Phong Lưu Chân Tiên

Chương 153: Khách quý




Lăng Nhã Kỳ không tiếp tục truy hỏi, Dương Thiên tất nhiên sẽ không dây dưa vấn đề này. Cả hai bước vào quán bar, nhưng vừa đến cửa đã bị bảo vệ chặn lại:
- Không biết hai vị có thẻ khách quý hay không?
Dương Thiên hơi ngẩn ra, lần đầu tiên hắn nghe nói muốn vào một quán bar cần có Z5t76Pt thẻ khách quý.
- Muốn vào đây cần có thể khách quý sao?
Nhân viên bảo vệ lịch sự đáp:
- Ban ngày thì không cần, sau 11 giờ đêm thì phải có thẻ khách quý mới vào được. Nếu hai vị không có, xin mời đến vào ngày mai.
Thì ra là vậy, Dương Thiên cũng đã hiểu ra, sau 11 giờ đêm sẽ diễn ra các hoạt động “bí mật”. Đương nhiên không thể để người bình thường biết được. Hắn quay sang hỏi Lăng Nhã Kỳ:
- Nhã Kỳ, nếu ngươi thật sự muốn vào ta có thể gọi người mang thẻ đến. Có điều trong đó có thể có những cảnh không được hay ho cho lắm a.
Lăng Nhã Kỳ do dự một lúc, gật đầu:
- Yên tâm đi. Ta cũng không còn nhỏ nữa, cũng có những hiểu biết về thế giới ngầm. Ta muốn tận mắt chứng kiến nó.
- Được rồi.
Thấy nàng vẫn muốn đi vào, Dương Thiên không tiếp tục ngăn cản. Hắn đã hứa dẫn nàng đến bất kỳ đâu tất nhiên sẽ không nuốt lời. Hơn nữa dù có xảy ra chuyện gì Dương Thiên vẫn có khả năng bảo vệ cho nàng.
Dương Thiên lấy điện thoại ra bấm một dãy số. Muốn vào những nơi như thế này, không có ai thích hợp hơn Tiêu Chính Long. Bây giờ cũng đã khá trễ, Tiêu Chính Long đang vui vẻ bên tình nhân của hắn. Hắn đang có một cuộc vận động kịch liệt trên giường. Nghe điện thoại phát ra âm thanh, Tiêu Chính Long đang thở hồng hộc liền dừng lại:
- Chờ ta một lát.
Một giọng nói nũng nịu vang lên:
- Mặc kệ nó a, Long ca, chúng ta mau tiếp tục đi.
Tiêu Chính Long vỗ mông nữ nhân một cái:
- Tiểu yêu tinh nhà ngươi luôn không biết đủ. Đợi ta nghe điện thoai xong sẽ cho ngươi ăn no.
- Ta đợi ngươi a.
Tiêu Chính Long vươn người với lấy điện thoại, thấy người gọi tới là Dương Thiên vội ra hiệu cho nữ nhân im lặng:
- Thiếu gia, ngươi tìm ta có việc gì sao?
- Nga, làm phiền ngươi một chút. Quán bar lớn nhất mà lần trước ngươi nói với ta muốn vào cần có thẻ khách quý. Bây giờ ngươi có thể mang đến cho ta hay không?
- Ta sẽ lập tức đến ngay.
Tắt điện thoại, Tiêu Chính Long đứng dậy mặc quần áo. Nữ nhân nhìn hắn u oán:
- Không phải ngươi nói nghe điện thoại xong sẽ tiếp tục sao?
- Ta có việc gấp, ngươi nếu không đợi được có thể đi ngủ trước.
Nữ nhân bĩu môi, nàng cũng nghe được đoạn hội thoại khi nãy:
- Chỉ là nhờ mang đồ đến thôi mà, có cần vội vã như vậy không?
- Nữ nhân như ngươi sao có thể hiểu được. Địa vị của thiếu gia cao quý đến cỡ nào. Ngoài kia biết bao nhiêu người muốn làm thuộc hạ cho hắn mà không được.
