Phong Lưu Chân Tiên

Chương 121: Ma môn đề nghị




- Tùy ý. Tiểu Khiết, ngươi qua đây ngồi cạnh ta đi.
Bạch Khiết nhu thuận đứng lên nhường chỗ cho nam nhân kia, hình tượng so với lần trước ở quán bar kia là một trời một vực. Nam nhân kia cảm ơn một tiếng rồi ngồi xuống đối diện với Dương Thiên. Hắn gọi ra vài món cùng một bình rượu, thưởng thức một hồi rồi mới nhìn qua Dương Thiên:
- Tiểu huynh đệ, có muốn uống thử một chút không.
Dương Thiên cũng không khách khí cầm lấy ly rượu uống sạch, cười:
- Cũng không tệ. Ăn cũng đã ăn rồi, uống cũng đã uống rồi. Ngươi có gì muốn nói thì mau nói đi.
Lão giả nhìn qua Bạch Khiết, lắc đầu:
- Có bạn gái của ngươi ở đây không tiện, lát nữa chúng ta gặp lại sau.
Để lại một ít tiền trên bàn, lão giả đứng dậy bước ra ngoài. Bạch Khiết vẻ mặt tò mỏ hỏi Dương Thiên:
- Ngươi và ông ta quen biết nhau sao?
Dương Thiên lắc đầu:
- Không biết, nhưng hắn đến đây là để tìm ta. Mặc kệ hắn, đừng để ảnh hưởng đến tâm trạng. Bây giờ chúng ta đi đâu tiếp đây?
- Hôm nay tất cả do ta quyết định đúng không?
- Phải, tất cả chiều theo ý ngươi.
- Vậy chúng ta đi thôi.
Bạch Khiết vui vẻ đứng dậy đi ra ngoài. Lão chủ quán đứng dậy thu dọn bàn ăn, lúc hắn chạm vào bình rượu, một tiếng nổ nhỏ vang lên. Bình rượu hóa thành bịu phấn rơi xuống đất. Sàn gỗ như bị thứ gì đó ăn mòn cực nhanh, chỉ để lại một lỗ sâu hoắm. Đây là kết quả của lần so chiêu vừa rồi của Dương Thiên và nam nhân kia. Vì có Bạch Khiết ở đây, Dương Thiên cũng đã nhẹ tay với hắn.
Có Dương Thiên đi cùng khiến Bạch Khiết rất vui vẻ, nàng dẫn Dương Thiên đi khắp nơi. Lúc đầu Dương Thiên cảm thấy khá thoải mái, cho đến khi Bạch Khiết bước vào một khu mua sắm. Khi đó hắn mới biết được sự đáng sợ của nơi này. Dương Thiên từ cùi chỏ đến bàn tay vác đầy túi xách. Thậm chí còn có một cái túi lớn đeo trên lưng hắn. Khi Bạch Khiết bước vào nơi mua đồ dành riêng cho nữ nhân, Dương Thiên chỉ có thể cay đắng đứng ngoài đợi nàng.
Thảo nào trước giờ Dương Thiên vẫn nghe nói đưa nữ nhân đi mua sắm là một cực hình. Lúc đó hắn chỉ cười khẩy, chỉ vài tiếng đồng hồ mà đã không chịu nổi. Bây giờ hắn đã nhận ra, vài tiếng đồng hồ này so với vài ngày còn khó chịu hơn.
Buổi mua sắm kết thúc, thời gian cũng đã không còn sớm, Dương Thiên đưa Bạch Khiết trở về. Đặt hết đồ xuống trước cửa nhà nàng, Dương Thiên mới quay lại nhìn Bạch Khiết:
- Không cần ta mang tất cả vào trong sao?
- Không cần, ta có thể tự làm được.
- Tốt lắm, bây giờ cũng đã không còn sớm. Gặp lại sau.
- Khoan đã.
Bạch Khiết vội cầm lấy một cái túi xách, từ bên trong lấy ra một cái nón đưa cho Dương Thiên:
- Lần trước ngươi tặng ta một cái vòng hộ mệnh, ta tặng lại ngươi vật này xem như đáp lễ.
- Không cần như vậy a. Ta tặng quà đâu phải để nhận hồi báo.
Bạch Khiết tức giận dậm chân:
- Bảo ngươi nhận thì mau nhận lấy đi, sao lại nhiều lời như vậy.
Dứt lời, Bạch Khiết vương người đội cái nón lên đầu Dương Thiên trong sự ngỡ ngàng của hắn. Sau đó, nàng cúi đầu hôn nhẹ lên má hắn. Không để Dương Thiên kịp nói gì, Bạch Khiết hai má đỏ lên, quay người mang theo mấy cái túi xách mở cửa chạy vào nhà.
Nhìn dáng vẻ của nàng, Dương Thiên không khỏi bật cười rồi rời đi. Đi được vài bước, thân hình hắn biến mất trong đêm tối.
Trong phút chốc, Dương Thiên xuất hiện trên đỉnh một tòa cao ốc. Từ nơi này nhìn xuống có thể ngắm nhìn được cả kinh thành:
- Nơi này không tệ a. Ngươi muốn chọn chỗ này để an nghỉ sao?
Từ trong bóng tối đột nhiên bước ra một nam nhân, chính là người khi nãy uống rượu với Dương Thiên. Hắn đưa tay lên mặt vuốt nhẹ một cái, so với ban đầu thì già hơn không ít, gương mặt hiền lành nhưng có chút âm hiểm.
- Ta không đến đây để đánh nhau với ngươi.
Dương Thiên bật cười:
- Vậy sao. Hình như khi nãy chính ngươi ra tay với ta trước, chẳng lẽ ta nhớ nhầm rồi sao?
