Phong Lưu Chân Tiên

Chương 159: Mượn danh




Hai người Sở Vũ không có ý kiến gì, bọn họ còn mong được rời khỏi đây càng sớm càng tốt. Đối với những người đã quen sống trong thế giới màu hồng như bọn họ, những chuyện vừa rồi thực sự quá khủng khiếp.
Lăng Nhã Kỳ cũng gật đầu:
- Các người đợi ta một lát.
Nói xong, Lăng Nhã Kỳ liền đi vào trong, Dương Thiên biết nàng không muốn để người khác nhận diện. Hơn 10 phút sau, Lăng Nhã Kỳ xuất hiện trong bộ dạng một thiếu phụ, lớp trang điểm trên mặt khá dày, đeo cặp mắt kiến dày cộp cùng cái nón che hết nửa khuôn mặt. Dương Thiên lắc đầu:
- Ta vẫn nghĩ ngươi nên từ bỏ nghề ca sĩ để sống một cuộc sống bình thường thì tốt hơn.
- Chuyện này ta cũng đã từng nghĩ qua. Ta sẽ dừng lại khi nào cảm thấy mệt mỏi.
- Đến lúc đó hãy tìm ta.
- Hừ, ai cần ngươi chứ.
Nụ cười của Lăng Nhã Kỳ đã bán đứng nàng. Sở Vũ đứng một bên thầm dựng ngón tay cái. Quả không hổ danh là Dương Thiên, kĩ thuật tán gái cao như vậy. Sở Vũ không biết, hắn chỉ vừa tiến bộ thôi. Nếu là vào khoảng vài tháng trước, Sở Vũ sẽ hiểu phần nào tâm trạng tuyệt vọng của Lý Bàn.
Đi đến cửa ra, Dương Thiên giải trừ kết giới bảo vệ hắn dựng lên khi nãy. Đúng lúc này, một cảm giác đặc biệt xuất hiện. Cánh cửa đột nhiên nổ tung, Dương Thiên nhanh chóng dựng lên một vòng sáng bảo vệ mọi người. Chờ khói bụi tan đi, Lăng Nhã Kỳ mới bình tĩnh hỏi:
- Có chuyện gì?
Dương Thiên lắc đầu:
- Ta cũng không rõ, có người dùng một loại bom mini để phá cửa.
Những người còn lại còn chưa kịp nói gì, Hạo ca cùng một đám người trên tay trang bị sẵn súng ống đã xuất hiện. Nhìn thấy bốn người Dương Thiên, vẻ mặt Hạo ca càng thêm nặng nề:
- Người kia đang ở đâu?
Dù biết Hạo ca đang muốn hỏi người nào, Dương Thiên vẫn giả ngu:
- Ngươi muốn nói đến người nào?
Hạo ca gần như hét lên:
- Đương nhiên là Văn Lân, tam thiếu gia của Văn gia.
Dương Thiên không trực tiếp trả lời hắn, quay lại nhìn ba người Lăng Nhã Kỳ:
- Các ngươi trở về trước, chuyện ở đây ta sẽ giải quyết. Sở Vũ, ngươi nhất định phải đưa nàng về nhà an toàn.
Ba người không phản đối, bọn họ biết mình ở lại cũng không giúp được gì, còn làm liên lụy đến Dương Thiên. Lăng Nhã Kỳ chỉ nói hai chữ: “Bảo trọng” rồi xoay người rời đi. Ba người đi được vài bước đã bị chặn lại, đám người nhìn về phía Hạo ca chờ lệnh.
Hạo ca phất tay ra hiệu cho qua, ba người Lăng Nhã Kỳ mới thở phào nhẹ nhõm. Chờ bọn họ rời đi, Dương Thiên lúc này mới nói:
- Có chuyện gì vào trong nói đi.
Hạo ca gật đầu, quay lại phía sau:
- Các ngươi đợi ta ở ngoài.
- Không được, lỡ như…
- Không sao, có chuyện gì mà Hạo ca ta chưa từng trải qua.
Bước vào trong phòng, Hạo ca quan sát kĩ những dấu vết trên tường và sàn nhà. Không phát hiện được điểm nào bất ổn, Hạo ca chỉ có thể thở dài ngồi xuống:
- Nếu không phải có người nhìn thấy Văn Lân bước vào đây, ta thiếu chút nữa cũng đã bị nơi này đánh lừa.
- Chỉ là giết chết một tên rác rưởi mà thôi. Không phải vấn đề gì to tát.
Dương Thiên tùy ý nói, dường như chuyện vừa rồi chỉ là việc vặt vãnh, không đáng để hắn bận tâm. Hạo ca dù chắc chắn Dương Thiên đã giết Vũ Lân nhưng khi thấy hắn thoải mái thừa nhận cũng không khỏi ngạc nhiên.
- Ngươi còn gì muốn hỏi hay không, ta còn có việc phải đi a.
- Ngươi có biết Vũ Lân là ai không?
Dương Thiên lắc đầu:
- Ta cần gì phải biết hắn là ai, kẻ động đến nữ nhân của ta đều chỉ có một kết cục.
Hạo ca cho rằng Dương Thiên vẫn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề. Hắn quyết định giải thích rõ ràng cho Dương Thiên, coi như trả ơn hắn tối qua. Để hắn chết cũng không trở thành oan hồn.
- Ngươi không biết mình đã gây ra chuyện gì sao? Vũ Lân chính là tam thiếu gia của Vũ gia, hắn bất tài, vô dụng, cả ngày chỉ nghĩ đến tửu sắc. Một kẻ như hắn vốn không có điểm nào để tổ chức xem trọng, nhưng hắn lại được đặc cách trở thành thành viên cấp 3, ngươi có hiểu chuyện đó có ý nghĩa gì không?
