Nam Cung Băng Vân không tiếp tục phản đối, để mặc cho hắn dẫn đi. Mặc kệ có thành công hay không, có một nam nhân dám vì nàng mà chống lại Nam Cung gia, điều này đã khiến nàng cảm thấy mãn nguyện rồi.
Đi được một đoạn, hai người gặp một thanh niên, gương mặt bình thường, tuổi còn khá trẻ, khoảng chừng 23, 24. Nam Cung Băng Vân trông thấy thanh niên cả người hơi rụt lại, vội vàng rút tay ra.
Thanh niên trông thấy Nam Cung Băng Vân đi cùng một nam nhân lạ mặt, trầm giọng hỏi:
- Băng Vân, hắn là ai? Ngươi và hắn đang muốn đi đâu?
- Hắn là…
Nam Cung Băng Vân khựng lại, nàng chợt nhớ ra một chuyện quan trọng, nàng còn chưa biết tên của hắn a. Dương Thiên nhìn thanh niên:
- Trước khi hỏi người khác, ngươi nên tự giới thiệu bản thân mình. Đây là phép lịch sự tối thiểu, chẳng lẽ ngươi không biết?
Thông thường hắn không quan tâm đến những tiểu tiết vặt vãnh, nhưng thanh niên này đột nhiên xuất hiện phá hỏng chuyện tốt của hắn, Dương Thiên đương nhiên phải trả thù một chút.
Thanh niên thiên tư tuyệt thế, địa vị cao quý, xưa nay chưa từng có ai dám nói như vậy trước mặt hắn. Tức giận chỉ tay về phía Dương Thiên:
- Băng Vân, hắn ta là thuộc hạ của ngươi, tại sao lại không có giáo dưỡng như vậy. Một chút lễ phép cũng không hiểu.
Nam Cung Băng Vân run lên, nàng cùng vị ca ca này từ nhỏ quan hệ đã không tốt. Hắn luôn cho rằng cái chết của mẹ là do lỗi của nàng. Nhưng Dương Thiên vì nàng mà đến, bất cứ giá nào nàng cũng sẽ bảo vệ hắn. Nam Cung Băng Vân định bước ra chắn trước mặt Dương Thiên thì bị hắn kéo lại phía sau:
- Ta là nam nhân, ngươi muốn ta trốn ở phía sau một nữ nhân sao?
Không đợi nàng trả lời, Dương Thiên lạnh lùng nhìn qua thanh niên:
- Bằng vào ngươi cũng dám nói đến lễ phép với ta sao. Tuổi đã hơn 20, tu vị còn chưa đạt đến Kim Đan kỳ, chân chính là một cái phế vật. Biết điều thì nên ngoan ngoãn trốn trong nhà tu luyện, đừng làm mất mặt Nam Cung gia. Dù sao bọn hắn cũng là một trong tứ đại gia tộc a.
Dựa vào tu vị của thanh niên, Dương Thiên đã đoán ra được người này là ai. Còn trẻ tuổi như vậy mà đã đạt đến Giả Đan kỳ, chỉ có thể là đại ca của Nam Cung Băng Vân, Nam Cung Thiên. Mặc kệ hắn là ai, khiến cho nàng hoảng sợ, Dương Thiên sẽ cho hắn một bài học nhớ đời. Giết chết là không có khả năng, chút ít đau đớn da thịt lại là chuyện nhỏ.
Nam Cung Thiên là thiên tài không sai, nhưng hắn chỉ luôn ở trong gia tộc tập trung tu luyện, ít khi ra ngoài lịch lãm. Tâm tính còn khá non trẻ, dễ dàng bị mắc bẫy khích tướng của Dương Thiên.
Nói đúng hơn, Dương Thiên đã chạm vào nỗi đau của hắn. Hắn là thiên tài của Nam Cung gia, nhưng chỉ giới hạn ở Nam Cung gia mà thôi, so với các đại thế lực khác thì còn thua kém nhiều lắm. Thiên Sơn Thánh Nữ Tô Nguyệt Nhi, Ma môn Ma nữ Liễu Mị đều đã đạt đến Kim Đan kỳ, hắn lại mới đạt đến Giả Đan.
Thấy ánh mắt như muốn giết người của Nam Cung Thiên, Dương Thiên trong lòng mừng thầm, cá cắn câu rồi, cần thêm ít xúc tác nữa.
- Uy, sao ngươi lại nhìn ta như vậy, ta nói sai chỗ nào? Loại công tử chỉ biết ở trong gia tộc, tự cho mình là số một như ngươi nên ra ngoài để mở mang kiến thức. Nếu không sẽ có ngày chết vì thiếu hiểu biết. Không nói đâu xa, truyền nhân của Thiên Sơn Thánh Phong…
Nam Cung Băng Vân muốn tiến lên ngăn Dương Thiên lại, tiếc là đã không kịp. Nam Cung Thiên không nói một lời, lấy từ trong người ra một lá cờ ném lên trời. Lá cờ đón gió to lên, từ bên trong xuất hiện vô số những tia sáng màu vàng rực rỡ, phóng thẳng về phía Dương Thiên.
Dương Thiên lùi lại phía sau một bước, che chắn trước mặt Nam Cung Băng Vân, tránh cho nàng bị cảnh tượng trước mắt làm kinh hãi. Một màn sáng xuất hiện, bao phủ lấy hai người, tất cả các tia sáng đều bị chặn lại, vang lên tiếng động như kim loại va chạm vào nhau.
