Phong Lưu Chân Tiên

Chương 144: Khối u




Vốn cho rằng không còn hi vọng gì, thái độ của Dương Thiên lại cho Dược Nam lóe lên hi vọng. Vội gật đầu:
- Đúng vậy, Lưu lão đầu đã nói với ta, chắc chắn không sai.
Lưu lão đầu, cũng là họ Lưu, còn là hoa khôi cục cảnh sát, ngoài Lưu Ly ra Dương Thiên không nghĩ ra người nào khác. Dược Nam thấy Dương Thiên suy nghĩ, liền hỏi:
- Ngươi biết nàng sao?
- Nếu người mà ngươi nói và người mà ta nghĩ là cũng một người thì đúng vậy, ta có quen biết nàng.
- Vậy…
- Còn phải hỏi sao. Cứu, đương nhiên phải cứu. Nhưng ta cũng phải nói cho ngươi biết, sau này không được tìm đến ta nữa. Ngươi thực sự quá phiền phức.
Dược Nam cười, không để tâm câu nói của Dương Thiên trong lòng. Hắn chỉ quan tâm là bệnh tình của Lưu lão đầu có hi vọng rồi. Nhìn bộ dạng của Dược Nam, Dương Thiên quyết tâm, sau này phải tránh xa tên này, nếu hắn đến nhà cũng sẽ không mở cửa. Nghĩ là làm, Dương Thiên liền lấy điện thoại ra chặn số của Dược Nam.
Trên đường đi đến bệnh viện, Dược Nam cũng nói qua với Dương Thiên về bệnh tình của bệnh nhân:
- Lưu lão đầu năm nay 52 tuổi, trong nhà không khá giả gì. Lại có một khối u ở não. Do phát hiện quá trễ, khối u quá to, vượt qua khả năng xử lý của bọn ta. Viện trưởng đã nói dù có đưa ra nước ngoài cũng vô ích. Ta chỉ còn cách cầu cứu ngươi.
- Nói như vậy, tình trạng của bệnh nhân hiện đang rất nguy kịch.
- Bọn ta đã dùng mọi biện pháp có thể. Nhưng nếu không có biện pháp tốt hơn, bệnh nhân sẽ không sống quá 3 ngày nữa.
- Đã thông báo cho người nhà bệnh nhân chưa.
- Trước khi tìm ngươi ta đã nói chuyện với vợ của nạn nhân. Nàng nói số mệnh do trời, chỉ cần cố hết sức là được rồi.
- Không phải, ý ta là ngươi đã thông báo cho con gái của bệnh nhân đến chưa.
Tay lái của Dược Nam đảo mạnh một cái, xuýt nữa đã đâm vào lề. Hắn thấy thế giới này thật sự rất bất công, tại sao một kẻ tài giỏi như Dương Thiên lại chẳng quan tâm gì đến người khác, chỉ muốn ăn chơi, tán gái. Còn một kẻ luôn muốn chữa bệnh cứu giúp mọi người như hắn lại chỉ có thể lực bất tòng tâm.
- Sao vậy, ta đang hỏi ngươi đã thông báo cho nàng hay chưa?
- Cha nàng sắp không qua khỏi, ta tin mẹ nàng sẽ nói cho nàng biết.
Dược Nam ngoài miệng nói vậy, trong lòng thầm cầu khấn con gái của Lưu lão đầu đã đến. Nếu không khi đó Dương Thiên lại đổi ý thì phải làm sao?
Lần này Dược Nam đã nghĩ nhiều, Dương Thiên chỉ tùy tiện hỏi vậy thôi. Đây là cha của Lưu Ly, hắn đương nhiên sẽ không bỏ mặc không cứu.
Đến bệnh viện, đứng trước cửa phòng, Dương Thiên nghe được tiếng khóc nức nở từ phía trong phát ra. Một giọng nói nghẹn ngào khác an ủi:
- Mẹ, ngươi yên tâm đi. Cha cả đời làm người tốt, không làm việc gì có lỗi với người khác. Sẽ được ông trời phù hộ.
- Ngươi không cần an ủi ta. Bác sĩ Dược Nam đã nói rất rõ ràng, bệnh tình phát hiện quá trễ. Cha của ngươi chỉ còn sống tối đa 3 ngày mà thôi.
- Không phải bác sĩ cũng đã nói hắn sẽ đi cầu cứu một vị cao nhân y thuật cao thâm sao. Chỉ cần người kia đồng ý, bệnh tình của cha có thể chữa khỏi.
Bên trong phát ra một tiếng thở dài:
- Lưu Ly, đây chỉ là bác sĩ Dược Nam cho chúng ta chút hi vọng mà thôi. Ngươi cũng không cần tin là thật. Cha ngươi bị bệnh gì không phải ngươi không biết a.
Đúng lúc này, Dược Nam mở cửa bước vào:
- Hai người không cần tuyệt vọng như vậy, vị cao nhân kia ta đã đồng ý chữa cho Lưu lão đầu. Bệnh nhân chắc chắn sẽ được hắn chữa khỏi.
Lưu mẫu nghe vậy vội đứng lên, nắm lấy tay Dược Nam:
- Hắn đang ở đâu, ngươi mau mời hắn đến đây. Lão Lưu hắn sắp không chịu được nữa rồi.
Dương Thiên vẫn đang đứng ngoài cửa, hắn đang nghĩ xem mình phải xuất hiện thế nào cho giống một vị cao nhân. Những lần trước của hắn trước mặt Lưu Ly đều không được tốt lắm. Công tử ăn chơi trác táng, học sinh lưu manh đánh bạn, lần cuối cùng là tệ nhất, sát nhân giết người không ghê tay. Phải tìm cách thay đổi hình tượng của mình trong lòng nàng.