Nói xong, Tiêu Chính Long liền đi ra ngoài, để lại nữ nhân vẫn chưa hết kinh ngạc. Tiêu Chính Long địa vị lớn như thế nào sao nàng có thể không biết. Có thể được hắn gọi là thiếu gia, còn cung kính như vậy, người kia là thần thánh phương nào a?
Tiêu Chính Long rất sùng bái Dương Thiên. Sự sùng bái này phát ra từ nội tâm của hắn. Hắn xuất thân là một tên mãnh phu, dùng vũ lực để leo lên vị trí hiện tại. Tuy nói vậy, không có nghĩa hắn không biết dùng đầu óc. Bằng không hắn đã sớm bỏ mạng rồi. Dương Thiên chính là hình tượng mà Tiêu Chính Long theo đuổi. Trong mắt Tiêu Chính Long, Dương Thiên chính là sự kết hợp hoàn mĩ giữa sức mạnh và trí tuệ. Hoàn mĩ vô khuyết.
Thực ra Tiêu Chính Long nghĩ như vậy cũng không sai, Dương Thiên chỉ ngu ngốc khi đối diện với mỹ nữ mà thôi. Dù sao trong những chuyện như vậy, càng thông minh thì sẽ càng cảm thấy mọi thứ nhàm chán.
Dương Thiên cùng Lăng Nhã Kỳ cũng không phải đợi lâu, Tiêu Chính Long đã lái xe đến nơi. Nhìn thấy Lăng Nhã Kỳ cũng có mặt ở đây, hắn hơi ngạc nhiên rồi tỏ vẻ đã hiểu.
- Đây là thẻ khách quý của ta. Các ngươi có thể dẫn theo bao nhiêu người tùy ý. Nhã Kỳ, bên trong có rất nhiều thứ không tốt đẹp gì, ngươi nên chuẩn bị trước.
- Ta đã biết. Cảm ơn Tiêu thúc thúc.
- Tốt lắm. Ngươi có thể về rồi.
Thấy Dương Thiên hạ lệnh trục khách, Tiêu Chính Long hiểu ý cáo từ. Hắn vừa đi được vài bước đã nghe Dương Thiên gọi theo:
- Ngươi cũng đã có tuổi, buổi tối nên vận động vừa phải. Không tốt cho sức khỏe đâu.
Tiêu Chính Long loạn choạng suýt ngã, Dương Thiên nói như vậy là đã biết trước khi đến đây hắn đang làm gì. Trong lòng càng thêm kính phục Dương Thiên. Nhưng hắn cũng không cần nói lớn như vậy trước mặt Lăng Nhã Kỳ a, thật là mất mặt trưởng bối mà.
Đợi Tiêu Chính Long đi khuất, Lăng Nhã Kỳ mới cười to.
- Dương Thiên, làm sao ngươi biết được?
Dương Thiên tỏ vẻ thần bí:
- Đây là bí mật.
- Không nói thì thôi. Có điều ta cảm thấy mối quan hệ của ngươi và Tiêu thúc thúc không đơn giản như các ngươi nói ban đầu?
- Ý của ngươi là?
- Ta cảm thấy giống quan hệ chủ tớ. Hình như Tiêu thúc thúc rất tôn kính ngươi.
- Việc này ngươi sớm muộn cũng sẽ biết. Cũng đã trễ, chúng ta mau vào đi.
Hai người bước vào trong, nhân viên bảo vệ lúc này tỏ thái độ cung kính. Khi nãy hắn vô tình nhìn thấy người đến là ai, Tiêu Chính Long, Tiêu lão đại a. Tiếng tăm của hắn trong giới hắc đạo vô cùng lớn. Đến chủ tịch thành phố gặp hắn cũng phải nể mặt vài phần. Người thanh niên trước mắt có thể gọi Tiêu lão đại đến đây chỉ bằng một cuộc điện thoại, địa vị phải cao đến mức nào chứ. Hắn không mong có thể tạo mối quan hệ gì, chỉ mong Dương Thiên đừng ghi hận chuyện khi nãy.
