Phong Lưu Chân Tiên

Chương 109: Âm Mưu Của Hoa Thi Âm




Trong lúc hai người đang tìm cách khuyên nhủ Triệu Vũ Hinh, Dương Thiên lúc này đã đứng cách đó khá xa. Trước mặt hắn là một tấm bảng có đính nhiều viên ngọc khác màu. Một viên trong đó đang không ngừng lóe sáng:
- Là Bạch Khiết, tại sao từ khi ta gặp nàng. Nàng luôn gặp nguy hiểm như vậy a.
Dứt lời, Dương Thiên lập tức biến mất. Bạch Khiết lúc này đang vô cùng ngạc nhiên. Nàng đang trên đường đi mua đồ thì bị mấy người đàn ông lạ mặt chặn lại, bắt nàng đi theo bọn chúng. Bạch Khiết nhất quyết không chịu, đám người lạ mặt vừa định động thủ thì bị một màn sáng lóe lên hất văng. Cảnh tượng này khá giống với lần trước, nếu vậy, Dương Thiên sắp xuất hiện rồi.
Mỹ nữ có lòng, Dương Thiên cũng sẽ không để nàng thất vọng. Chỉ khoảng 10 phút sau, hắn đã xuất hiện trước mặt nàng:
- Bạch Khiết, phiền phức của ngươi cũng thật nhiều a.
Bạch Khiết dường như không quan tâm đến lời hắn nói, chạy lại ôm lấy tay Dương Thiên:
- Ta biết mà, chỉ cần ta gặp nguy hiểm, ngươi sẽ lập tức đến cứu ta.
- Đứng nói ngươi cố ý làm như vậy chỉ để gặp được ta.
Bạch Khiết vội vã xua tay:
- Không có, ta đâu có dở hơi như vậy.
Dương Thiên gật đầu, hắn cũng không tin Bạch Khiết lại chơi trò này.
- Được rồi, để ta điều tra xem là ai làm.
Dương Thiên tiến lại chỗ đám người đã bất tỉnh, đánh thức một tên dậy:
- Là ai phái các ngươi đến đây.
Người này thấy Dương Thiên bất ngờ xuất hiện, vẻ mặt hoảng sợ:
- Không có, bọn ta trông thấy nàng xinh đẹp nên muốn đùa giỡn một phen mà thôi. Không có ai sai khiến bọn ta.
- Ngươi còn không nói thật sao?
- Sự thật chính là như vậy, dù ngươi đánh chết ta thì cũng không thay đổi.
- Còn có đạo đức nghề nghiệp a. Nhưng ta phải nói cho ngươi biết, đôi khi phải biết vứt bỏ đạo đức qua một bên.
- Ngươi nói vậy là có ý gì, ta không hiểu?
- Ngươi sẽ hiểu ngay thôi.
Dương Thiên đưa tay lên, một đạo khí màu xanh bay vào người nam nhân. Người này ngã lăn ra đất cười to. Hắn cười một lúc lại khóc lóc thảm thiết, sau đó lại đau đớn gào thét. Từng loại cảm xúc thống khổ, bi thương, vui vẻ lần lượt thể hiện trên gương mặt người này.
Bạch Khiết biết thủ đoạn của Dương Thiên không bình thường nên đã sớm bịt tai nhắm mắt lại, cố gắng không trông thấy cảnh tượng kinh khủng trước mặt. Để tên kia kêu gào một hồi, Dương Thiên mới bước tới điểm nhẹ lên người hắn một cái:
- Thế nào, còn giữ được đạo đức của ngươi hay không?
- Ta nói, ta sẽ nói hết. Tha cho ta đi.
Gật đầu hài lòng, đây là lần đầu tiên hắn sử dụng loại tra tấn này, kết quả không tệ.
- Nói đi, là ai sai ngươi đến?
- Chúng ta là được hội đồng lãnh đạo của Ngự Long bang phái đến.
- Ngự Long bang?
Đây là lần đầu tiên Dương Thiên nghe đến tên bang phái này, Bạch Khiết sao lại đắc tội với bọn chúng?
Người kia vẻ mặt kinh ngạc, nhìn Dương Thiên như người ngoài hành tinh:
- Ngươi không biết Ngự Long bang?
- Rất nổi tiếng sao?
- Ngự Long bang chính là hắc bang lớn nhất cả nước do Hoa lão đại sáng lập. Trên kinh thành vẫn lưu truyền một câu nói, ngươi có thể không biết chủ tịch tỉnh là ai, có thể không biết các vị bộ trưởng là ai nhưng không thể không biết Ngự Long bang, không thể không biết Hoa lão đại.
Thì ra là của Hoa Thất, đối với bang phái này, Dương Thiên chưa từng để ý đến nên cũng không biết tên. Khinh thường nói:
- Chỉ là tập hợp một đám lưu manh, cũng không có gì ghê gớm. Nói đi, các ngươi đến tìm nàng là vì việc gì.
Người này có chút bối rối:
- Việc này bọn ta cũng không rõ.
- Xem ra ngươi cần phải thử lại một lần nữa để thật thà hơn.
Vừa thấy Dương Thiên đưa tay lên, người này vội kêu to:
- Ta nói hoàn toàn là sự thật, đây r5w7Kqe là do cấp trên chỉ đạo, một tên tiểu tốt như ta sao có thể biết được. Ta chỉ biết việc này có liên quan đến Hoa lão đại.
Dương Thiên dừng tay, Hoa Thất không phải đã chết rồi sao. Như vậy việc này hẳn là do cái chết của hắn. Bạch Khiết là nhân chứng cuối cùng ở cùng Hoa Thất, bọn bọ tìm đến nàng cũng không sai.
