Phong Lưu Chân Tiên

Chương 169: Xung đột




Sau nhiều lần tự thân trải nghiệm, Dương Thiên đối với suy nghĩ của nữ nhân cũng đã hiểu không ít. Tô Nguyệt Nhi chính là đã bật đèn xanh cho hắn. Dương Thiên vui mừng nói:
- Biểu hiện của ta trước giờ rất tốt a. Chẳng lẽ còn chưa đủ sao?
- Còn thiều nhiều lắm.
- Thiếu chỗ nào?
Mặc cho Dương Thiên dò hỏi, Tô Nguyệt Nhi không hé răng nửa lời. Đây là do một chút ngu ngốc còn xót lại của hắn. Nên hiểu rằng, nữ nhân đã nói như vậy thì 8, 9 phần đã đồng ý rồi.
Theo lão giả đi xuyên qua trận pháp, trước mặt ba người là một bệ đá lớn, phía trên chính là truyền tống trận. Đợi hai người đứng vào, lão giả lấy ra một đống linh thạch ném vào trong, khởi động truyền tống trận. Một cột sáng lóe lên bao phủ lấy cả hai.
Chỉ trong chốc lát, Dương Thiên cùng Tô Nguyệt Nhi đã xuất hiện tại một bệ đá khác. Hai tên đệ tử canh gác thấy nàng liền cúi người cung kính:
- Chào mừng Thánh nữ trở về.
Tô Nguyệt Nhi nhìn quanh, không thấy có ai khác mới hỏi:
- Văn trưởng lão đâu, sao chỉ có hai người các ngươi canh giữ truyền tống trận.
- Bẩm Thánh nữ, Văn trưởng lão nói là đi vệ sinh một lát, vẫn chưa quay lại.
- Hắn đi vệ sinh từ lúc nào?
Hai tên đệ tử cau mày, hình như đã phát hiện ra chỗ không đúng:
- Là hơn 2 tiếng trước.
Tô Nguyệt Nhi thở dài:
- Các ngươi chỉ là tu sĩ Luyện Khí kỳ, có điều chưa biết. Bằng vào tu vị Kim Đan kỳ của Văn trưởng lão, vốn không cần làm chuyện đó. 9 phần là hắn đang tìm chỗ nào lén lút uống rượu mà thôi.
- Thánh nữ, bọn ta…
- Yên tâm, đây không phải lỗi của các ngươi. Chuyện này ta sẽ bẩm báo lại với sư phụ. Các ngươi đi làm việc tiếp đi.
- Tuân lệnh.
Cùng Tô Nguyệt Nhi rời đi, Dương Thiên mới trêu chọc nàng:
- Bọn họ dường như rất sợ ngươi, Thánh nữ đại nhân?
- Đừng gọi ta như vậy. Thiên Sơn Thánh Phong là môn phái truyền thừa từ lâu đời, vẫn còn giữ lại các quy tắc cổ xưa nên địa vị của mỗi tu sĩ đều phân chia theo thực lực. Từ khi ta đạt đến Kim Đan kỳ, chính thức trở thành Thiên Sơn Thánh nữ, bọn họ cũng bắt đầu có khoảng cách với ta.
Dương Thiên biết Tô Nguyệt Nhi muốn nói về chuyện gì. Tu vị càng cao, ngươi càng cảm nhận thứ này rõ hơn, sự cô độc của kẻ mạnh. Câu nói làm bạn với vua cũng như làm bạn với hổ cũng là ý này. Ngươi có muốn làm bạn với một người mà hắn có thể giết chết ngươi bất cứ lúc nào không?
- Ngươi không cần quá để tâm, ta đã quen với chuyện này. Chúng ta mau đi thôi, đừng để sư phụ đợi lâu.