Dương Thiên chẳng bận tâm, tùy tiện nói:
- Ngươi muốn nói thế lực phía sau của hắn rất lớn?
- Vô cùng lớn. Văn gia là một đại gia tộc nước ngoài. Lý gia trong nước có thể làm mưa làm gió, trong mắt Văn gia chẳng qua chỉ là trò hề mà thôi. Ta không biết rõ thực lực Văn gia mạnh thế nào, tin tưởng bọn hắn có thể xếp vào top 10 gia tộc mạnh nhất thế giới. Địa vị của Văn gia trong tổ chức cũng rất cao, có 3 vị trưởng lão cùng không ít thành viên cấp 1.
- Hình như là rất mạnh a.
Hạo ca không biết nói gì hơn, Dương Thiên không chút để ý đến Văn gia. Chẳng lẽ? Đến lúc này, Hạo ca mới suy nghĩ nghiêm túc về thân phận thực sự của Dương Thiên. Ban đầu hắn cho rằng Dương Thiên là người của một trong tam đại gia tộc, địa vị như vậy được Tiêu Chính Long cung kính là chuyện dễ hiểu.
Bây giờ xem ra không phải, Dương Thiên hoàn toàn không để Văn gia vào mắt. Chỉ có 2 lý do, một là Dương Thiên là một tên ngốc, vẫn chưa hiểu mình đang gặp rắc rối lớn. Hai là thế lức sau lưng hắn còn mạnh hơn Văn gia. Lý do thứ nhất hiển nhiên bị phủ định. Suy nghĩ của Hạo ca hơi mông lung, trên thế giới này có bao nhiêu thế lực có thể coi thường Văn gia?
Dương Thiên không biết Hạo ca đang nghĩ gì. Hắn chợt nhớ ra một chuyện liền hỏi:
- Ngươi có biết gia tộc Roll hay không?
Ly trà trên bàn bị Hạo ca run tay làm rơi xuống đất. Miệng lắp bắp không nói rõ:
- Ngươi, ngươi nói gia tộc, tộc Roll?
- Đúng vậy?
Vẻ mặt Hạo ca lập tức chuyển thành cung kính:
- Ta không biết thiếu gia đến từ gia tộc Roll, mong ngươi tha lỗi.
Nghe câu hỏi của Dương Thiên, Hạo ca liền xác định người này đến từ gia tộc Roll. Trên thế giới này có thể xem thường Văn gia không có mấy, gia tộc Roll chính là một trong số đó. Từ trước đến này nó vẫn sừng sững đứng ở vị trí đệ nhất gia tộc, địa vị chưa một lần bị lay động.
- Đừng gọi ta là thiếu gia, Dương Thiên là được rồi. Còn nữa, ta không phải đến từ gia tộc Roll, ngươi không nên hiểu lầm.
- Dương thiếu khiêm tốn rồi.
Thấy Hạo ca một mực khẳng định mình là người của gia tộc Roll, Dương Thiên cảm thấy hơi khó chịu.
- Ta đã nói là không phải. Ta chỉ tùy tiện hỏi thôi.
- Dương Thiếu yên tâm, chuyện này ta sẽ giữ bí mật. Sự việc lần này ta sẽ thay ngươi giải quyết. Tin tưởng chỉ cần báo danh gia tộc Roll, Văn gia sẽ không dám có hành động lỗ mảng.
Dương Thiên đang định tiếp tục phản bác, nghe Hạo ca nói vậy hắn liền đổi chủ ý. Tên kia đã chết, hắn mượn danh tiếng làm bậy một chút cũng không phải chuyện gì lớn. Nghĩ xong, Dương Thiên nói:
- Được rồi, ngươi đã biết mọi chuyện, ta đúng là đến từ gia tộc Roll. Chuyện này ta sẽ giao lại cho ngươi. Để cảm ơn, ta đồng ý gia nhập tổ chức của các ngươi.
- Thật sự.
Hạo ca vô cùng vui mừng, lần này hắn được thưởng lớn rồi. Tổ chức có quy định giống quán bar, chỉ cần mời chào được thành viên tham gia, bối cảnh càng mạnh phần thưởng càng lớn. Phần thưởng này không chỉ là tiền bạc mà là điểm cống hiến, từ đó có thể đổi những thứ mình muốn. Tổ chức có một tôn chỉ: Chỉ cần ngươi có đủ điểm cống hiến, muốn trở thành hoàng đế một quốc gia cũng là chuyện nhỏ.
Thế lực phía sau Dương Thiên càng mạnh, điểm cống hiến Hạo ca đạt được sẽ càng cao. Gia tộc Roll a, mỗi thành viên đều sẽ mang đến một số điểm đáng kinh ngạc.
Nhìn vẻ mặt vui mừng đến phát điên của Hạo ca, Dương Thiên lắc gnwqKoY đầu:
- Ngươi có cần vui mừng đến mức như vậy không?
Hạo ca cười to:
- Vui, ta có thể không vui sao. Chỉ cần ngươi gia nhập, ta sẽ đạt được một số điểm cống hiến rất lớn. Đến khi đó chuyện cầu hôn nàng cũng không phải không thể a.
Dương Thiên mơ hồ hiểu ra, thầm nghĩ:
- Không biết dùng thân phận Giám Sát sứ của ta có thể đổi được bao nhiêu điểm cống hiến? Chắc hẳn là không thấp, kém nhất cũng phải cao hơn gia tộc Roll kia vài lần.
Dương Thiên không biết, thân phận Giám Sát sứ của hắn so với người đứng đầu tổ chức cũng không chút thua kém a.
- Ngươi cười xong chưa. Nếu cười xong thì mau ngồi xuống giải thích cho ta về tổ chức của ngươi đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.