Chỉ là hắn cảm thấy việc này rất lạ, Hoa Thất chết đã lâu như vậy, tại sao bây giờ chúng mới tìm đến Bạch Khiết. Dương Thiên cũng không biết, chính Hoa Thi Âm đã cố ý kéo dài thời gian phát hiện ra xác của Hoa Thất. Như vậy nàng càng có nhiều bằng chứng ngoại phạm.
Nếu chuyện này bắt nguồn từ hắn, hắn tất nhiên sẽ giải quyết.
- Ngươi đưa ta đi gặp bọn hắn.
Người kia nghe vậy liền hoảng sợ:
- Vị đai ca này, không, lão tổ tông, ngươi hãy tha cho ta đi. Phản bội Ngự Long bang chính là tội chết, không những vậy mà còn liên lụy đến người thân.
Nghiệm trọng như vậy, thảo nào ban đầu người này dù chết cũng nhất quyết không nói. Đây cũng chỉ là một tên tiểu tốt, Dương Thiên cũng không có hứng thú ra tay với hắn.
- Vậy nói cho ta biết, là người nào trực tiếp ra lệnh cho ngươi cùng nơi hắn đang ở. Ta sẽ tự tìm đến.
- Là Hoa Thi Âm, nữ nhi của Long lão đại. Địa chỉ của nàng ta cũng không rõ. Ngươi phải tin ta, ta nói đều là thật.
Người này rất sợ hãi Dương Thiên, cực hình kia so với cái chết còn khó chịu hơn nhiều.
Dương Thiên ngẩn ra, sao lại là nàng. Nàng rõ ràng biết chính ta đã cứu Bạch Khiết, không thể nào lại tìm Bạch Khiết gây chuyện. Trong chuyện này chắc chắn có vấn đề, Hoa Thi Âm tâm cơ rất sâu, việc này Dương Thiên đã tự mình lĩnh hội.
- Được rồi, ta đã biết. Ta sẽ tự tìm nàng. Ngươi mang theo người của ngươi rời đi đi.
Người kia có chút lắp bắp:
- Ngươi sẽ không nói cho Hoa Thi Âm về bọn ta chứ?
- Đi mau đi, đừng nhiều lời. Nếu không đừng trách ta.
Nghe Dương Thiên hù dọa, hắn vội vã chạy đi vác từng người lên một chiếc xe đậu gần đó rồi đi thẳng. Dương Thiên lúc này mới quay lại nhìn Bạch Khiết, thấy nàng hai mắt nhắm chặt, hai tay bịt chặt lỗ tai thì không khỏi bật cười tiến lại vỗ vai nàng:
- Ngươi đang làm gì vậy?
Bạch Khiết mở mắt ra nhìn quanh, không lấy ai liền đưa tay vuốt nhẹ bộ ngực sữa:
- Còn không phải do ngươi sao, bạo lực như vậy làm ta sợ chết đi được.
- Ngươi không thích như vậy, lần sau ta sẽ nhẹ nhàng hơn.
Nghe Dương Thiên để ý đến cảm nhận của mình, Bạch Khiết tỏ ra vui vẻ, tiến tới ôm lấy tay của hắn. Dương Thiên xoa đầu nàng:
- Cũng không còn sớm, để ta đưa ngươi về nhà.
- Không được. Khó khăn lắm ta mới gặp được ngươi. Chúng ta tìm một chỗ để chơi đi.
Được mỹ nữ mời, Dương Thiên sao lại không muốn đi, chỉ là hiện tại thực sự không tiện. Chuyện của Hoa Thi Âm hắn còn chưa giải quyết xong, không thể để bọn hắn tiếp tục tìm đến Bạch Khiết gây phiền phức nữa.
- Ta còn có việc bận, hay là để lần sau đi.
Thấy Dương Thiên từ chối, Bạch Khiết thất vọng nói:
- Nhưng gặp được ngươi rất khó khăn a.
- Yên tâm, sau này ta sẽ thường xuyên đến thăm ngươi.
- Thật sao?
- Tất nhiên.
- Vậy móc tay đi, ai làm trái sẽ là con rùa rụt đầu.
Dương Thiên bật cười, đưa tay lên móc tay với nàng. Nàng chỉ là nữ sinh cấp 3, vẫn còn tính trẻ con a. Hai người móc tay xong, Bạch Khiết nhảy cẫn lên vui sướng. Dương Thiên đưa nàng trở về nhà xong, chào tạm biệt rồi quay người rời đi.
Chờ Dương Thiên đi hẳn, Bạch Khiết mới tự nói:
- Khi nãy hắn xoa đầu ta, sao ta lại có cảm giác hắn xem ta giống như là em gái hơn là một nữ nhân bình thường. Chẳng lẽ ngực của ta quá bé sao. Không được, sao này không được lười biếng, thường xuyên tập luyện cùng uống sữa đậu nàng.
Bạch Khiết đưa tay làm biểu tượng quyết tâm. Dương Thiên cũng không biết hành động vô ý của mình lại khiến nàng có suy nghĩ như vậy.
Chia tay Bạch Khiết, Dương Thiên liền đi tìm Hoa Thi Âm. Lúc này Hoa Thi Âm đang ngồi trong phòng khách, đưa môi nhấp nhẹ một ngụm rượu, nhìn về phía cửa:
- Kỳ lạ, giờ này hắn ta phải tới nơi rồi mới đúng chứ.
Hoa Thi Âm vừa dứt lời, cánh cửa đã mở ra. Một cái bóng xuất hiện, lóe lên rồi biến mất. Hoa Thi Âm cảm nhận một cơn gió thổi qua người nàng rồi đáp xuống cái ghế trước mặt. Khoe miệng nhếch lên một nụ cười, Dương Thiên đến rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.