Toàn bộ Thiên Sơn Thánh Phong được xây dựng theo phong cách cổ xưa, từng dãy nhà cách nhau trên các đỉnh núi. Trong núi có không ít các động phủ được thiết lập trận wRNX1NK pháp phòng ngự. Tô Nguyệt Nhi giải thích là do có vài vị khổ tu sĩ một lòng tu luyện. Bọn hắn cho rằng vinh hoa phú quý sẽ làm tâm tính tu sĩ thay đổi, ảnh hưởng đến việc tu luyện.
Dương Thiên phủ nhận:
- Tu hành tại tâm, chỉ cần tâm của ngươi vẫn còn muốn truy cầu cảnh giới cao hơn là được. Việc sống khắc khổ hay thoải mái không quan trọng.
- Sư phụ ta cũng cho là như vậy, đáng tiếc bọn họ không chịu nghe. Hơn nữa, trong số các khổ tu sĩ có không ít người đạt đến Kim Đan hậu kỳ, điều đó càng khẳng định lòng tin của những người còn lại.
- Không phải ta chính là tồn tại phản bác mọi nhận định của bọn hắn sao?
Một câu nói của Dương Thiên đã nói đúng trọng tâm, bọn hắn chỉ là Kim Đan hậu kỳ, tu hành khắc khổ. Dương Thiên cả ngày vui vẻ, ăn chơi tán gái, tu vị lại đạt đến Nguyên Anh kỳ.
- Nếu đám người đó biết đến sự tồn tại của ngươi, tâm tính hẳn sẽ bị lung lay.
- Ha ha, ta chỉ đùa thôi. Bọn hắn cũng không làm sai, con đường tu hành do chính ngươi lựa chọn. Đi được đến đâu phụ thuộc vào nhiều yếu tố, không phải chỉ có tu luyện quyết định.
Bàn tán một hồi, hai người đã đi đến chính điện. Tô Nguyệt Nhi đưa tay ném lệnh bài chưởng môn vào phía trong, rất nhanh có một âm thanh truyền ra:
- Vào đi.
Bước vào trong đại điện, một lão giả râu tóc bạc trắng đang ngồi ngay giữa, đối mặt với hai người. Hai hàng ghế hai bên cũng đều đã có người ngồi, tất cả đều có thực lực Kim Đan trung kỳ trở lên. Đây mới là bề nổi thực lực của Thiên Sơn Thánh Phong, không hổ danh là một trong tứ đại thế lực.
Lão giả cười hòa ái:
- Nguyệt Nhi, vất vả cho ngươi. Ta nghe sư đệ nói ngươi bị người khác ám toán.
- Sư phụ, ta không sao. Nhưng việc lần này cần điều tra rõ ràng, trong cao tầng của chúng ta có nội gián.
Người trong đại điện lập tức xôn xao. Tuy nói mỗi môn phái đều có nội gián của môn phái khác, nhưng nội gián là Kim Đan kỳ cao thủ lại vô cùng khó khăn. Mỗi vị Kim Đan kỳ trưởng lão đều đã gắn bó với môn phái vài trăm năm. Chinh chiến lập nhiều chiến công, ngã xuống cũng không ít. Ai có thể là nội gián đây?
Một vị trưởng lão lên tiếng chất vấn:
- Nguyệt Nhi, chuyện này không có chứng cứ đừng nói bậy.
- Ta không nói bậy, hành tung của ta bị người khác tiết lộ. Lúc ta rời đi đã dùng đường thủy chứ không phải truyền tống trận. Ngoài những vị có mặt tại đây ra, không ai có thể biết được.
Người kia cứng miệng, điểm này Tô Nguyệt Nhi nói hoàn toàn đúng. Giữa các vị trưởng lão bắt đầu có sự cảnh giác, chia thành từng nhóm riêng bàn luận. Đây là sự đáng sợ của một gián điệp, trước lúc bị phát hiện, hắn có thể lấy trộm thông tin, chia rẻ nội bộ. Một tổ chức không đoàn kết, không đánh cũng sẽ tự động thất bại.