- Ta chỉ muốn xác nhận một chuyện thôi.
- Việc gì?
- Liệu ngươi có thực sự là thủ hộ giả hay không.
Trung niên nhân nói đến đây thì dừng lại, ném cho Dương Thiên một bình rượu. Dương Thiên đưa tay tiếp lấy, đưa lên mũi hít lấy một hơi:
- Đây là vật để tạ lỗi sao. Không tệ.
- Tất nhiên, đây là rượu do Huyết Thần đại nhân tìm được do vị đại năng kia để lại, đã trải qua ngàn năm cất giữ. Hương vị đã đạt đến mức cao nhất.
- Tốt lắm. Ta nhận món quà này. Bây giờ ngươi có thể đi rồi.
Trung niên nhân lắc đầu:
- Huyết Thần đại nhân còn nhờ ta chuyển lời đến ngươi.
Dương Thiên vẻ mặt chẳng thèm để ý, đưa vò rượu lên uống xuống một hơi. Dựa vào nồng độ linh khí bên trong, loại rượu này có thể xếp vào linh tửu rồi. Thật lâu rồi không uống một loại rượu cao cấp như vậy.
Trung niên nhân vẫn tiếp tục nói:
- Huyết Thần đại nhân muốn ngươi không nên can dự vào trận chiến lần này. Nếu ngươi đồng ý, khi ngài giành chiến thắng có thể chia cho ngươi một nửa thiên hạ.
Nghe đến đây, Dương Thiên suýt chút nữa bị sặc:
- Ngươi nói cái gì, hắn muốn chia một nửa cho ta?
Tuy giọng điệu của Dương Thiên không đúng lắm, trung niên nhân vẫn gật đầu:
- Đúng vậy. Nếu ngươi đồng ý, ta sẽ lập tức trở về bẩm báo với ngài.
- Nói cho hắn biết, ta đối với thiên hạ này không có hứng thú. Nhưng đối với loại rượu này thì khác. Mỗi một bình rượu hắn cho ta, ta sẽ cho hắn thời gian là một tháng.
Dương Thiên vốn không có ý định tham dự chuyện này, nhưng nhân cơ hội này kiếm một khoản cũng là ý tưởng không tệ.
Trung niên nhân có hơi chần chừ, hắn cũng không biết Huyết Thần đại nhân có bao nhiêu rượu. Cuối cùng chỉ có thể gật đầu:
- Ta sẽ truyền đạt lại cho ngài.
Đi được vài bước lại quay lại:
- Đúng rồi, nếu Mị nhi có đến chỗ của ngươi. Phiền ngươi chuyển lời đến nó, nói là ta đang rất nhớ nó.
Nói xong liền từ trên cao nhảy thẳng xuống. Dương Thiên xoay nhẹ bình rượu trên tay, lẩm bẩm:
- Nói như vậy thì hắn chính là cha của Liễu Mị sao. Vậy ma khí trên người nàng là do hắn gây nên. Xem ra số của ngươi không tốt, vốn định tha cho ngươi một mạng.
Dương Thiên đưa tay lên, một tia kiếm khí màu trắng hiện ra. Lúc kiếm khí chuẩn bị phóng ra, Dương Thiên chợt dừng tay lại:
- Không được, lấy tính cách của Liễu Mị, tin rằng nàng sẽ muốn tự tay báo thù. Vậy ta nên để lại người này cho nàng.
Phất tay một cái, tia kiếm khí liền biến mất. Trung niên nhân cũng không biết hắn vừa dạo một vòng qua quỷ môn quan. Hắn đang bằng tốc độ nhanh nhất trở về báo cao lại tin tức này cho Huyết Thần.
Dương Thiên trở về căn cứ của Ám tổ. Nghe Diệp Vấn Thiên thông báo cuộc họp vẫn chưa kết thúc cũng chỉ biết câm nín. Bốn người đều đã có tuổi, có phải già rồi nên bị lú lẫn, nói trước quên sau nên mới phải bàn bạc lâu như vậy không. Dương Thiên theo Diệp Vấn Thiên đến một căn phòng được chuẩn bị sẵn cho hắn, bên trong có lắp đặt sẵn một bộ máy vi tính hiện đại.
- Ngay cả chuyện này ngươi cũng biết.
Diệp Vấn Thiên mỉm cười:
- Là Linh nhi nói cho ta biết, không phải ngươi cùng nàng quen nhau qua một trò chơi trên mạng sao.
- Đúng vậy a.
Chờ Diệp Vấn Thiên rời đi, Dương Thiên bắt đầu ngồi vào máy bắt đầu chinh chiến. Hôm nay vận may của Dương Thiên không được tốt. Hắn đã đạt đến cấp 30, đã có thể bắt đầu đánh xếp hạng. Game đầu tiên Dương Thiên gặp phải hai tên tranh nhau đi đường giữa. Kết quả không mong đợi nhất xảy ra, cả hai kéo nhau ra giữa rồi chết liên tục. Dương Thiên ra sức gồng gánh nhưng cuối cùng chỉ có thể nhìn nhà chính tan vỡ.
Ván thứ hai, Dương Thiên bị đẩy đến một vị trí hắn không chơi bao giờ, hỗ trợ. Kết quả không cần đoán cũng biết, Dương Thiên chết liên tục khiến đồng đội không than trời. Hắn cũng không biết sau khi kết thúc ván đấu hắn có bị mấy phiếu tố cáo hay không.
Chưa gì đã thua 2 trong tổng số 10 trận xếp hạng đầu tiên, Dương Thiên tinh thần sa sút. Hắn ra đánh với máy một ván tìm kiếm cảm giác chiến thắng rồi tắt máy đi ngủ.
Cùng lúc này, trung niên nhân đã xuất hiện tại một bến cảng cách đó rất xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.