Phong Lưu Chân Tiên

Chương 174: Đoạn mạch chỉ phát uy




Người kia dừng tay, cười ha hả:
- Ngươi xem, hắn nói ta là Địa cấp hậu kỳ. Thực là thiếu hiểu biết.
Người còn lại đồng tình:
- Đúng vậy, một võ giả nhỏ nhoi lại dám đánh đồng chúng ta với bọn hắn.
Võ giả ai cũng có thể tu luyện, Tu Chân giả cần điều kiện rất hà khắc. Vì vậy tự bản thân mỗi Tu Chân giả đều luôn cho rằng mình ưu việt hơn người khác, người bình thường chỉ là giun dế. Đây là lý do mà bọn họ vẫn gọi những người khác là phàm nhân, tự cho mình là thượng vị giả.
Nghe hai người nói chuyện, Tiêu Chính Long ngẩn ra, vẻ mặt kinh hãi:
- Chẳng lẽ hai người các ngươi là Tu Chân giả?
Người này tỏ ra hơi ngạc nhiên:
- Ngươi cũng biết đến Tu Chân giả sao, không tệ.
Cả người Tiêu Chính Long run lên, Dương Thiên đã từng nói qua. Địa cấp võ giả thực lực tương đương với Luyện Khí kỳ Tu Chân giả. Ở cùng một cảnh giới, Tu Chân giả so với võ giả mạnh hơn nhiều. Dựa vào lực lượng vừa rồi, người này hẳn là Luyện Khí hậu kỳ. Hắn hoàn toàn không phải đối thủ.
Tiêu Chính Long cũng không biết, Dương Thiên nói Tu Chân giả ở đây là những người tu tập công pháp cùng pháp thuật phù hợp. Không phải là hai tên Tu Chân giả nửa mùa trước mặt hắn, ngoại trừ cảnh giới ra thì chẳng có gì.
Trận chiến tiếp tục diễn ra, mang theo tâm lý lo sợ, Tiêu Chính Long không ngừng bại lui. Bị một quyền nện thẳng vào ngực, Tiêu Chính Long phun ra một ngụm máu tươi, một chân quỳ xuống đất. Tên kia tươi cười, từ từ bước lại gần:
- Chỉ là giun dế, nên biết thân biết phận của mình đi.
Vốn định đầu hàng, câu nói này đã khiến Tiêu Chính Long phẫn nộ. Hắn sinh ra trong tần đáy của xã hội, luôn bị người khác khinh thường. Sau bao năm lăn lộn mới có được vị trí hiện tại, từ đó về sau không có một ai dám khinh thường hắn. Thái độ của người này đã khiến hắn phẫn nộ. Tu Chân giả thì sao, Tu Chân giả rất lợi hại sao?
- Các ngươi xem ra là giun dế, vậy hãy để con giun dế này khiến các ngươi sợ hãi đi.
Dứt lời, Tiêu Chính Long cả người lao lên, ngón tay phát ra ánh sáng nhẹ. Đây là dấu hiệu Đoạn Mạch Chỉ đã đại thành. Tên kia vẫn không để hắn trong lòng, hời hợt vung quyền lên đón đỡ.
Tiêu Chính Long biết cơ hội đến rồi, lập tức biến chiêu, một chỉ đâm thẳng về phía bụng của đối thủ. Tên này chỉ kịp hét to lên một tiếng rồi ngã ra đất bất tỉnh. Chớp lấy thời cơ, Tiêu Chính Long phá cửa sổ nhảy ra ngoài.
Dường như chưa kịp thích ứng với những gì đang diễn ra, tên còn lại ngẩn ra hết vài giây mới hét to:
- Mau đứng lại.
Câu nói ngu ngốc thường xuất hiện trong phim ảnh. Nếu một kẻ đang muốn chạy trốn dừng lại vì câu nói đó, trừ khi đầu óc hắn có vấn đề. Tiêu Chính Long đương nhiên không nắm trong số đó, lúc này đầu óc hắn rất bình tĩnh, mau chóng nghĩ ra cách giải quyết. Đây là thứ rèn đúc được sau bao nhiêu năm cố gắng phấn đấu, thứ mà đám Tu Chân giả cao cao tại thượng kia không thể có được.
