Phong Lưu Chân Tiên

Chương 183: Bẫy rập




Mọi chuyện sau đó không khó để đoán ra, khi hai người trở về đã phát hiện Tiêu Chính Long nằm gục trong vũng máu. Hoa Thi Âm lập tức chạy về phía hắn, Sở Từ cảnh giác quan sát xung quanh. Khi hắn bước được vài bước, lập tức có bốn bóng người từ bốn phía xuất hiện, bao vây hắn vào giữa. Bốn người đã có dự tính từ trước, lập tức ném ra trận pháp, ngăn cách với ngoại giới, tránh cho chấn động từ trận chiến bị người khác chú ý.
Biết mình bị phục kích, Sở Từ vẫn giữ vẻ mặt bình tỉnh, ra hiệu cho Hoa Thi Âm bỏ chạy. Bốn người này đều là Trúc Cơ kỳ, trong đó có đến hai tên Trúc Cơ trung kỳ, một tên Trúc Cơ hậu kỳ. Xem ra lần này bọn hắn đã chuẩn bị kĩ càng. Người bình thường như Hoa Thi Âm ở lại đây cũng chỉ thêm vướng bận mà thôi.
Hoa Thi Âm không để ý tới cử động của Sở Từ, vội chạy vào trong nhà lấy các vật dụng để sơ cứu cho Tiêu Chính Long. Bốn người kia không ngăn cản nàng, đối thủ của bọn hắn là Sở Từ trước mặt. Tuy tu vị của Sở Từ chỉ là Trúc Cơ trung kỳ nhưng mỗi người bọn họ đều cảm thấy áp lực rất lớn.
Lúc RVJndUR này, tên Trúc Cơ hậu kỳ đứng đầu trầm giọng hỏi Sở Từ:
- Ngươi là người của gia tộc nào? Tại sao lại cản trở việc của Văn gia bọn ta?
- Văn gia? Ta không biết Văn gia các ngươi là ai, nhưng ta có thể cho các ngươi biết, các ngươi chết chắc rồi.
Bốn người bật cười ha hả. Tên đứng đầu nói:
- Ta công nhận ngươi rất lợi hại, chỉ một mình ta chưa chắc đánh lại ngươi. Nhưng chúng ta có đến bốn người, lại am hiểu kĩ thuật phối hợp. Ngươi chắc chắn sẽ thất bại. Chỉ là ta có chút tò mò, tại sao một tên Trúc Cơ trung kỳ như ngươi lại lợi hại đến vậy.
Sở Từ tìm cách câu giờ, ra hiệu cho Hoa Thi Âm mau chóng bỏ trốn. Hắn bị bốn người vây công, không thể chiếu cố cho nàng.
- Ta nói các ngươi chết chắc, không có nghĩa là do ta ra tay. Các ngươi chưa hiểu vì sao ta lại lợi hại như vậy. Ta có thể nói cho các ngươi biết, bởi vì thiếu gia của ta vô cùng cường đại. Đối đầu với hắn, Văn gia các ngươi chỉ tự chuốc lấy diệt vong thôi.
Bốn người nhìn nhau, có thể thấy rõ sự lo lắng hiện trên gương mặt bọn họ. Sở Từ vừa nói ra điểm khiến bọn hắn lo lắng chưa dám động thủ. Dù Sở Từ lại hại đến thế nào, dưới sự vây công của bốn người, tin tưởng sẽ dễ dàng thắng lợi. Bọn hắn nói nhiều như vậy mục đích chính là muốn tìm được thế lực đứng đằng sau Sở Từ. Văn gia tuy mạnh nhưng không phải là vô địch, trên thế giới có rất nhiều thế lực khiến bọn hắn dè chừng.
Điều tra cho thấy người đã giết Văn Lân không phải thiếu gia của gia tộc Roll, Văn gia mới yên tâm hành động. Giữa đường lại xuất hiện một cao thủ mạnh như Sở Từ khiến bọn hắn bắt đầu nghi ngờ tin nào mới là thật, tin nào là giả.
Tên đứng đầu cảnh giác hỏi:
- Các ngươi thực sự đến từ gia tộc Roll?
Sở Từ cau mày, hắn cũng đã nhiều lần suy nghĩ về thân phận của Dương Thiên. Gia tộc Roll hắn đã từng nghe nói qua, thực lực đứng đầu trên toàn thế giới. Bất quá cũng chỉ đến mức đó mà thôi, so với Ám tổ quả thực là một trời một vực. Dương Thiên là Giám Sát Sứ của Ám tổ, nếu chỉ xét về mặt quyền lực, hắn không thua kém gì hội trưởng. Nhân vật bậc này, gia tộc Roll có thể đào tạo ra hay sao?
Câu trả lời tất nhiên là phủ định, Sở Từ tự tin trả lời:
- Gia tộc Roll thì tính là thứ gì. Thiếu gia của ta là cao tầng Ám tổ, mệnh lệnh của người có thể triệu tập mọi thành viên của Ám tổ thi hành. Đừng nói là Văn gia các ngươi, dù thập đại gia tộc đứng đầu cũng chẳng là gì trong mắt hắn.
Sở Từ không sợ bốn người này, hắn lo sợ bọn hắn đánh thua mà chuyển hướng qua Hoa Thi Âm. Đến lúc đó hắn không có biện pháp bảo hộ nàng nên đành phải dùng danh tiếng của Ám tổ để đẩy lui bọn họ trước.
Đáng tiếc, việc Sở Từ làm lại gây phản tác dụng. Biết Dương Thiên là cao tầng Ám tổ, cả bốn người như lọt vào hầm băng, tâm hồn phút chốc nguội lạnh. Ám tổ kinh khủng đến mức nào, không ai có thể hiểu rõ chuyện này hơn các đại gia tộc.