Thấy Dương Thiên vẫn chưa bước vào, Dược Nam liền gọi:
- Dương Thiên, ngươi mau vào đi.
Thầm mắng Dược Nam vài câu, Dương Thiên làm mặt cười bước vào trong sự kinh ngạc của Lưu Ly. Lưu mẫu thấy Dương Thiên còn trẻ như vậy cũng có hơi e ngại:
- Bác sĩ Dược Nam, đây chính là cao nhân mà ngươi nói sao?
- Không sai. Các ngươi đừng nhìn hắn trẻ tuổi mà nhận định sai về hắn. Dương Thiên đã 3 lần chữa khỏi những ca bệnh khó mà các bác sĩ trong bệnh viện cũng như nước ngoài bó tay. Viện trưởng cũng rất bái phục y thuật của hắn.
Dương Thiên bước tới, chào hai người:
- Lưu bá mẫu, ngươi tốt. Lưu Ly, đã lâu không gặp a.
Lưu mẫu ngạc nhiên nhìn qua Lưu Ly cùng Dương Thiên:
- Các ngươi quen biết nhau.
Lưu Ly gật đầu:
- Đã từng gặp qua vài lần.
- Dương Thiên, bệnh tình của cha ta ngươi có thể trị khỏi được không?
Dương Thiên tỏ vẻ khiêm tốn:
- Ta còn chưa xem bệnh kĩ cho hắn nên chưa biết được. Có điều Dược Nam đã nói sơ qua, ta có tám phần nắm chắc.
Ba người nghe Dương Thiên nói vậy vô cùng vui mừng, Lưu mẫu kiềm chế kích động nắm lấy tay Dương Thiên:
- Thật sự.
- Đúng vậy. Ngươi RwWBCS0 yên tâm, dựa vào mối quan hệ giữa ta và Lưu Ly. Ta chắc chắn sẽ cứu được Lưu bá phụ.
Lúc này Lưu mẫu mới để ý đến cách gọi của Dương Thiên. Hắn gọi nàng là Lưu bá mẫu, Lưu lão đầu là Lưu bá phụ. Chẳng lẽ quan hệ của hắn và Lưu Ly là…
Việc này lại càng khiên nàng cảm thấy khó hiểu. Không phải Lưu Ly từng nói nàng có hảo cảm với một nam cảnh sát cùng chỗ làm sao.
Lưu Ly biết đây là do Dương Thiên cố ý giở trò, dù sao việc hắn nói chuyện mờ ám như vậy cũng không phải lần đầu. Bây giờ mạng sống của cha nàng đang nằm trong tay hắn, Lưu Ly cũng đàng cam chịu.
- Được rồi, các ngươi mau ra ngoài đi. Ta muốn tiến hành chữa trị cho bệnh nhân.
Ba người nghe vậy vội vã đi ra ngoài, bệnh tình của Lưu lão đầu mới là thứ quan trọng nhất. Những chuyện kia để sau hẳn nói.
Chờ ba người đi ra xong, Dương Thiên đóng cửa phòng bệnh lại. Sau đó, hắn dùng thần thức kiểm tra bệnh tình của Lưu lão đầu. Khối u so với dự đoán của hắn còn lớn hơn. Lưu lão đầu còn sống đến lúc này có lẽ là do chấp niệm của hắn với thế giới này mà thôi.
Nếu là y học thông thường, bác sĩ sẽ tìm cách cắt bỏ khối u. Không những phải giảm tổn thương đến mức tối thiểu, đồng thời phải tránh khối u di căn. Dương Thiên không hiểu gì về y thuật, hắn cũng không muốn lựa chọn cách rắc rối như vậy.
Lấy ra một viên đan dược màu trắng, từ đan dược tỏa ra mùi dược liệu êm nhẹ. Hít thở một hơi có thể khiến tinh thần thoải mái. Loại đan dược này dù ở Tu Chân giới cũng có tiếng tăm rất lớn, Phục Hoạt Đan. Tu Chân giả có tu vị từ Kim Đan kỳ trở xuống, chỉ cần thương thế không quá nặng, uống vào một viên lập tức sẽ bình phục. Được xưng là thành dược chữa thương của tu sĩ cấp thấp.
Một viên đan dược tốt như vậy dùng cho phàm nhân như Lưu lão đầu thì hơi uổng phí. Nhưng bây giờ Dương Thiên sẽ tiến hành xóa bỏ khối u ở nào, cần phải có dược lực đủ mạnh để phục hồi thương tổn nhanh chóng, bằng không Lưu lão đầu có thể chết trước khi điều trị xong. Hơn nữa, viên đan dược này trong mắt Dương Thiên cũng không đáng một xu.
Nhét Phục Hoạt Đan vào miệng Lưu lão đầu, Dương Thiên đặt tay lên đỉnh đầu lão, dùng linh lực hòa tan viên thuốc. Làm xong, hắn dẫn toàn bộ dược lực đến bên cạnh não bộ Lưu lão đầu. Một luồng hỏa linh lực đồng thời xuất hiện. Hai loại lực lượng thuộc tính khác nhau cùng lúc được Dương Thiên đưa vào não của Lưu lão đầu.
Hỏa linh lực dưới sự khống chế của Dương Thiên không ngừng thiêu cháy khối u, còn dược lực tiến hành khôi phục sự thưởng tổn do hỏa linh lực gây ra. Cứ như vậy, quá trình nhàm chán tiếp diễn trong vòng hơn 15 phút đồng hồ. Dương Thiên đứng dậy, nhìn thời gian tổn thất, lắc đầu thở dài:
- Không ngờ y thuật của ta kém như vậy. Chỉ một căn bệnh của phàm nhân lại hao phí chừng đó thời gian. Sau này rảnh rỗi phải học thêm một ít y thuật mới được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.