền vượt qua càng lớn hắn càng lời nhiều.
Lão cá trê bước ra chính giữa, nói to:
- Các vị khách nhân, hôm nay Đông Lai quán có một cuộc đấu giá chai rượu Isla quý hiếm, mời các vị đến xem, nếu ai có hứng thú cũng có thể ra giá.
Mọi người chung quanh cũng đã sớm chú ý đến chỗ này, nghe lão cá trê nói liền tụ tập lại xem. Những người bước lên đến tầng này mua rượu đều là những kẻ có tiền, quen biết nhau nên hiếm khi xảy ra tranh chấp đến mức phải đưa ra hình thức đấu giá. Chuyện càng ít xảy ra, càng khiến người ta có hứng thú.
Chờ mọi người tụ tập lại, lão cá trê bắt đầu đọc luật:
- Hôm nay Đông Lai quán sẽ tiến hành đấu giá chai rượu Isla này, giá khởi điểm là giá gốc ghi trên chai, 500 ngàn USD. Mỗi lần tăng giá không được ít hơn 1% giá trị, tức là 5000 USD, mọi người có ý kiến gì có thể nói ngay lúc này.
Dương Thiên ra vẻ trầm tư rồi lên tiếng:
- Ngươi ra hạn mức dưới mỗi lần tăng giá phải cao hơn 5000 USD, vậy còn hạn mức trên thì sao?
Lão cá trê mỉm cười:
- Không có hạn mức trên, các vị muốn tăng cao bao nhiêu tùy ý.
- Rất tốt, bắt đầu đi.
Lão cá trê to giọng:
- Đấu giá bắt đầu, mời 2 bên cùng ra giá.
Tên kia cau mày suy nghĩ, cố gắng tìm một cái giá hợp lý, vừa mua được chai rượu quý, vừa giảm thiểu tổn thất đến mức thấp nhất. Suy nghĩ một hồi, hắn cắn răng:
- Ta ra giá năm trăm…
- Ta ra 1 triệu USD.
Đám người kinh hãi, đồng loạt nhìn về hướng phát ra âm thanh. Kẻ dám ra giá tùy ý như vậy, ngoài Dương Thiên thì còn có ai?
Dương Thiên thấy đám người tập trung vào mình, tỏ vẻ khó chịu nói:
- Các ngươi nhìn ta làm gì, không phải nói mọi người được quyền tùy ý tăng giá hay sao?
Lão cá trê bừng tỉnh, vui vẻ cười to:
- Đúng, đúng. Mọi người đều có quyền tùy ý ra giá. Vị thiếu gia này ra giá 1 triệu USD, còn có ai ra giá cao hơn hay không?
Hắn rất vui vẻ, chỉ sau một lượt, giá trị của chai rượu đã tăng lên gấp đôi, đây là một khoản lợi nhuận vô cùng lớn. Trong lòng đang thầm đắc ý âm mưu thành công, Dương Thiên đã lên tiếng nhắc nhở:
- Không còn ai ra giá, mau công bố người thắng cuộc đi.
Lão cá trê nhìn quanh, làm theo đúng trình tự:
- Vị thiếu gia này ra giá 1 triệu USD, còn có ai ra mức giá cao hơn hay không?
Chung quanh im lặng, bọn họ tuy đều là những người có tiền nhưng chưa điên đến mức bỏ ra 1 triệu USD chỉ để mua một chai rượu. Tên kia gương mặt đã vô cùng khó coi, nhưng trong lòng lại đang cười thầm. Biết hôm nay đụng phải một tên đại thiếu phá gia chi tử, tên này giả vờ cười lấy lòng:
- Nếu đại thiếu đã ưa thích chai rượu này như vậy, ta tiếp tục tranh đoạt sẽ là thất kính. Đỗ Hùng ta xin bỏ cuộc.
Tên này rõ ràng đang tìm một cái cớ để rút lui. Dương Thiên đương nhiên sẽ không cho hắn rút một cách dễ dàng như vậy. Tuy hắn không để tiền vào mắt, nhưng hắn cũng không thích chịu thiệt trong tay người khác.
- Cái gì mà thất kính bỏ cuộc, không có tiền thì cứ nói là không có tiền. Đừng tự bôi vàng lên mặt mình.
Đỗ Hùng vẻ mặt trầm xuống, tức giận:
- Ngươi cần gì phải ép người khác vào đường cùng. Làm người phải biết chừa lại đường lui, sau này gặp mặt…
Dương Thiên cắt lời:
- Dừng, ta không có ý định gặp lại ngươi, đừng nói chuyện sau này với ta. Ta chỉ để ý đến cái trước mắt, một kẻ không có tiền cũng đòi tham gia đấu giá. Tốt nhất ngươi nên biết thân biết phận một chút đi.
- Tiền không bằng người là lỗi của ta, hi vọng ngày sau gặp lại ngươi vẫn có thể nói lại câu này.
Đỗ Hùng ném lại một câu rồi xoay người bỏ đi. Mọi người xung quanh nhìn theo hắn, có đồng cảm, có thương hại. Đấu với một tên đại thiếu xem tiền như rác, quả thực là tự chuốc lấy nhục nhã. Bất quá bọn hắn cũng tin tưởng điều Đỗ Hùng vừa nói, một tên công tử ăn chơi trác tán như hắn, có thể giàu được trong bao lâu, lần sau gặp lại, có lẽ vị thế cả hai đã đổi ngược.
Dương Thiên thanh toán bằng thẻ ngân hàng rồi nhận lấy chai rượu. Lão cá trê biết hắn định dùng chai rượu này tặng cho nhạc phụ đại nhân tương lai đã sai người gói lại bằng giấy mạ vạng, trông rất đẹp mắt. Lão cá trê còn đích thân ra cửa tiễn hắn, hẹn lần sau gặp lại.
Dương Thiên rời đi được khoản nửa tiếng, Đỗ Hùng bằng một lối đi bí mật đã xuất hiện trên tầng 6, cầm một ly rượu hướng về phía lão cá trê:
- Lần đầu thành công, đây là dấu hiệu của một tương lai tốt đẹp.
Lão cá trê đưa ly lên chạm nhẹ, cười to:
- Đúng vậy, kế hoạch diễn ra khá thuận lợi. Hơn nữa phải cảm ơn ông trời, lần đầu thử nghiệm đã đưa tới cho chúng ta một con cá to như vậy. Phải biết chai rượu đó ta mua chỉ mất 300 ngàn USD, thu lại 1 triệu USD a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.