Chưởng môn im lặng một hồi lâu mới lên tiếng:
- Các vị sư đệ, sư muội, chúng ta cùng tu luyện tại Thiên Sơn Thánh Phong ít cũng đã trăm năm, nhiều thì cũng đã hơn 500 năm. Ta hoàn toàn tin tưởng các ngươi. Việc lần này chắc chắn có ẩn tình khác, ta sẽ điều tra rõ ràng, các ngươi không cần lo lắng.
Nghe Chưởng môn nói, mọi người cũng dần bình tĩnh lại, tâm đề phòng giảm bớt. Tô Nguyệt Nhi không phục:
- Sư phụ, ta nghĩ…
Lão Chưởng môn liền ngắt lời nàng:
- Nguyệt Nhi, việc này ta đã có chủ kiến, ngươi không cần nhiều lời. Ngươi đi xa hẳn đã mệt mỏi, mau trở về nghĩ ngơi đi.
Tô Nguyệt Nhi cắn răng, vẻ mặt ủy khuất. Dương Thiên biết lý do lão giả làm như vậy, hắn cũng đồng ý đây là biện pháp tốt nhất trong tình huống này. Nhưng làm Tô Nguyệt Nhi ủy khuất là sai lầm của lão.
Dương Thiên đứng ra an ủi Tô Nguyệt Nhi:
- Nguyệt Nhi, đi thôi. Ta cùng ngươi tìm một chỗ tâm tình. Nơi này không khí ngột ngạt, ta không ưa thích.
Lão Chưởng môn thấy Dương Thiên cũng định rời đi vội ngăn lại:
- Dương Thiên tiểu hữu, đợi một chút. Chúng ta còn có việc muốn nói với ngươi.
Dương Thiên chẳng bận tâm, kéo tay Tô Nguyệt Nhi rời đi. Nàng biết Dương Thiên vì mình mới làm vậy, nôi tâm rất cảm động. Nhưng đại sự trước mắt, nàng không thể chỉ vì thỏa mãn chút ích kỉ trẻ con của mình:
- Dương Thiên, cảm ơn ngươi. Ta nghĩ ngươi nên ở lại bàn việc với sư phụ cùng các vị trưởng lão khác. Không nên vì ta mà bất hòa với bọn họ.
Dương Thiên lắc đầu:
- Ta đến đây vì ngươi, không phải bọn họ.
Một vị trưởng lão tức giận:
- Dương Thiên, đừng nghĩ mình là Nguyên Anh kỳ tu sĩ liền có thể khinh thường người khác. Tại đây có hơn 100 Kim Đan kỳ của Thiên Sơn Thánh Phong, ngươi nên biết điều một chút.
Lão Chưởng môn cùng Tô Nguyệt Nhi thầm hô một tiếng không ổn. Đáng tiếc đã chậm, bọn hắn chưa kịp nói gì, Dương Thiên thân hình đã biến mất. Hắn xuất hiện ngay vị trí của tên trưởng lão kia, một tay nắm lấy cổ nâng cao lên, giọng nói lạnh lùng:
- Ngươi đang uy hiếp ta sao?
Mọi người đồng loạt hét lên:
- Dừng tay.
Có vài người đã lấy pháp bảo ra, chuẩn bị động thủ. Dương Thiên khinh thường nhìn lão Chưởng môn:
- Đây là đạo đãi khách của các ngươi sao?
Lão Chưởng môn cười khổ, nhìn qua đám người trưởng lão:
- Các ngươi mau cất pháp bảo vào.
- Chưởng môn…
- Đây là mệnh lệnh của Chưởng môn Thiên Sơn Thánh Phong.
Nhiều người không phục nhưng vẫn phải cắn răng làm theo. Chưởng môn lệnh tại Thiên Sơn Thánh Phong có uy quyền gần như tối cao. Đương nhiên so với mệnh lệnh của vị Nguyên Anh kỳ đại tu sĩ kia còn kém một ít. Bọn hắn không thể không nghe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.