Nam Cung Thiên là một tu sĩ tu luyện kim hệ linh lực. Lực công phá cường đại bậc nhất trong các loại sơ cấp linh lực. Đáng tiếc, trong mắt Dương Thiên, chỉ là một trò chơi, không hơn không kém. Đợt công kích qua đi, Dương Thiên đưa tay che miệng ngáp dài:
- Xong rồi sao, thật xin lỗi. Đòn tấn công của ngươi quá nhàm chán, ta có hơi buồn ngủ một chút. Ta không có ý khinh thường ngươi nhưng ngươi thực sự quá yếu. Ngươi có chắc mình là tu sĩ Giả Đan không, ta nghĩ ngươi cao nhất chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ thôi, không đúng, là Trúc Cơ trung kỳ, hậu kỳ còn mạnh hơn ngươi a.
Sử dụng võ mồm một cách nhuần nhuyễn, Dương Thiên thành công trong việc khiến Nam Cung Thiên hoàn toàn mất kiểm soát. Hắn há miệng ra, phun một ngụm máu tươi vào là cờ. Lá cờ đón máu, từ màu vàng rực rỡ hiện lên thêm các đường màu đỏ như mạch máu. Lá cờ cấp tốc xoay tròn thành một mũi nhọn rồi đâm thẳng vào ngươi Dương Thiên.
Dương Thiên đưa tay ra, một ngón tay chạm vào mũi cờ ngăn chặn đòn tấn công. Đòn tấn công V3Fc4DR này uy lực không tệ, Nam Cung Thiên đã sử dụng đến bản mệnh tinh huyết kích phát lực công kích mạnh nhất, uy lực đã tiếp cận Kim Đan kỳ. Tất nhiên, chỉ là tiếp cận thôi, so với Kim Đan kỳ vẫn còn thua kém chút ít. Dù sao đây cũng là chênh lệch một đại cảnh giới, rất khó để vượt qua.
Vốn định trêu chọc Nam Cung Thiên thêm vài câu, Dương Thiên phát hiện có mấy người đang cấp tốc phi hành về phía này. Những người này tu vị đều đã đạt đến Kim Đan kỳ, chắc là các trưởng lão của Nam Cung gia, phát hiện có tu sĩ đấu pháp nên tìm đến. Hắn tỏ vẻ tiếc nuối:
- Ai, vốn định chơi đùa với ngươi thêm một lát, xem ra không được rồi.
Dứt lời, Dương Thiên phóng lên, một cước đạp mạnh vào bụng Nam Cung Thiên. Tên kia vẫn còn đang ngẩn ngơ vì đòn tấn công mạnh nhất của mình bị Dương Thiên dùng một ngón tay phá giải, không có bất kỳ phản ứng nào, phun ra một ngụm máu tươi, bay ngược về phía sau.
Hắn chưa kịp chạm đến bức tường, Dương Thiên bằng vào một tốc độ kinh khủng đã xuất hiện sau lưng hắn, một quyền đấm mạnh vào lưng Nam Cung Thiên. Dương Thiên liên tục xuất thủ, Nam Cung Thiên như một cái bao cát bay qua bay lại giữa không trung.
Nam Cung Băng Vân nhìn một màn đang diễn ra trước mắt, cả người ngẩn ra. Không thể tu luyện, từ nhỏ nàng có một năng lực đặc biệt, đó là có thể nắm bắt được chuyển động của những vật di chuyển tốc độ cao. Tuy hai người trước mặt vô cùng nhanh, Nam Cung Băng Vân vẫn có thể thấy được một hai.
Đưa tay lên véo nhẹ, cảm giác đau nhói phát ra khiến nàng chắc chắn không phải đang mơ. Nhưng nếu không phải giấc mơ, ai lại có thể đánh Nam Cung Thiên thành ra thế này.
Mặc dù quan hệ giữa hai người không tốt, trong lòng Nam Cung Băng Vân, Nam Cung Thiên luôn là thần tượng của nàng. Tuổi còn rất trẻ, tu vị lại cao siêu, trưởng lão gia tộc không ngớt lời tán dương hắn. Kể cả người cha lạnh lùng kia cũng tỏ ra tự hào về hắn. Nàng muốn được giống Nam Cung Thiên, được người đàn ông kia khen ngợi, được hắn công nhận.
Nhưng hôm nay, hình tượng bất bại của Nam Cung Thiên trong lòng nàng hoàn toàn sụp đổ. Hắn bị một thanh niên trẻ tuổi đánh cho không có lực hoàn thủ, bây giờ bị người ta nắm cổ nhấc lên như một miếng giẻ rách. Nam nhân này rốt cuộc là ai mà lợi hại đến mức này?
Nhìn Nam Cung Thiên bị đánh tơi tả, quần áo vỡ nát, trên người đầy vết thương. Gương mặt toàn là máu tươi, vô cùng thê thảm. Lúc này hắn đã hoàn toàn bất tỉnh, Dương Thiên đang định ném hắn qua một bên thì trên trời vang lên âm thanh phẫn nộ:
- Ngươi dám.
Theo đó, một đạo kiếm khí mạnh mẽ chém xuống, hướng về phía Dương Thiên. Kiếm khí chưa kịp chạm vào người hắn liền bị khựng lại, lơ lửng giữa không trung. Nhìn từ xa giống như thời gian đang dừng lại.
Do tập trung vào Nam Cung Thiên, Dương Thiên không để ý là đám người kia đã đến. Hắn bị đạo kiếm khí làm bất ngờ, sử dụng một loại pháp thuật cấp cao gọi là “Vật Ảo Ngưng Thật”. Pháp thuật bậc này, tu vị đạt đến Đại Thừa kỳ mới có thể sử dụng. Hiện tại, bất kỳ ai cũng có thể cầm lấy tia kiếm khí kia như một vật bình thường. Chém xuống có thể đạt được uy lực công kích tương tự. Dương Thiên thở dài:
- Từ khi đến địa cầu, tính cảnh giác của ta ngày càng kém a.