Qua vô số năm tháng, các đại gia tộc dần hình thành, phát triển mở rộng thế lực. Một số lại là do các tiểu gia tộc từ Ẩn Thế đại lục đến địa cầu để xây dựng thế lực. Đáng lẽ bọn hắn đã có một cơ hội rộng mở để phát triển, nhưng Ám tổ vẫn luôn ở nơi đó, nắm giữ địa vị độc tôn. Các đại gia tộc bị Ám tổ kiềm chế gắt gao, hạn chế ở một mức nhất định.
Bị áp bức tất sẽ có phản kháng, thập đại gia tộc đứng đầu cách đây trăm năm đã một lần tổ chức tấn công căn cứ Ám tổ. Trận đại chiến năm đó không ai biết nó diễn ra như thế nào, chỉ biết là Ám tổ toàn thắng. Thập đại gia tộc kia bị truy cùng diệt tận, cuối cùng biến mất trong dòng chảy lịch sử.
Hậu bối không rõ những chuyện này, đối với Ám tổ chỉ có những hiểu biết sơ sài. Bốn người bọn hắn thì khác, Văn gia cũng theo lệnh của Ám tổ tham gia trận đại chiến này. Khi đó Văn gia chỉ là một gia tộc nhỏ, tư cách để tiến vào top 100 cũng không, bọn hắn lại chỉ là Luyện Khí kỳ tiểu tu sĩ.
Khung cảnh chiến đấu đó, ai có cơ hội nhìn thấy sẽ không bao giờ quên được. Pháp bảo bay đầy trời, các loại pháp thuật khác nhau, muôn màu muôn vẻ, mang theo uy lực hủy thiên diệt địa tàn phá khắp nói. Thập đại gia tộc ban đầu dưới sự trợ giúp của vũ khí nóng có được chút lợi thế. Vào thời khắc mấu chốt, gần 50 tên Kim Đan kỳ tu sĩ không biết từ đâu xuất hiện, cuộc chiến kết thúc trong tích tắc. Binh lực chủ chốt của thập đại gia tộc bị hủy diệt không chút kháng cự. Với tư cách là những kẻ may mắn sống sót, bọn hắn nhận được phần thưởng, nhờ đó mà đột phá Trúc Cơ, sống đến bây giờ.
Bốn người một lần nữa nhìn nhau, gật đầu chắc chắn. Bọn hắn đã cùng nhau chiến đâu hơn trăm năm, đã có thể thông qua ánh mắt thấu hiểu suy nghĩ của nhau. Ba người động loạt xuất thủ tấn công về phía Sở Từ, tên Trúc Cơ sơ kỳ chuyển hướng qua Hoa Thi Âm cách đó không xa. Ý định rất rõ ràng, giết người diệt khẩu.
- Các ngươi muốn chết.
Hét to một tiếng, Sở Từ vội xông về phía Hoa Thi Âm, bất chấp đòn tấn công của ba người kia. Một quyền của hắn trực tiếp đập mạnh vào lưng tên Trúc Cơ sơ kỳ kia khiến tên kia đập mạnh xuống sàn nhà, tạo thành một cái hố sâu.
Cùng lúc này, đòn tấn công của ba người cũng đã đến, ba viên ngọc châu màu sắc khác nhau đồng thời đập mạnh lên lưng Sở Từ khiến hắn phun ra một ngụm máu tươi, rơi xuống trước mặt Hoa Thi Âm.
- Sở Từ.
- Tứ đệ.
Ba người lập tức phóng đến, đỡ tên Trúc Cơ sơ kỳ từ dưới hố lên. Bọn hắn không ngờ Sở Từ dám bỏ mặc công kích của ba người bọn họ mà tấn công tứ đệ. Kiểm tra thương thế tứ đệ, sắc mặt tên Trúc Cơ hậu kỳ ngày càng tối lại. Xương cốt hoàn toàn vỡ nát, không có dấu hiệu linh lực tàn phá, đơn thuần là lực lượng cuồng bạo.
- Đại ca, tứ đệ hắn.
- Để đệ ấy an nghỉ, dù chết ta cũng sẽ báo thù cho đệ.
Bốn người cùng nhau chiến đấu trăm năm, so với huynh đệ ruột thịt còn thân thiết hơn. Hôm nay một người ngã xuống ở đây đã khiến bọn họ triệt để phẫn nộ. Mặc kệ Ám tổ, trong đầu ba người bây giờ chỉ còn lại ý nghĩ báo thù. Đặt tứ đệ xuống, Trúc Cơ hậu kỳ đại ca nhìn Sở Từ đang nằm trên mặt đất, điều động ngọc châu đập mạnh xuống.
Sở Từ vốn vẫn nằm yên bất động, bất ngờ mở mắt ra, lách sang một bên né tránh công kích. Ngọc châu đập mạnh vào sàn nhà, một tiếng nổ khổng lồ vang lên, trên sàn nhà lại có thêm một cái hố sâu. Sở Từ thở dài tiếc nuối, hắn định giả vờ bất tỉnh để dẫn dụ ba người vào trong tầm công kích để tung đòn quyết định nhưng không thành.
Ba người vẻ mặt vẫn lạnh băng, dường như cái chết của tứ đệ đã nuốt mất cảm xúc của bọn họ. Tên Trúc Cơ hậu kỳ đại ca lên tiếng:
- Tu vị chỉ là Trúc Cơ trung kỳ lại lợi hai như vậy. Ta đã luôn nghi ngờ, hiện tại đã có thể xác định. Không ngờ ngươi lại là Tu Chân giả vạn người có một, Luyện Thể giả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.