- Công tử, chuyện vừa nãy thật xin lỗi, ta chỉ làm đúng theo quy định mà thôi.
Dương Thiên không có nhỏ mọn như vậy, chỉ gật đầu:
- Ta biết, bây giờ ta đã có thẻ khách quý, có thể vào được rồi chứ?
Dương Thiên lấy thẻ khách quý đưa ra, nhân viên bảo vệ vội từ chối:
- Không cần a. Không biết công tử muốn chọn một chỗ như thế nào, ta sẽ dẫn đường cho hai người.
Lăng Nhã Kỳ liền nói:
- Cho ta một nơi có thể quan sát được toàn bộ khung cảnh quán bar này, ít tiếng ồn là tốt nhất.
- Cái này…
Nơi có thể quan sát toàn bộ khung cảnh quán bar chỉ có phòng giám sát mà thôi, nơi đó cũng khá yên tĩnh. Nhưng hắn không thể dẫn hai người này đến chỗ đó được. Dương Thiên cười:
- Đưa bọn ta đến một nơi yên tĩnh là được.
- Được.
Nhân viên bảo vệ liền đưa hai người đi vào. Bên trong là một quầy rượu lớn, phía trước quấy có xếp một hàng ghế dài cho khách ngồi. Xung quanh còn có khá nhiều bàn được bày biện. Chính giữa phòng là một sàn nhảy lớn. Quán bar chia làm nhiều tầng, tầng hai là một sòng bài lớn. Tầng ba trở lên là nơi cho những người khách quý muốn ngủ lại qua đêm. Nơi đây mang tiếng là quán bar nhưng lại là một khu vui chơi tổng hợp, chuyên giành cho giới trung, thượng lưu đến giải khuây.
Dương Thiên cùng Lăng Nhã Kỳ được đưa đến một chỗ ban công ở tầng hai. Từ nơi này nhìn xuống có thể nhìn thấy gần như toàn bộ vũ trường. Chung quanh cũng chỉ có vài ba người ngồi, không khí khá yên tĩnh. Xem ra phải là người có địa vị mới được ngồi ở nơi này.
Bảo vệ đưa hai người đến tận nơi rồi lập tức rời đi. Hắn phải báo cáo lại với cấp trên.
Lúc này, một nam nhân đang đứng trên lầu cao quan sát. Hắn là quản lý của quán bar này. Nhân viên bảo vệ tiến đến, cúi đầu cung kính:
- Hạo ca, vừa có một vị khách quý đến chỗ của chúng ta.
Khách quý ở đây khác với những người có thẻ khách quý. Đây là những người có quyền cao chức trọng đáng để kết giao.
- Là ai?
- Ta cũng không rõ.
- Ngươi đang đùa giỡn ta.
Bảo vệ hoảng sợ nói:
- Không có, ta sao dám đùa giỡn Hạo ca chứ. Tuy ta không biết hắn là ai, nhưng chỉ một cuộc điện thoại của hắn đã khiến Tiêu lão đại đến tận đây đưa thẻ khách quý cho hắn. Thái độ còn rất cung kính.
- Tiêu lão đại, ngươi nói Tiêu Chính Long?
- Đúng vậy.
- Tốt lắm, ngươi lui ra đi. Vị khách này, ngươi được thưởng 2 vạn.
Bảo vệ lắp bắp:
- 2, 2 vạn.
- Đúng vậy. Mau đi đi.
- Đa tạ Hạo ca.
Quán bar có một quy định, ai đưa được khách quý đến sẽ được thưởng. Tiền thưởng tùy theo địa vị của người này. Số tiền từ 1 vạn trở lên trước giờ chỉ có 4 người mà thôi. Những người kia đều là nhân vật có địa vị rất lớn. Như vậy có thể thấy rõ sự xem trọng của Hạo ca đối với Dương Thiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.