Tên còn lại cũng không tiếp tục đuổi theo Tiêu Chính Long mà chạy đến xem đồng bọn đang bất tỉnh dưới đất. Kiểm tra tình hình thương thế xong, gương mặt hắn đã tối sầm lại:
- Kinh mạch toàn thân đang bị một luồng khí lạ không ngừng tàn phá. Đây rốt cuộc là công phu gì, tại sao lại có thể lợi hại như vậy?
Hắn không biết, đây là võ công Dương Thiên trong lúc nhàm chán sáng tạo ra để làm phần thưởng khích lệ Tiêu Chính Long. Tuy Dương Thiên chỉ tốn 5 phút đồng hồ để hoàn thiện nhưng uy lực vẫn không thua kém các loại pháp thuật bình thường. Đặc biệt nếu sử dụng trong cận chiến, sức công phá vô cùng đáng sợ. May mắn Tiêu QsMW0Rp Chính Long vẫn chưa hoàn toàn khống chế tốt, nếu không một chỉ này đã trực tiếp biến tên kia thành phế nhân. Từ nay về sau đừng nghĩ đến việc tiếp tục tu luyện nữa.
- Không được, nếu hắn có mệnh hệ gì, ta phải báo cáo lên phía trên như thế nào? Phải nhanh chóng đưa hắn về chữa trị. Tiêu Chính Long, dám đả thương người của Văn gia, ngươi chết chắc.
Chửi mắng xong, hắn cõng tên còn lại trên lưng, cấp tốc trở về.
Lúc này Tiêu Chính Long đã kịp bỏ chạy khá xa, cả người dựa lưng vào tường thở hổn hển. Đòn tấn công vừa rồi đã rút đi toàn bộ sức lực của hắn. Lần đầu tiên Tiêu Chính Long biết được uy lực thật sự của Đoạn Mạch Chỉ, quả nhiên không làm hắn thất vọng. Đáng tiếc hao tổn quá lớn, bằng vào tu vị Địa cấp sơ kỳ của hắn, chỉ sử dụng một lần đã tiêu hao hết chân khí trong cơ thể.
Võ công Dương Thiên tùy ý nghĩ ra, dù thế nào vẫn là quá cao so với tu vị của Tiêu Chính Long. Đoạn Mạch Chỉ tự thân nó vốn là võ công dành cho Tiên Thiên cao thủ, Tiêu Chính Long có thể sử dụng là nhờ đan dược Dương Thiên cho hắn mà thôi.
Thở dốc một hồi, Tiêu Chính Long không phát hiện có người đuổi theo, yên tâm ngồi xuống đất nghỉ ngơi.
- Tên kia thực lực đạt đến Luyện Khí hậu kỳ không sai, nhưng hình như không mạnh như lời Dương Thiên nói. Từ đầu đến cuối hắn chỉ sử dụng vài bộ quyền pháp bình thường, không có gì đặc biệt. Ta nhớ Dương Thiên đã từng một lần biểu diễn hỏa cầu thuật, uy lực rất kinh khủng a.
Hỏa cầu thuật tuy chỉ là loại pháp thuật cấp thấp nhất, trong mắt Tiêu Chính Long lại vô cùng lợi hại. Điều này cũng không thể trách hắn, nếu khi nãy tên kia sử dụng hỏa cầu thuật, Tiêu Chính Long đã sớm đại bại.
Nghỉ ngơi một lúc, Tiêu Chính Long đứng dậy rời đi. Hắn biết hiện tại Dương Thiên không có mặt ở đây nên quyết định đến kinh thành tìm Sở Từ. Bây giờ chỉ có Sở Từ là có năng lực bảo vệ hắn.
Nghĩ là làm, Tiêu Chính Long tìm đến một tên thuộc hạ thân tín, dặn dò vài chuyện rồi lấy xe rời đi ngay trong đêm.

Dương Thiên cùng Tô Nguyệt Nhi ăn uống, trò chuyện rất vui vẻ. Mọi chuyện đều diễn ra theo ý hắn cho đến khi bữa ăn kết thúc, Tô Nguyệt Nhi hạ lệnh trục khách:
- Cơm đã ăn no, rượu đã uống đủ, ngươi cũng nên rời đi rồi.
Vốn đang có kế hoạch tâm tình đêm khuya với Tô Nguyệt Nhi, mặt Dương Thiên so với ăn mướp đắng còn khó coi hơn.
- Nguyệt Nhi, ngươi không thể tuyệt tình như vậy a. Ta vì ngươi mà đi đến một nơi xa xôi, bị một đám lão già làm phiền, còn tiện tay giết chết…
Dương Thiên biết mình lỡ miệng, vội dừng lại. Nhưng Tô Nguyệt Nhi đã kịp chú ý:
- Ngươi nói cái gì? Ngươi đã giết chết ai?
May mắn đầu óc của hắn kịp phản ứng lại:
- A, sao ngươi lại quên nhanh như vậy, chính là kẻ làm phiền ngươi trên chiếc du thuyền kia.
Tô Nguyệt Nhi lén thở ra một hơi, nàng thực sự lo lắng Dương Thiên giết chết một vị trưởng lão nào đó. Đến lúc đó, Tô Nguyệt Nhi sẽ không biết phải đứng về phía ai.
Không phải nàng không muốn Dương Thiên ở lại, chỉ là Bách Kiếm Quyết đang trong giai đoạn quan trọng, tiếp tục trì hoãn sẽ khiến nó không hoàn chỉnh, uy lực đại giảm.
- Ta còn có việc phải làm. Không phải ngươi còn muốn đi tìm nữ nhân tên Nam Cung Băng Vân kia sao. Hiện tại có thể đến tìm nàng a.
Dương Thiên đương nhiên không quên Nam Cung Băng Vân, hắn chỉ muốn ở cùng Tô Nguyệt Nhi thêm vài ngày mà thôi. Thấy giọng nói của Tô Nguyệt Nhi vẫn bình thường, Dương Thiên hơi e ngại hỏi nàng:
- Nguyệt Nhi, ngươi không cảm thấy khó chịu sao?
- Khó chịu? Tại sao ta phải cảm thấy khó chịu?
- Ý của ta là, ngươi không thấy khó chịu khi ta đi tìm Nam Cung Băng Vân sao?
Tô Nguyệt Nhi lắc đầu, tại Thiên Sơn Thánh Phong, trừ các vị khổ tu sĩ, mỗi vị trưởng lão đều có tam thê tứ thiếp. Bị ảnh hưởng bởi tư tưởng giáo dục tại đây, Tô Nguyệt Nhi luôn cho đây là chuyện bình thường.
- Không có, nam nhân các ngươi kẻ nào cũng đều phong lưu thành tình. Ta không quản được.
Dương Thiên vui mừng ôm lấy Tô Nguyệt Nhi, nếu những nữ nhân khác cũng suy nghĩ được như nàng, cuộc sống sau này của hắn sẽ hạnh phúc đến mức nào. Đáng tiếc a, giáo dục tư tưởng của địa cầu rất tốt, chỉ có điểm này là không được, cần phải cải cách.
Bất ngờ bị Dương Thiên ôm lấy, Tô Nguyệt Nhi vội đẩy hắn ra:
- Ngươi làm gì vậy?
Dương Thiên vẻ mặt vô tội:
- Ta đang yêu thương ngươi a.
- Ai cần ngươi yêu thương, còn không mau đi cho ta.
Thấy Tô Nguyệt Nhi thẹn quá hóa giận, Dương Thiện vội cong chân bỏ chạy. Hắn còn nói với lại một câu:
- Nguyệt Nhi, ngươi yên tâm. Ta sẽ lại đến tìm ngươi.
Hắn nói xong cả người liền biến mất, không kịp nhìn thấy nụ cười tươi như hoa của nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.